THẬP NIÊN 70: BÌNH LUẬN GIÚP TÔI VÀO ĐẠI HỌC - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:38:41
lóc tự trách bản .
thấy bố sững một chút, đó buông , giấu con d.a.o lưng.
"Đã bảo là do mày , ghi tên thì dĩ nhiên là điểm nào ! Thôi, chấp nhận hiện thực , , đừng loạn nữa."
Bố buông , Trịnh Tự Lực cũng thả lỏng mắt cá chân của , với bằng giọng điệu trách móc:
Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!
"Đội sản xuất của chúng thỉnh thoảng còn việc cho đồn cảnh sát, Quốc Cường , cháu xem hôm nay cháu nóng nảy như , lỡ chọc giận đồn cảnh sát thì ai sẽ là gánh chịu hậu quả đây, đúng ?!"
dậy lau nước mắt:
"Bố, chú Trịnh, con sai , con sẽ như nữa."
[Ngầu quá, thoát chec trong gang tấc!]
[Người đàn ông chân chính là co duỗi, tốc độ phản ứng của nam chính thật nhanh!]
[Hít hà — Hình như đoán nam chính sắp gì !]
[Nam chính định gì? Phản đòn?]
[Cứ xem tiếp , chắc chắn sẽ đấy! Phản đòn ngay thì quá thiếu não !]
8.
Cứ như , bước qua quỷ môn quan một vòng, Trịnh Tự Lực đưa đến đội sản xuất.
Dường như ông sợ bỏ chạy.
Không chỉ , chiếc xe đạp cũ kỹ ở nhà cũng khóa .
Bố đề phòng ai, cần cũng .
bắt đầu cuộc sống hai điểm một đường thẳng, ở đội sản xuất thì là ở nhà.
Tính theo thời gian, lúc Trịnh Vân mạo danh đại học .
[Đã hơn một tháng , nam chính dọa choáng váng chứ? Không còn chút ý chí phản kháng nào nữa ?]
[Không , nhớ ở vòng một, lúc bắt đầu bài, đăng báo mà?]
[Chết tiệt, chắc là đó dọa sợ, mất hết can đảm !]
[Hết , nam chính ngốc !]
Không ít trong bình luận đang chế giễu , cứ như thấy, chỉ cặm cụi kiếm công điểm, đến đúng giờ liền đến văn phòng của Trịnh Tự Lực đòi tiền đòi lương thực.
Kiếp vì quá tin tưởng với , nên chỉ là một công cụ kiếm công điểm, tiền bạc và lương thực đều do bố mặt nhận .
thậm chí còn một tháng nhận bao nhiêu.
Kiếp , tự lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-70-binh-luan-giup-toi-vao-dai-hoc/chuong-5.html.]
Trịnh Tự Lực thấy đến, phất tay :
"Tiền bố cháu lấy ."
[Chưa lấy , đừng tin ông ! Ông bàn bạc với bố , bọn họ chỉ là đưa tiền cho thôi!]
[Số tiền mồ hôi nước mắt ngày mai kiếm sẽ bố lấy , đưa đến chỗ Lưu quả phụ đấy!]
"Chú Trịnh, chú nhớ nhầm , bố cháu đến lấy, ông còn bảo cháu lấy cả phần của ông nữa."
"Bảo cháu lấy cả phần của ông ?"
"Vâng, bố cháu nhà Lưu quả phụ đáng thương, bảo cháu lấy tiền mang qua cho họ một ít."
Trịnh Tự Lực xong liền bật .
Ông đếm phiếu lương thực và tiền lẻ, với :
"Vậy chắc là nhớ nhầm thật.Bố cháu đúng là bụng."
Vừa nhận tiền và phiếu lương thực, lập tức rời khỏi đội sản xuất.
chạy thẳng về nhà, dùng búa đập vỡ ổ khóa xe đạp, đạp xe bỏ chạy.
9.
Trên đường, tình cờ gặp bố đang vác cuốc về nhà, ông chuyện với , nhưng dừng một giây phút nào, đạp xe như bay.
Đầu thôn, Triệu Lão Hán đang dạy mấy đứa trẻ học chữ, thấy đạp xe qua, liền vẫy tay chào .
Kiếp , Triệu Lão Hán cho tiền đường, suýt nữa đổi phận của , thật sự cảm ơn ông .
bây giờ chạy trốn là quan trọng nhất, hai "phản bội", nếu bắt nữa, thật sự sẽ lành ít dữ nhiều.
[Cố lên nam chính, cầm tiền bay cao chạy xa luôn , đừng quan tâm đến Trịnh Vân nữa!]
[ xem mà tim đập thình thịch, ngờ đạp xe cũng thể tóe tia lửa!]
[Triệu Lão Hán cũng gì, kiếp ông chỉ một nhắc nhở nam chính chuyện con riêng, nhưng cuối cùng vẫn . Nếu ông , nam chính chắc chắn sẽ đề phòng.]
[Người câu não ? Đang chơi trò đạo đức giả ? Biết tổ tiên của Triệu Lão Hán là gì , là địa chủ, vốn kỳ thị trong thôn, ông thì sẽ kết cục ?]
[ , vì thế Triệu Lão Hán mới chọn cách dạy chữ cho trẻ con, để bản sống yên trong thôn.]
[Nếu ông chuyện con riêng, chỉ đắc tội với bố nam chính, mà Trịnh Tự Lực chắc chắn cũng sẽ để ông yên.]
[Lo lắng cho sự an của gia đình cũng là lẽ thường tình, thể cho nam chính 10 tệ tiền đường là . Đó là 10 tệ của những năm 70 đấy! Một quả trứng thời đó còn giá đến 1 hào nữa!]
tâm trạng xem kỹ bình luận, chỉ đạp xe ngừng nghỉ mấy chục cây đến huyện.
Đến nơi, vứt xe đạp bên lề đường, trực tiếp lên chuyến xe khách đến thành phố, đến trường đại học mà kiếp từng .
Những đau khổ của kiếp , sẽ bắt bọn họ trả từng chút một!