Thập Niên 90: Đùi Gà Khó Nuốt - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:59:51
Những năm 90, nhà nào cũng thiếu thốn vật chất. Nhà khó khăn lắm mới hầm một con gà, nhưng đưa đùi gà cho con trai chú Vương nhà bên.
Lúc ăn cơm, khi ba hỏi đến, là ăn.
nhận, liền mắng là đồ dối.
“Chính mày ăn , mày ăn còn gì, ăn mà còn nhận, tao đánh c.h.ế.t mày, đồ dối...”
Sau đó, thực sự lỡ tay đánh c.h.ế.t .
Mở mắt nữa, thấy đang bàn ăn, gượng, :
"Phương Phương ăn đùi gà ."
Lần , dậy to: "Ba ơi, đùi gà là con ăn, đưa cho chú Vương !"
01
Lúc tỉnh , thấy đang bàn ăn, ba đang gắp thịt gà trong bát, thắc mắc hỏi:
"Đùi gà ?"
Mẹ đang trang điểm gương vội vàng tới, gượng :
"Phương Phương ăn đùi gà ."
Nói xong, còn đẩy một cái, liếc mắt hiệu.
" Phương Phương?"
vẻ mặt lo lắng của , nhớ kiếp khi bác sĩ qua khỏi, vỗ n.g.ự.c thở phào nhẹ nhõm.
khẽ mỉm .
Rồi dậy to:
"Ba ơi, đùi gà là con ăn, đưa cho chú Vương !"
Mẹ sững một chút, phắt dậy, hét lên:
"Lưu Phương Phương, mày đang cái gì !"
02
Kiếp , đánh chết.
Vì chịu nhận ăn cái đùi gà mang cho mặt ba.
Mẹ xắn tay áo, tát liên tục mặt , đánh mắng:
"Con nhãi c.h.ế.t dẫm, đồ dối trá, mày đùi gà ăn , mày còn ăn, nhỏ tuổi dối liên tục, hôm nay tao đánh c.h.ế.t mày..."
Ba chịu nổi, liền bước lên kéo .
"Thôi, Phương Phương ăn thì ăn thôi, nó còn nhỏ, đừng đánh nữa."
Mẹ với ánh mắt đầy ghét bỏ, nghiến răng :
"Nhỏ cái gì, nó chỉ cho em yên thôi!"
hiểu tại cứ đổ cho .
Đây đầu chuyện như .
Mỗi khi nhà đồ ăn ngon, đều lén đưa cho Vương Diệu Tổ, con trai chú Vương nhà bên cạnh.
Lúc ba nghi ngờ hỏi đến, đổ cho .
“Ngoài Phương Phương thì còn ai đây nữa, con nhãi chỉ giỏi tham ăn thôi, một đứa con gái tham ăn lười biếng. Nhìn Vương Diệu Tổ mà xem... chậc chậc chậc.”
Vương Diệu Tổ gì đáng để khen ngợi.
Nó , sống cùng bà nội và chú Vương. Mỗi ngày khi bà nội dậy sớm nấu cơm, nó vẫn còn ngủ, giống như , dậy sớm nấu cơm cho cả nhà.
Nó còn thường xuyên chê cơm thịt, thường xuyên lật tung bàn, hét lớn bảo bà nội cút .
thích nó, còn như thế là khí phách đàn ông! Con trai đều như .
Sau đó bằng ánh mắt chê bai:
“Con trai ăn để cao lớn, thành trụ cột của gia đình, con gái ăn để gì. Sau cũng chỉ là con sói trắng nuôi cho nhà .”
Mỗi ba thấy những lời như , ông đều tức giận với .
ba cãi , nên đành im lặng che giấu giúp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-90-dui-ga-kho-nuot/chuong-1.html.]
03
là đùi gà.
Đùi gà mà cả năm mới ăn một , thèm.
Vì khi là ăn, còn giấu giếm như nữa.
chỉ ăn một cái đùi gà thôi.
vì thế mà nổi giận dữ dội.
Mẹ tát liên tục.
Lúc ba khuyên , còn yên .
Trong lòng dâng lên cảm giác tủi , buột miệng:
“Không con ăn, là Vương Diệu Tổ ăn, cho nó...”
Chưa kịp hết câu, lao tới đẩy mạnh ngã xuống.
Đầu đập bàn, m.á.u chảy đầy sàn.
Mẹ hoảng hốt nhưng nhanh chóng lấy bình tĩnh.
Mẹ kéo ba đang cố gắng đưa đến bệnh viện, sợ khác phát hiện sẽ khiến tù.
“Nếu Phương Phương tỉnh dậy là em đẩy con bé thì em sẽ tù mất, Lưu , em sợ lắm hu hu...”
Ba là hiền lành, nhưng ông ngu.
Ông chỉ vội vàng một câu, mạng sống của con là quan trọng nhất, tránh khỏi , ôm chạy đến bệnh viện.
quá muộn, mất quá nhiều máu, thể cứu nữa.
Trước khi chết, thấy vội vã chạy đến, bác sĩ qua khỏi, như thở phào nhẹ nhõm, vỗ nhẹ n.g.ự.c .
04
mang theo đầy một bụng oán khí mà chết, lúc mở mắt , thấy đang ở bàn ăn.
Tiếng thét gào của cực kỳ chói tai.
sợ hãi co rúm ghế, run rẩy .
“Mẹ, chính dạy con như , con sai gì ạ?”
Mẹ tức giận đến mức mắt đỏ ngầu, lao tới định đánh .
“Con ranh , mày cái gì thế, mày ăn là mày ăn, gì chuyện chú Vương nào!”
Lúc ba cũng kịp phản ứng.
Ông quát lớn với .
“Cô lo lắng cái gì, đang chột , cô với Vương Hiển Chương chuyện gì giấu giếm !”
Đó là đầu tiên thấy ba nổi giận dữ dội như .
Mẹ sợ đến mức mặt mày tái mét, chôn chân tại chỗ.
Mẹ đúng là quan hệ bất chính với chú Vương.
tận mắt chứng kiến chú Vương cầm tay , hà ủ ấm.
Lúc đang giữa mùa đông giá rét.
Mẹ chê nước lạnh, vứt quần áo bẩn của ba sang một bên.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
sang giặt đồ cho chú Vương nhà bên.
Chú Vương về nhà thấy liền nắm tay , nhẹ nhàng hà ấm, hỏi lạnh , ngượng nghịu bảo lạnh.
“Không lạnh, dù lạnh em cũng nguyện ý.”
Nói , thấy xung quanh ai, hai âu yếm ôm lấy .
Nghĩ đến đó bật lạnh.
Mẹ đúng là điều.
Có cuộc sống chịu giữ, cứ lao đầu chịu khổ.
Vậy sẽ giúp toại nguyện.