Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Thể Diện Mất Sạch Cả Rồi! - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

1

Tối nay ở nhà không nấu cơm, bố mẹ tôi định ra ngoài ăn.


Tôi ngồi trong phòng, giả vờ nghiêm túc viết luận văn, nhưng thật ra đang căng tai lên nghe, chỉ chờ họ gõ cửa gọi tôi.


Nhưng đến khi nghe thấy tiếng vặn chìa khóa mở cửa, vẫn không ai gọi tôi cả.

 

Không thể ngồi yên được nữa, tôi lao ra khỏi phòng mà còn chưa kịp xỏ dép, bước một bước dài chặn họ lại:


"Bố mẹ, hai người đi đâu thế?"


"Đi ăn cơm."

 

Tôi uyển chuyển nhắc nhở:


"Thế… bố mẹ không thấy thiếu gì à?"

 

Mẹ tôi nhìn trái nhìn phải, hoang mang hỏi:


"Thiếu gì cơ?"

 

Tôi chỉ chỉ vào mình, cuống quýt nói:


"Thiếu con chứ còn gì! Con! Hai người định ra ngoài ăn mà không dẫn con theo à?"

 

"Chẳng phải con bận viết luận văn sao?"

 

Tôi bịa đại:


"Viết gần xong rồi, hôm qua viết 3000 chữ, hôm nay 4000 chữ."

 

Thực tế là… hôm qua viết 3000 chữ, hôm nay xóa 4000 chữ.


Hai ngày bận rộn cuối cùng lại âm 1000 chữ.

 

Lại là một ngày nữa giúp giáo viên hướng dẫn của tôi mất mặt trong giới học thuật.

 

Nếu giáo viên của tôi biết chuyện này, chắc chắn sẽ nói với tôi:


"Về nhà đi em, về nhà đi có được không?"

 

Thôi bỏ đi, đừng bận rộn nữa.

 

"Nhưng hôm qua con vừa đăng story nói về ‘Thứ Năm vui vẻ’, mẹ đã chuyển khoản cho con 500 tệ rồi mà?"

 

"Không cần không cần, con vẫn muốn đi ăn!"

 

Bố tôi suy nghĩ một lúc, hỏi lại:


"Chắc chứ? Ngày mai khai giảng rồi, luận văn chưa viết xong mà con thực sự dám đi à?"

 

"Chỉ là đi ăn thôi mà, có gì không dám? Đâu phải đi ăn cơm ở nhà giáo viên hướng dẫn của con."

 

Tôi vừa dứt lời, bố mẹ liếc mắt nhìn nhau.

 

Sợ họ đổi ý, tôi nhanh chóng xỏ giày, nhảy lên xe, thắt dây an toàn.


Bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác, đành dắt tôi theo.

 

2

Tạm thời không cần vắt óc nghĩ ra mới rối như tơ vò trong luận văn nữa.

 

Trên đường đi, tâm trạng tôi vô cùng vui vẻ, ngồi lắc lư cái đầu, ngân nga vài câu hát, lắng nghe bố mẹ trò chuyện.


Họ nói chuyện rất sôi nổi, tôi đại khái hiểu được họ định đi ăn ở nhà một người bạn thân lâu năm của mẹ.


Mà bố tôi với chồng của bác ấy còn là bạn cùng lớp đại học.

 

Mối duyên này còn ly kỳ hơn cả mấy câu chuyện trong Mickey Mouse Clubhouse.

 

Mẹ tôi nói bác ấy có một cậu con trai, trông rất giống mẹ, đẹp trai lắm.


Nói đến đây, bà đột nhiên chỉ tôi:


"Nhất Nhất, con trai của dì ấy năm nay vừa mới tốt nghiệp tiến sĩ, cùng chuyên ngành với con đấy. Luận văn có vấn đề gì thì có thể nhờ nó giúp."

 

Bố tôi chen vào: "Tặc tặc, chắc ông ấy định để con trai kế nghiệp, làm giảng viên đây mà!"

 

Mẹ gật đầu: "Thiên phú không lãng phí chút nào."

 

"Ừm, đúng là rất xuất sắc, nếu như..."


Hai người bỗng nhiên nhìn nhau một cái, rồi đồng loạt nhìn lên gương chiếu hậu trong xe.

 

Mà trong gương phản chiếu, tôi đang ngồi nhón từng hạt hướng dương bỏ vào miệng.


Nhai, nhai, nhai.

 

Bị ánh mắt "nóng bỏng" của hai người nhìn chằm chằm, tôi chớp chớp mắt: "..."

 

Mẹ tôi là người đầu tiên thu lại ánh mắt, thở dài nói:


"Thôi, tôi thấy hai đứa nó chắc không có duyên đâu."

 

Nghe xong câu này, tôi suýt thì nghẹn hạt dưa ch ết tại chỗ.

 

Lại còn muốn ghép đôi tôi với người khác?


Đến mặt mũi còn chưa thấy, tôi không cần.

 

Thế là tôi gật đầu lia lịa:


"Đúng đúng đúng, con không xứng với người ta. Con chỉ là một nghiên cứu sinh nghèo khổ, viết không nổi luận văn, tương lai mờ mịt, tồn tại chỉ gây tác dụng phụ cho xã hội mà thôi."

 

Mẹ tôi quay hẳn người lại, nhìn tôi chăm chú:


"Tưởng con không biết vì sao tối nay bố mẹ không định dẫn con đi đấy!"

 

Tôi: "..."

3

Bị hai ông bà chọc tức, tôi không muốn nói chuyện nữa.

 

Nơi đến là khu biệt thự.

 

Xuống xe, tôi cố ý đi tụt lại phía sau mười mấy mét để bày tỏ sự bất mãn.


Nhưng hai ông bà cũng chẳng quan tâm, cứ thế tay trong tay âu yếm mà đi về phía trước.

 

Đến khi tôi nhận ra họ đã đứng trước cửa nhà người ta gõ cửa rồi.


Lúc này tôi mới hối hả bước nhanh hơn.

 

Không lâu sau, cửa mở.

 

Trời đã chập tối, nhưng từ xa vẫn có thể thấy được người mở cửa là một chàng trai cao ráo, trắng trẻo, cực kỳ đẹp trai.

 

Không thể nào?


Với nhan sắc cỡ này mà bảo là tiến sĩ khối kỹ thuật?

 

Tôi vừa sốt ruột vì bố mẹ đi vào mà không đợi mình, vừa nôn nóng muốn nhìn rõ mặt soái ca.


Thế là tôi chuyển từ đi nhanh sang chạy nhỏ.

 

Cuối cùng cũng đuổi kịp sau lưng bọn họ, thở phào nhẹ nhõm.


Một tay chống eo, cúi đầu lau mồ hôi.

 

"Cô gái này là?"

 

Giọng nói trong trẻo vang lên, rõ ràng là đang hỏi về tôi.


Kỳ lạ thay, giọng nói này... có chút quen thuộc.

 

Tôi tò mò ngẩng đầu lên.


Vừa nhìn một cái, tôi lập tức cúi đầu thật nhanh.

 

Lúc này, tôi hận trời sao không tối thêm chút nữa.


Hận xong trời, tôi càng hận bản thân vì quá tham ăn, nhất quyết phải đòi đi ăn bằng được.

 

Anh ta chắc chắn cũng nhận ra tôi rồi.


Tôi không nói gì.

 

Bố tôi thấy vậy, thay tôi giới thiệu:


"Đây là con gái chú thím, tên Hạ Thính Nhất. Hai đứa học chung một trường đấy, con bé đang học năm hai cao học."


"Nhất Nhất, đây là con trai chú Chu - Chu Gia Yến."

 

Tôi muốn nói...


Bố ơi, không cần giới thiệu chi tiết vậy đâu.

 

Bởi vì vào lúc chúng tôi thân mật nhất, đến cả trên người ai có bao nhiêu nốt ruồi, cái nào nhạy cảm nhất, hai đứa đều rõ mồn một.

 

Rõ ràng là rất hợp nhau.


Nhưng chẳng ai vừa.

 

Hắn nói chuyện thì lươn lẹo, tôi thì chua ngoa.

 

Không nhớ rõ là vì chuyện gì, hai đứa cãi nhau một trận lớn.


Đang trong cơn giận, tôi trực tiếp đòi chia tay, hắn cũng gật đầu cái rụp, dứt khoát đóng sầm cửa đi mất.


Kể từ đó, đường ai nấy đi.

 

Bây giờ hắn là bạn trai cũ của tôi.

 

"Ồ... Hóa ra là Hạ, Thính, Nhất à~~"

 

Hắn cố ý kéo dài giọng, điệu bộ châm chọc không thể tả.

 

Tôi trợn mắt nhìn hắn, cắn răng nhịn nhịn nhịn nhịn nhịn!

 

"Hai đứa biết nhau à?"

 

Mẹ tôi thấy biểu cảm tôi kỳ lạ, nghe Chu Gia Yến nói vậy, ánh mắt hoài nghi quét qua lại giữa hai chúng tôi:


"Thật sự biết nhau sao? Gặp nhau ở đâu rồi?"

 

Tôi vẫn giữ im lặng.


Chỉ mong Chu Gia Yến đừng lươn, đừng lỡ miệng nói ra quan hệ của hai đứa.

 

Ngay lúc tôi đang thấp thỏm, một giọng nam trung vang lên từ trong nhà.

 

"Cái gì! Hạ Thính Nhất?"


"Sao trò lại ở đây? Không phải bảo đang viết luận văn sao?"

 

Toang rồi.


Là giọng của giáo viên hướng dẫn tôi.

 

Chỉ năm phút trước.


Thầy Chu nhắn tin cho tôi:


"Hạ Thính Nhất, một kỳ nghỉ trôi qua rồi, tôi rốt cuộc có còn cơ hội đọc bài luận văn sơ bộ của trò trong đời này không?"

 

Tôi tất nhiên không thể để thầy thất vọng!


Thế là nhanh chóng gửi ảnh bàn học chất đầy tài liệu mà tôi đã chụp từ trước.


Rất tự tin đối phó:


"Thầy xem, hôm nay em không đi đâu cả, cơm tối còn chưa ăn, vùi đầu viết luận văn. Nhìn là biết tuần này nộp bài, tuần sau trở thành ngôi sao học thuật rồi!"

 

Thầy không nói gì, chỉ gửi lại một icon cười "ch ết chóc".

 

Giờ gặp tôi trước cửa nhà, thầy trực tiếp treo nụ cười đó lên mặt.

 

Vị giáo sư hơn năm mươi tuổi, cầm một cây hành lá, nghiến răng nghiến lợi chỉ tôi.


Muốn mắng mỏ hai câu nhưng bố mẹ tôi còn ở đây, sư mẫu lại đang gọi thầy vào phụ bếp.

 

Thầy ngậm đắng nuốt cay, đạp cửa đi vào nhà.

 

Chu Gia Yến xem xong trò vui, cong môi cười lạnh, đáp lại câu hỏi của mẹ tôi:


"Bạn học Hạ là học trò cưng của ba con, ba con hay nhắc đến lắm, ấn tượng rất sâu sắc."

 

Tôi: "..."

 

Tôi cảm thấy, trên đời này không có gì xấu hổ hơn việc bạn trai cũ là con trai giáo viên hướng dẫn mình.

 

Thực sự là xấu hổ đến độ muốn độn thổ.

 

Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy cuộc đời nghiên cứu sinh của mình đã hoàn toàn trật bánh.

 

4

Vì cảm thấy mất mặt, vừa vào nhà tôi liền bám chặt lấy mẹ, hoàn toàn dựa dẫm.

 

Chu Gia Yến rót trà cho chúng tôi, tôi liền rúc đầu sau lưng mẹ. Mẹ tưởng tôi ngại, bèn kéo đầu tôi ra, còn khuyến khích tôi nói chuyện:

 

“Anh rót trà cho con, con phải nói gì nào?”

 

Tôi hít sâu một hơi, kéo ra một nụ cười giả tạo, nhìn anh ta nói:

 

“Cảm ơn.”

 

Mẹ nhíu mày, ho nhẹ một tiếng.

 

Tôi lập tức rụt rè sửa lại: “Cảm ơn anh.”

 

Nghe vậy, Chu Gia Yến bất giác nở một nụ cười kỳ lạ, gật đầu:

 

“Không có gì đâu, em gái.”

 

Hai chữ “em gái” bị anh ta cố ý nhấn mạnh, nói xong còn liếc tôi một cái đầy ẩn ý.

 

Chưa uống được hai ngụm trà, mẹ tôi đã không ngồi yên được, chạy đi tìm bạn thân trò chuyện. Ba tôi cũng lâu ngày không gặp Chu giáo sư, liền rủ nhau vào phòng nói chuyện.

 

Chỉ trong chốc lát, phòng khách rộng lớn chỉ còn lại tôi và Chu Gia Yến.

 

Ánh mắt vô tình chạm nhau.

 

Tôi lập tức dời đi, giả vờ như không nhìn thấy, mặt vô cảm lấy tai nghe ra đeo vào.

 

Người ta nói xem video thời gian trôi rất nhanh, tôi chỉ mong tối nay có thể kết thúc nhanh một chút, thế là cúi đầu mở Douyin.

 

Khi tôi vừa đeo tai nghe lên, khóe mắt thoáng thấy Chu Gia Yến cũng lấy tai nghe từ túi áo khoác ra, đeo lên tai, bộ dạng như không muốn quan tâm đến tôi.

 

Anh ta chọn vị trí xa nhất trên ghế sô pha, ngồi xuống, mặt lạnh tanh.

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm, hóa ra tôi nghĩ nhiều rồi, anh ta cũng chẳng buồn để ý đến tôi.

 

Tôi bấm mở Douyin

.

Video tự động phát, tiêu đề hiển thị: “Làm sao để thu hút sự chú ý của bạn trai cũ…”

 

Video vừa chạy hết, tôi liền nghe thấy một tiếng cười khẽ phát ra từ xa.

 

Tôi hơi nhướng mắt, liền thấy khóe miệng Chu Gia Yến cong lên một nụ cười đắc ý.

 

Giống như một con cá mắc câu vì được người mình thích câu trúng.

 

Mới chia tay ba tháng, anh ta đã có người mới rồi sao?

 

Tim tôi bỗng dưng bị bóp nghẹt, có chút khó chịu.

 

Xem video trong nhà người khác đúng là không thoải mái bằng xem trong chăn của mình.

 

Có lẽ vì không đủ tự nhiên, tôi bỗng có chút khó hiểu, xem lần đầu không hiểu lắm.

 

Xem lại lần nữa.

 

Ừm… Thêm một lần nữa vậy!

 

Đến lần thứ tám, tôi mới chợt bừng tỉnh.

 

Tôi bị ngu à? Sao lại học cách thu hút sự chú ý của bạn trai cũ?

Loading...