Thể Diện Mất Sạch Cả Rồi! - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Bây giờ tôi chỉ mong được tàng hình trước mặt anh ta thôi!
Không hứng thú nữa, dứt khoát lướt sang video tiếp theo.
Là video khoa học của bác sĩ Hứa Siêu: “Con trai sau khi uống rượu có còn ‘dựng’ lên được không?”
Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó, đồng tử chấn động, lập tức tạm dừng video.
Trời ạ, Hứa Siêu, anh không định giới thiệu trước à?!
Mở màn là một câu hỏi sốc tận óc, làm tôi không kịp đề phòng, tránh không kịp.
Trước đây tôi từng gặp sự cố vì không đeo tai nghe, lỡ tay mở Douyin trong thang máy trúng ngay loại video này, suýt nữa ch ết vì xấu hổ.
Sau lần đó, tôi rút kinh nghiệm xương má u.
Chỉ cần xem video, tôi nhất định sẽ đeo tai nghe, tuyệt đối không để bị lộ tiếng.
Hôm nay cũng vậy, nhưng không hiểu sao tôi vẫn có chút bất an.
Vô thức nhìn xung quanh, thấy người lớn ai cũng bận chuyện của họ, không ai nghe thấy gì.
Lúc này mới thả lỏng.
Ánh mắt thu về, nhưng khóe mắt không nhịn được liếc sang Chu Gia Yến.
Anh ta nhíu mày, biểu cảm cứng đờ, như thể vừa nhìn hoặc nghe thấy điều gì đó khó tin.
Không quan tâm nữa.
So với chuyện vì sao mặt anh ta như vừa ăn phải c*t, tôi vẫn tò mò về vấn đề của bác sĩ Hứa hơn.
Nhưng dù sao cũng là ở nhà người khác, mặc dù không ai để ý đến tôi, tôi vẫn thấy hơi ngại khi xem.
Không hiểu sao lại lưỡng lự.
Cảm giác như sau lưng có ai đó đang nhìn trộm.
Không dám xem, nhưng tôi có thể nghe mà.
Tôi kéo thanh thông báo xuống che màn hình video.
Chỉ nghe, không xem.
Nghe được mấy giây…
Chỉ nghe thấy tiếng người lớn rôm rả trò chuyện.
Bác sĩ Hứa đâu? Tôi muốn nghe bác sĩ Hứa nói chuyện!
Lúc này tôi mới phát hiện, hình như tai nghe không có âm thanh.
Video đầu tiên cũng không nghe được tiếng.
Bị tắt tiếng rồi?
Tôi bấm giữ nút âm lượng, tăng lên mức cao nhất.
Nhưng vẫn không nghe thấy gì.
???
Tai nghe hỏng rồi sao?
Không thể nào? Đây là tai nghe tôi mới mua hôm nay mà!
Lần đầu tiên đeo đấy!
Bỏ hơn một nghìn tệ mua mà hỏng ngay sao?
Tôi không cam lòng, không muốn chấp nhận sự thật.
Thế là tôi thử tạm dừng rồi phát, phát rồi tạm dừng, tạm dừng rồi phát…
Vô ích.
Lại thử giảm âm lượng rồi tăng lên, tăng lên rồi giảm xuống, giảm xuống rồi lại tăng lên…
Vẫn không được.
Chậc.
Tôi tắt Bluetooth, chuẩn bị kết nối lại.
Bên cạnh, Chu Gia Yến đột nhiên mở miệng:
“Hạ Thính Nhất, em bị điếc à?”
Tôi: ???
“Uống rượu vẫn ‘dựng’ được, đừng xem nữa.”
Tôi: ?????
Tầm nhìn 5.2 của anh ta cũng không thể nhìn thấy màn hình điện thoại tôi, đúng chứ?
Không thể nào?!
Chắc không nghe được đâu nhỉ?
Tôi có đeo tai nghe mà, còn chưa nghe thấy, lẽ nào rò rỉ âm thanh đến chỗ anh ta sao?
Chúng tôi cách nhau hai ghế sô pha cơ mà.
Đang thắc mắc, Chu Gia Yến đứng dậy bước đến, tháo tai nghe xuống, mặt đầy khó chịu, nói:
“Biết tại sao không có tiếng không?”
“Bạn gái cũ à, vì em... con mẹ nó kết nối nhầm vào tai nghe của anh rồi.”
Tôi: “……”
Vừa nãy tôi còn nói, không gì xấu hổ hơn chuyện bạn trai cũ là con trai giáo sư hướng dẫn của mình.
Giờ có rồi.
Nhìn kỹ lại, sàn nhà của Chu Gia Yến sạch bóng không một hạt bụi.
Vì thể diện của tôi đã bị quét sạch rồi.
5
"Bất kể cô định giở trò gì, thì cũng thu lại đi. Tôi không còn thích cô nữa đâu, đừng có làm mấy cái trò kỳ quặc này, chẳng ra thể thống gì cả."
Chu Gia Yến nắm chặt tai nghe trong tay, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo tôi.
Tôi tức đến phát điên: "Đại ca, anh cũng đâu đáng để lưu luyến đến vậy. Hơn nữa, sao anh không tự ngẫm lại bản thân đi? Chia tay lâu vậy rồi mà vẫn không chịu đổi tai nghe mới?"
Bây giờ anh ta vẫn dùng cái tai nghe mà tôi đã tặng vào sinh nhật anh ta.
Khi còn bên nhau, chúng tôi thường xuyên dùng chung, nên điện thoại của cả hai vẫn còn kết nối với tai nghe của đối phương.
"Ngẫm cái gì? Đổi hay không là quyền của tôi, tôi chẳng cần phải ngẫm nghĩ gì cả. Nhưng còn cô, chính miệng cô nói sẽ không bao giờ dính dáng gì đến tôi nữa, không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, vậy mà giờ, là cô đến nhà tôi trước đấy!"
"Ồ, đi đâu là quyền của tôi mà. Nếu thấy tôi chướng mắt thì chi bằng anh tự đào một cái hố rồi tự chôn mình xuống đi, thế thì tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa!"
"Phải rồi, tự do đến mức vào cả nhà tôi luôn rồi! Sao cô không nói luôn là cả nhà tôi đều là của cô đi?"
"Được thôi, anh là của tôi, đi, viết ngay một bài luận văn rồi để tôi đứng tên tác giả chính đi nào."
"…"
Ban nãy đối diện với anh ta tôi còn có chút ngượng ngùng và lúng túng.
Nhưng giờ, cãi nhau rồi thì ký ức những lần đấu khẩu trước đây cũng như sống lại, ập tới tấn công tôi.
Nhìn anh ta bị chọc tức mà không phản bác được, tôi liền cảm thấy cực kỳ hả hê.
Tôi lập tức đứng dậy, xắn tay áo, chuẩn bị tiếp tục tranh luận với anh ta.
Nhưng Chu Gia Yến đột nhiên im bặt.
Tôi nhíu mày nhìn anh ta.
Trời không lạnh lắm, vậy sao mặt anh ta lại đỏ bừng thế kia?
Tôi bật cười chế nhạo: "Ơ kìa, mới nói có mấy câu đã không chịu nổi rồi? Da siêu nhạy cảm thật đấy!"
Chu Gia Yến không đáp, chỉ mím môi hậm hực.
"Kia hai đứa đứng ngây ra đó làm gì thế? Vào ăn cơm đi nào!"
Tiếng của sư mẫu vọng ra từ trong bếp.
Lúc ăn cơm, tôi vẫn còn chìm đắm trong niềm vui khi đấu khẩu giành chiến thắng.
Thầy hướng dẫn thấy tôi vừa ăn vừa cười hớn hở đến mức lộ cả răng, liền đẩy gọng kính trên sống mũi, nheo mắt lại: "Hạ Thính Nhất, tiến độ thí nghiệm của em đến đâu rồi? Dữ liệu đã tổng hợp xong chưa? Tài liệu tôi gửi em đã đọc chưa? Nếu luận văn chưa xong thì ít nhất cũng gửi khung dàn bài cho tôi xem trước đi chứ."
Nụ cười trên môi tôi lập tức đông cứng lại.
Không thể nói mấy chuyện nặng nề này vào lúc khác à?
Chu Gia Yến ngồi cạnh tôi cười khẩy, rõ ràng là vui sướng trên nỗi khổ của người khác.
Nhưng thầy hướng dẫn cũng không bỏ qua cho anh ta: "Buồn cười lắm sao? Vậy thì giao cho con xử lý luôn đi. Hạ Thính Nhất, đến lúc đó em gửi bản nháp đầu tiên cho Chu Gia Yến xem."
Tôi: "…"
Chu Gia Yến: "…"
Ba mẹ tôi không nói gì, chỉ im lặng ăn cơm và hóng chuyện.
Sư mẫu bấm vào tay thầy hướng dẫn: "Đang ăn cơm đấy! Đây là nhà, không phải chỗ họp hành của ông đâu. Cứ càm ràm nữa là tôi cho ông ra ngoài ngồi ăn với chó đấy!"
Cố nhịn cười, tôi không dám bật ra tiếng.
Dạy dỗ xong thầy hướng dẫn, sư mẫu lập tức quay sang, nở nụ cười hiền từ với tôi: "Tiểu Hạ, đừng để ý đến ông ấy. Luận văn cứ từ từ mà làm, có gì không hiểu thì cứ hỏi Gia Yến, hai đứa cùng trang lứa, dễ nói chuyện với nhau hơn."
Chu Gia Yến nãy giờ im lặng bỗng cất lời: "Thôi miễn đi, tôi không nói chuyện được với người không viết nổi luận văn đâu."
Để xua tan bầu không khí căng thẳng, sư mẫu bắt đầu kể chuyện hồi nhỏ của Chu Gia Yến, chuyện cậu ta lén trộm trứng gà rồi bị gà mẹ rượt theo mổ vào mông.
Tôi nghe mà thích thú vô cùng, cười hì hì liên tục.
Nhưng lúc gắp thức ăn lại không để ý, một đũa vươn tới món thịt xào ớt.
Bỗng nhiên, bốn vị phụ huynh không cười nữa, cũng không nói chuyện nữa.
Ánh mắt họ đồng loạt đổ dồn về phía tôi.
Chính xác hơn là nhìn về phía tôi và Chu Gia Yến.
Theo ánh mắt của mẹ tôi, tôi cúi xuống nhìn bát của mình.
Miếng thịt bò xào ớt tôi vừa gắp lên không biết từ khi nào đã nằm trong bát của Chu Gia Yến.
Trong lòng tôi vang lên một tiếng gào thét câm lặng.
Khi còn quen nhau, chỉ cần là món tôi không thích ăn, nếu anh ta ở bên cạnh, tôi sẽ vô thức để anh ta ăn giúp.
Tôi không ăn được cay, thế mà vừa rồi tôi không hề do dự dù chỉ một giây.
Thậm chí khi nhận ra thì miếng thịt đầy ớt đỏ đã nằm gọn trong bát anh ta rồi.
Trí nhớ cơ bắp, đáng sợ thật sự.
Chu Gia Yến lập tức gắp miếng thịt lên ăn, nở một nụ cười gian xảo với tôi: "Yên tâm đi, cho tôi gắp thức ăn cũng không có nghĩa là tôi sẽ giúp cô xem luận văn đâu."
"…"
Liệu miếng thịt này có cay ch ết anh ta luôn được không nhỉ?
6
Không dám thất thần nữa, tôi đưa sự chú ý trở lại việc ăn cơm, lúc này mới phát hiện đĩa tôm trước mặt đã vơi đi quá nửa.
Nhìn sang, thấy Chu Gia Yến đang cầm một cái bát không, từng con từng con tôm đã được bóc sạch, đặt ngay ngắn vào đó.
Tôi lười bóc, lúc nãy nhìn thấy cũng không quá thèm.
Nhưng bây giờ nhìn đống tôm đã bóc sẵn, tôi lén nuốt nước miếng.
Thầm tính toán mai cũng phải đi mua về làm.
Lúc này, sư mẫu nhìn anh ta, hỏi: "Con bị dị ứng hải sản, bóc lắm tôm thế để làm gì?"
Chu Gia Yến cười hì hì: "Bóc cho mẹ ăn ạ."
Sư mẫu liếc anh ta một cái: "Con đoán xem con bị dị ứng là do di truyền từ ai?"
Rồi bà quay sang tôi: "Nhất Nhất ăn đi, đỡ phải bóc bẩn tay."
Tôi lén lút liếc nhìn Chu Gia Yến một cái.
Anh ta đẩy bát tôm về phía tôi: "Ăn đi, ăn nhiều chút cho thông minh ra."
"..."
Được rồi, nể mặt tôm, món nợ này tôi tạm ghi lại đã.
Sau bữa ăn, người lớn ríu rít trò chuyện với nhau.
Chu Gia Yến nhận một cuộc điện thoại, nói là có việc gấp nên đi ra ngoài.
Anh ta vừa đi khỏi, chủ đề câu chuyện bỗng dưng chuyển sang anh ta.
Mẹ tôi tò mò hóng chuyện: "Muộn thế này còn ra ngoài, chắc là đi gặp bạn gái hả?"
"Không có đâu, làm gì có bạn gái, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nhưng nó không định yêu đương gì cả, chúng tôi cũng không ép nó."
Sư mẫu nhấp một ngụm trà, hạ giọng, như thể sắp kể một bí mật động trời:
"Trước đó không lâu, hình như nó mới chia tay, về nhà chẳng thiết ăn uống gì cả! Cả ngày ru rú trong phòng khóc, trong sân nhà tôi trồng hoa, nó cũng không biết ngắt ch ết bao nhiêu bông rồi, vừa ngắt vừa lẩm bẩm nói đời này không muốn gặp cô ta nữa, cũng không muốn yêu đương gì nữa.
"Dạo gần đây bận rộn công việc, tinh thần mới đỡ hơn một chút. Chúng tôi cũng không dám hỏi nhiều, cứ để nó tự xoay sở thôi."
Tôi: ??
Chu Gia Yến, khóc á?
Lạ lùng thật.
Yêu nhau bao nhiêu năm, tôi chưa từng thấy anh ta khóc.
Hóa ra là trốn đi khóc một mình à?
Tôi rụt đầu vào trong áo khoác, có chút áy náy.
Tôi chẳng đưa ra lý do nào mà cứ thế nói chia tay với anh ta.