Thể Diện Mất Sạch Cả Rồi! - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Lúc đó anh ta không phải đồng ý rất dứt khoát sao?
Thế mà lại lén lút trốn đi khóc à?
7
Tối đó nằm trên giường, trong đầu toàn là hình ảnh Chu Gia Yến khóc, tôi lăn qua lăn lại mãi mà không ngủ được.
Mở Douyin lên xem video mong là sẽ dễ ngủ hơn.
Lướt một lúc, tôi theo thói quen bấm vào trang cá nhân của Chu Gia Yến, tiến hành hoạt động theo dõi hằng ngày.
Anh ta vẫn chẳng đăng gì cả, tôi quẹt sang phải định thoát ra thì—
Điện thoại trượt khỏi tay, rơi thẳng xuống, đập vào mũi tôi.
Đau đến mức tôi nhăn hết cả mặt mày.
Nhặt điện thoại từ trên gối lên, tôi sững sờ phát hiện ra mình vừa vô tình ấn vào nút "Yêu cầu cập nhật" trên trang cá nhân của Chu Gia Yến.
Tôi: "..."
Tôi thậm chí còn nghĩ đến việc hủy tài khoản này đi luôn, đã chuẩn bị xong tên tài khoản mới rồi.
Kết quả là đột nhiên nhận được tin nhắn riêng từ Chu Gia Yến.
[Mở đi.]
Là một video quay cơ bụng của anh ta.
Trời đất, đúng là cực phẩm nhân gian.
Mấy tháng không gặp, cơ thể lại càng săn chắc hơn rồi.
Ai nói tài khoản này vô dụng chứ? Tài khoản này phải gọi là cực phẩm mới đúng!
Hu hu hu, không sờ được, lại càng khó ngủ hơn.
Sợ anh ta thu hồi mất, tôi lập tức lưu lại, xem đi xem lại mấy chục lần.
Sau đó, giả vờ thờ ơ trả lời: [1.]
[Muộn vậy còn chưa ngủ? Đang nhớ tôi à?]
Tôi trợn trắng mắt, cứng miệng đáp: [Không viết được luận văn nên mất ngủ thôi.]
[Viết không được thì chơi điện thoại cái gì?]
[iPhone16ProMax 1TB.]
Chu Gia Yến gửi lại một sticker thể hiện sự cạn lời.
Tôi đặt điện thoại xuống, nhìn chằm chằm trần nhà, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện anh ta đã khóc.
Nửa đêm rồi, tự nhiên cảm thấy không nỡ, áy náy lại trào dâng.
Nể tình anh ta hào phóng chia sẻ cơ bụng, tôi quyết định xin lỗi một tiếng.
Thế là tôi cầm điện thoại lên, nhắn tin cho anh ta:
[Chu Gia Yến, anh ngủ chưa? Em có chuyện muốn nói với anh.]
Tôi bắt đầu gõ một bài xin lỗi đầy cảm động.
Anh ta lập tức trả lời:
[Sao? Muốn xin lỗi tôi à? Đừng giả vờ.]
[Muốn tôi mềm lòng, giúp cô làm luận văn xong rồi lại đá tôi chứ gì?]
[Vậy tôi hỏi cô, rốt cuộc cô xem tôi là gì? Thế thân hay công cụ?]
Ôi trời, mặc dù tôi biết mình là sinh viên ba tốt một lòng vì học hành, nhưng cũng không đến nỗi bị anh ta nghĩ xấu thế chứ?
Tôi âm thầm xóa đi ba trăm chữ vừa gõ, đổi sang một câu khác:
[Cây phát tài nhà anh có link không?]
[Hừ, muốn mua cho nó à? Không có.]
Không hiểu anh ta đang nói linh tinh cái gì, tôi uể oải đáp:
[Không có thì thôi, mai phải đi nhập học, phiền quá, không nói nữa.]
[Vậy tôi - Chu Gia Yến, đồng ý khai giảng ngay lập tức.]
Tôi: …
Cần gấp một khóa học làm sao để châm chọc lại anh ta!
8
Ngày hôm sau trở lại trường, tôi dọn dẹp lại giường trong ký túc xá mà mình đã lâu không ở.
Trước đây tôi toàn sống chung với Chu Gia Yến.
Vì chia tay rồi, tôi dọn khỏi căn hộ của anh ta.
Học kỳ này bắt đầu ở lại ký túc xá, tôi không nhịn được mà sắm một đống đồ.
Chuẩn bị đi đến bưu cục nhận hàng, tôi mới phát hiện không nhận được bất cứ mã lấy hàng nào.
Không thể nào! Tôi đặt mua cả tuần trước khi nhập học cơ mà.
Vừa kiểm tra xong, tôi lập tức hét toáng lên trong phòng ký túc, suýt nữa thì bị bạn cùng phòng đuổi ra ngoài.
Mua hàng mà quên đổi địa chỉ, toàn bộ chuyển đến căn hộ của Chu Gia Yến rồi!
Mà anh ta cũng chẳng thèm nói với tôi một tiếng!
Không nghĩ ngợi gì, tôi tức tốc chạy đến căn hộ của anh ta.
Hôm nay là cuối tuần.
Anh ta chắc đang ở nhà, tôi đứng trước cửa gọi điện cho anh ta.
Mãi lâu sau, anh ta mới bắt máy.
"Gì?"
Giọng nói lạnh như băng.
Nhưng giọng anh ta trầm thấp bất thường, còn có chút thở dốc, hơi thở nặng nề phập phồng, mang theo một chút… dục vọng khó tả.
Tôi nghe mà hơi nhíu mày.
Vừa mới tập thể hình xong à?
"Tôi quên đổi địa chỉ, mấy cái bưu kiện gửi đến nhà anh, tôi đến lấy."
"Ồ, vậy vào đi."
Nói xong, anh ta lập tức dập máy.
Chờ một lúc lâu vẫn không thấy anh ta ra mở cửa.
Tôi mất kiên nhẫn.
Thử đặt ngón tay cái lên khóa vân tay.
Đinh!
Cửa mở.
Tôi nhìn cánh cửa vừa được mở ra, hơi sững sờ.
Bước vào nhà, không thấy Chu Gia Yến đâu.
Tôi đi thẳng vào trong, thăm dò gọi: "Chu Gia Yến?"
Lời vừa dứt, anh ta từ phòng ngủ bước ra.
Trên không mặc áo, bên dưới chỉ mặc một chiếc quần thể thao màu xám.
Môi hơi ướt, đuôi mắt đỏ ửng, tóc mái trước trán bị ướt nhẹp, trông vừa mơ màng vừa quyến rũ.
Sợ mắt mình không có tiền đồ mà cứ nhìn chằm chằm vào anh ta, tôi vội vàng dời mắt, nhìn xung quanh: "Sao không mặc áo mà ra đây?"
"Xin lỗi."
Tôi sững lại.
Không mặc áo thôi mà, đâu có xúc phạm gì tôi, ngược lại còn khiến tôi được lời mà.
Có gì mà phải xin lỗi chứ.
Tôi hắng giọng: "Bưu kiện của tôi đâu?"
"Ban công."
Anh ta hất cằm về phía góc ban công, tôi đi qua đó.
"Hừ, còn tưởng cô cố tình gửi hàng đến nhà tôi để lấy cớ quay lại bên nhau chứ."
Anh ta đi theo sau, cong môi lẩm bẩm.
Tôi bận kiểm tra bưu kiện, không nghe rõ, liền hỏi lại: "Anh nói gì?"
Anh ta đưa tay lau mồ hôi trên trán, mím môi không trả lời.
Thấy anh ta im lặng mãi, tôi ngẩng đầu nhìn.
Do tôi đang ngồi xổm, góc nhìn khi ngước lên…
Không ổn chút nào.
Đầu óc ngay lập tức bị nhuộm vàng, tôi vội vã lấy một lọn tóc che đi gương mặt nóng bừng.
Kiểm tra bưu kiện xong, tôi bỗng nhớ ra một chuyện, liền nói:
"À đúng rồi, mấy bộ đồ tôi để quên ở nhà anh, tiện thể tôi lấy luôn nhé."
"Đồ gì?"
Vẻ mặt anh ta lập tức cứng lại, ánh mắt né tránh, lóe lên một tia chột dạ và bối rối.
"Mấy bộ đồ lót với mấy cái váy, chắc vẫn ở trong tủ đúng không... Sao? Đừng nói với tôi là anh vứt hết rồi nhé?"
Nhìn dáng vẻ của anh ta, tôi sốt ruột.
Đám váy đó đều đắt lắm đấy! Tôi còn chưa mặc được mấy lần đâu!
"Chu Gia Yến, lần này tôi không tha cho anh đâu!"
Tôi giận dỗi đi về phía phòng ngủ.
Chu Gia Yến thấy vậy, vội vã đuổi theo, định chặn tay tôi lại: "Đừng..."
Nhưng đã muộn.
Tôi đã đẩy cửa ra.
Trên giường lớn, váy ngắn và đồ lót của tôi bị vò nhăn nhúm, vứt lung tung khắp nơi.
Kết hợp với những hành vi kỳ lạ của anh ta vừa nãy…
Tôi lập tức hiểu ra.
Anh ta đứng cạnh tôi, hơi căng thẳng, không biết phải làm gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi cười giận dữ, cố ý hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
Lời vừa dứt, điện thoại của tôi reo lên.
9
Là cuộc gọi video.
Nhạc chuông vang lên kèm theo giai điệu mở đầu chậm rãi:
"Lulalulalê, lulalulalê, lulalulalê, lulalulalê, dũng cảm tiến lên, tiến lên có phần thưởng..."
Không hiểu sao nghe lại buồn cười.
Tôi liếc nhìn ghi chú tên người gọi, nhíu mày.
Không định nghe, để một lúc sau thì cuộc gọi tự ngắt.
Sau khi im lặng, không khí lập tức tràn ngập sự lúng túng khó có thể bỏ qua.
Tôi giật giật khóe môi: "Những... bộ đồ khác, vẫn ổn chứ?"
Nghe vậy, ánh mắt Chu Gia Yến rời khỏi điện thoại của tôi.
Mặt anh ta đỏ bừng, người lúc nào cũng điềm tĩnh như anh ta, bỗng nói chuyện cũng không còn trôi chảy nữa:
"Xin... xin lỗi, nếu em không thích, sau này anh sẽ không làm vậy nữa."
"Anh sẽ đền hết quần áo cho em."
Anh ta nói muốn đền, tôi cũng không từ chối.
Dù sao ai lại từ chối đồ mới chứ.
Tôi tưởng anh ta sẽ dẫn tôi đi mua, nhưng không ngờ anh ta chỉ chuyển khoản cho tôi năm mươi ngàn tệ.
Nhìn số tiền được chuyển, tôi ngơ ngác: "Hửm?"
"Không đủ à?"
Anh ta cúi đầu, tay lạch cạch gõ vài cái trên màn hình.
Lần này là hai trăm ngàn.
Ừm, Chu Gia Yến tuy miệng độc nhưng đúng là kiểu người có xu hướng lấy lòng người khác.
Tôi làm ra vẻ khó xử: "Ừm..."
Chu Gia Yến hừ lạnh, hơi kiêu ngạo: "Anh chỉ có thể làm đến mức này với bạn gái cũ thôi."
Tôi cười khẩy: "Anh cũng tốt ghê đó, vậy tôi miễn cưỡng viết thư giới thiệu cho bạn gái tiếp theo của anh nhé!"
Chu Gia Yến: "..."
10
Buổi tối nằm trên chiếc giường cứng ngắc của ký túc xá, tôi mở mắt trừng trừng, không dám nhắm lại.
Vì hễ nhắm mắt, trong đầu tôi liền hiện lên hình ảnh khuôn mặt đầy dục vọng của Chu Gia Yến cùng những cảnh không thể miêu tả.
Tôi l.i.ế.m liếm môi, trong lòng âm thầm mắng mình vô dụng.
Là tôi chủ động đề nghị chia tay, tôi không thể hạ mình cầu xin quay lại.
Nhưng lại rất thèm khát cơ thể anh ta.
Mãi không ngủ được, tôi dứt khoát ngồi dậy viết luận văn.
Giáo sư đã xem bản thảo đầu tiên của tôi, để lại một đống ghi chú, nhưng tôi không định sửa ngay mà muốn tìm thêm tài liệu tham khảo trước.
Tôi mở trang tìm kiếm luận văn, vừa nhập từ khóa vào thanh tìm kiếm, chẳng hiểu sao lại gõ tên Chu Gia Yến.
Phản ứng lại, tôi vội vã vỗ đầu mình để giữ tỉnh táo.
Giây tiếp theo, tôi ấn tìm kiếm.
Chỉ lo mê cơ thể anh ta, chứ chưa từng đọc luận văn anh ta viết.
Bỗng dưng thấy tò mò, không biết nghiên cứu sinh tiến sĩ sẽ viết bài luận như thế nào.
Tôi nhấn vào luận văn tốt nghiệp của anh ta.
Xem được một nửa.
Cười không nổi nữa.
Mẹ kiếp, viết quá đỉnh.
Bảo anh ta làm giáo sư của tôi cũng không có gì sai.
Biết vậy trước đây tôi đã đọc luận văn của anh ta rồi.
Tôi viết như một kẻ mù chữ tuyệt vọng thế này, lúc cãi nhau đáng lẽ nên nhào tới cắn anh ta một cái để xả giận, chứ không phải đề nghị chia tay.
Giờ thì cả hai đều không vui.
Hối hận.
Cắn răng chịu đựng, tôi nhắn tin cho anh ta: "Ngủ chưa?"
Chu Gia Yến trả lời ngay lập tức:
"Bốn rưỡi sáng hỏi tôi ngủ chưa, có cần tôi ghi tên em làm người thừa kế bảo hiểm không?"
"Cũng không phải là không được."
"Lại ôm điện thoại chơi tới mất ngủ à?"
"Không phải, anh giúp tôi xem luận văn được không?"
"Ồ, giờ mới nhớ đến tôi hả? Lúc trước làm gì rồi? Mắng tôi thì quên nhờ tôi xem luận văn à? Khi đòi chia tay có nghĩ đến hôm nay không? Nói cho mà biết, tôi là người có nguyên tắc, không bao giờ mềm lòng giúp bạn gái cũ xem luận văn."
Tôi trợn mắt, chuẩn bị nhắn lại: "Đồ keo kiệt."
Chưa kịp gửi, tin nhắn khác đã tới.
"Còn đờ ra đó làm gì, gửi qua đây đi, cơ hội có hạn, thời gian của tôi quý giá lắm."
Tôi vội vã gửi luận văn qua cho anh ta như một con ch.ó nhỏ.
Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng thấy cái kiểu nói chuyện cà khịa của anh ta cũng thuận mắt chẳng khác gì những lời tình tứ.
Sau vài giây im lặng, anh ta nhắn:
"Tôi giúp em sửa, em cũng phải cho tôi chút lợi ích chứ?"
"Vậy tôi miễn cưỡng kiểm tra xem cơ bụng anh có ra dáng chưa nhé!"
"Toàn chiếm lợi, đúng là giỏi thật."
"Vậy kiểm tra luôn cả cơ thể, thế nào?"
"..."