Theo Đuổi Tự Do
Chương 2
4.
Buổi tối, Phương Mạn chạy đến phòng ngủ tôi xin lỗi.
Sau khi nghe mẹ giải thích cô ta mới biết tất cả là trùng hợp, là hiểu lầm, cô ta không nên mắng tôi.
Cô ta cũng tâm sự với tôi, cô ta rất thích Trương Ly, anh ta khác những người đàn ông bên cạnh cô ta.
Trong lòng tôi hừ lạnh, Phương Hạm học ở trường nghệ thuật chuyên nghiệp hàng đầu thành phố, tiền học một năm cũng đã lên đến sáu chữ số, bạn học của cô ta không phú thì quý, Trương Ly là một thanh niên lêu lổng đại học cũng không đi, đương nhiên không giống người bên cạnh cô ta rồi.
“Chị, chị chưa từng yêu một người như em nên chị không hiểu được đâu, em không trách chị.”
“Em biết mọi người vì em, nhưng em có quyền quyết định cuộc sống của mình.”
“Cho dù là bố mẹ ruột cũng không có quyền ngăn cấm em, huống hồ… họ còn không phải bố mẹ ruột của em.”
Tôi nhíu mày.
Đúng là tôi không có kinh nghiệm trong chuyện này, tôi cũng không thể hiểu nổi cô ta.
Tôi không có thời gian yêu đương, không có thời gian phản nghịch, mỗi một giây thời gian của tôi đều bị quy đổi thành tiền, nếu không phải làm việc thì cũng là trên đường đi tìm việc.
Tôi không đành lòng đóng lại con đường học hành của mình, không có năng lực kinh tế và sức để tiếp tục đi học là tiếc nuối lớn nhất đời này của tôi.
Vì vậy sau khi nhà họ Phương tìm thấy tôi, việc đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là tiếp tục đi học.
Phương Mạn có điều kiện tốt như vậy mà lại dành hết tâm trí để nghĩ cách trốn học rồi đi thuê phòng với lưu manh.
Càng buồn cười hơn là tất cả những thứ này đáng lẽ không nên thuộc về cô ta, đây đều là món quà mà thần may mắn tặng cô ta.
Tôi nhìn vẻ mặt mê muội của cô ta, biết lúc này có nói gì thì cô ta cũng không nghe lọt nên khuyên bừa vài câu rồi đuổi cô ta về phòng.
Nhớ đến người chịu tổn thương nhiều nhất hôm nay là mẹ, tôi có chút không yên tâm.
Trong phòng ngủ, giọng bố vang lên.
“Chuyện của Mạn Mạn em đừng lo quá, dù sao con bé cũng còn nhỏ, kiến thức nông cạn, hôm nào anh giới thiệu cho nó thanh niên chân thành tốt bụng anh tuấn, biết đâu nó lại thay đổi suy nghĩ thì sao.”
“Thật không ngờ con gái chúng ta nuôi hơn hai mươi năm lại vì một tên ất ơ mà đối chọi với em.” Mẹ nhỏ giọng khóc: “Cũng may có Đình Đình ở đó, nếu không em thật sự…”
Bố tôi an ủi: “Lời này em đừng nói trước mặt Mạn Mạn, con bé nghe xong sẽ đau lòng lắm, dù sao về tình cảm Mạn Mạn cũng không khác con gái ruột chúng ta là bao.”
Mẹ tự biết mình lỡ lời, bà liên tục đồng ý, cũng nói chờ Phương Mạn tốt nghiệp xong sẽ để cô ta đến bộ phận thiết kế của công ty nhận việc.
“Có hai chị em cũng tốt, tương lai có thể giúp đỡ nhau trong công việc, chúng ta cũng đỡ lo.”
Lúc ăn sáng, bố nói có con của một người bạn thân về nước, ông muốn hẹn họ cùng ăn bữa cơm, thuận tiện giới thiệu tôi với họ.
Mặc dù vẻ mặt ông rất dịu dàng nhưng ngữ điệu lại không cho phép từ chối.
Hôm qua Phương Mạn mới gây họa, cô ta chỉ có thể cắn thìa, miễn cưỡng đồng ý.
5.
Người về nước chính là tài tử nổi tiếng trong giới Cố Triển, ngay cả người quê mùa như tôi cũng đã từng nghe qua tên anh.
Sinh ra trong gia đình có truyền thống âm nhạc, tuy trẻ tuổi nhưng anh đã từng mở mấy concert của riêng mình, sau khi tốt nghiệp lại có hứng thú mới là kinh doanh, công ty đầu tư do anh tự mở cũng rất thành công.
Anh và Phương Mạn đã quen biết từ trước, cùng nhau đi du học nước ngoài nhiều lần, chỉ là Phương Mạn về nước sớm vì Trương Ly, còn Cố Triển lại kiên trì hoàn thành việc học.
Cố Triển lịch sự chuẩn bị quà tặng cho chúng tôi, của tôi là một chiếc trâm cài áo hình đàn Cello xinh đẹp, trên dây đàn có một viên ngọc trai nho nhỏ.
Phương Mạn ngay cả quà cũng không mở.
Cô ta nhận ra ánh mắt của tôi, thế là cô ta đưa hộp quà cho tôi: “Chị thích sao? Vậy tặng luôn cho chị.”
Sau đó không hề quan tâm đến mọi người trên bàn mà giải thích: “Đây là chị tôi, tên Phương Đình, lúc trước chị ấy sống khá vất vả, đồ trang sức của tôi rất nhiều, có đeo cũng không hết, tặng cho chị ấy là được rồi.”
Vợ chồng nhà họ Cố nhìn nhau, bố mẹ tôi đành phải uống nước để giấu đi sự bối rối của mình.
Tôi nhìn về phía Cố Triển, anh không hể tức giận, dịu dàng nhìn Phương Mạn: “Được, nghe em hết, em xem mình thích gì thì nói anh, anh tặng cho em.”
Phương Mạn vẫn luôn cầm điện thoại nhắn tin trên WeChat, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
Sau khi kết thúc bữa ăn, bố mẹ rất không hài lòng với hành động của cô ta ở trên bàn ăn, trách mắng cô ta không biết lễ phép, vô cùng không có giáo dục.
Phương Mạn đột nhiên bùng nổ.
“Con đã có mặt theo yêu cầu của hai người, hai người còn muốn như nào nữa?”
“Ở trong mắt hai người, rốt cuộc con là cái gì? Con gái nuôi nhặt về là đồ chơi mặc cho hai người sắp xếp sao?”
“Con chịu hai người đủ rồi, con cũng chịu đựng cái nhà này đủ rồi!” Cô ta đẩy mạnh tôi về phía bố mẹ: “Bố mẹ tìm được con gái ruột của mình rồi, bố mẹ có thể tha cho con được không?”
“Mạn Mạn! Sao con lại có thể nói như vậy với bố mẹ chứ!” Bố tôi ngẩn người, không biết vì sao cô ta lại nổi điên, nhưng tôi biết, nhất định là Trương Ly vừa nói gì đó với cô ta.
Tôi đã được chứng kiến mồm miệng của tên kia, đúng là một chuyên gia tẩy não.
“Mạn Mạn! Bố mẹ chăm sóc giáo dục con cẩn thận không phải để con biến thành dáng vẻ này!”
Mẹ tôi ôm tim, giọng nói nghẹn ngào.
“Ngày trước con nói thích nghệ thuật, bố mẹ đã đưa con ra nước ngoài học trường tốt nhất, con muốn về nước, không nói tiếng nào đã lập tức chạy về, bố mẹ cũng đồng ý, cũng đã tìm trường đứng đầu nước để con học, bố mẹ vẫn luôn đối xử với con như con gái ruột…”
“Rồi sao?” Cô ta lạnh lùng ngắt lời bố mẹ: “Cho nên bây giờ bố đang bắt đầu so đo con đã làm gì cho bố mẹ sao?”
“Hai người cho con ăn, cho con học trường tốt còn không phải để thỏa mãn hư vinh và mặt mũi nhà họ Phương sao?”
“Cũng đâu phải con xin hai người?”
Bố mẹ tôi tức đến mức suýt thì ngất xỉu, tim bố tôi không tốt, ông nhanh chóng uống một viên thuốc trợ tim.
Tình huống sắp mất khống chế.
“Đủ rồi.” Tôi kéo lấy cô ta, nhỏ giọng nói: “Trước tiên ngậm miệng lại, nếu không sau này chị sẽ không giúp em nữa.”
6.
Phương Mạn không tiếp tục phát điên mà kìm nước mắt đang chực rơi lại, cô ta nhìn bố mẹ tôi với ánh mắt như đang nhìn kẻ thù, sau đó xoay người lên phòng ngủ.
Mẹ tôi khóc không thành tiếng nhưng bà vẫn kéo tay tôi dặn dò: “Mạn Mạn bị bố mẹ chiều hư, con bé xốc nổi, con đừng ghét nó.”
Tôi an ủi bố mẹ vài câu rồi đi lên gõ cửa phòng Phương Mạn.
Cô ta không kịp chờ mà hỏi tôi: “Phương Đình, chị nói sẽ giúp em, có thật không vậy?”
“Em không chịu được nữa, em muốn rời khỏi ngôi nhà này!”
Tôi cạn lời xoa thái dương: “Rời khỏi ngôi nhà này? Vậy em đi đâu? Lang thang à?”
Cô ta hất khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, kiêu ngạo nói: “Nơi nào có Trương Ly thì nơi đó là nhà, anh ấy có tài, có thể kiếm tiền, anh ấy nói anh ấy có thể nuôi em.”
Đột nhiên tôi không thể nào đánh giá được cô em gái không có quan hệ máu mủ này với mình.
Trong lòng tôi bắt đầu xuất hiện cảm giác mâu thuẫn.
Tôi tự hỏi bản thân, cho đến bây giờ, tôi cũng không tính là chán ghét cô ta.
Tôi đã từng tiếp xúc với rất nhiều kiểu người trong xã hội, tôi cảm thấy cô ta có sự đơn thuần và hồn nhiên người khác khó có được.
Nếu như có thể, thậm chí tôi còn nguyện ý tiếp tục chăm sóc cô ta sau khi bố mẹ qua đời.
Nhưng tôi lại vô cùng căm ghét thái độ làm tổn thương người thân còn đối với đàn ông lại khúm núm này của cô ta.
Nếu như thật sự không chịu khuất phục thì cũng không cần dùng tiền của nhà mình để tiêu mà lại còn tỏ vẻ dũng cảm theo đuổi tình yêu như thế này.
Trương Ly thích cô ta ở điểm nào vậy? Anh ta thật sự thích sự đơn thuần hồn nhiên này của cô ta sao?
Còn lâu tôi mới tin.
Mặc dù cô ta không có huyết thống với tôi, nhưng dù sao cô ta cũng gọi tôi một tiếng chị.
Tôi hít sâu một hơi, nghĩ đến tình trạng sức khỏe và tinh thần của bố mẹ ở hiện tại, tôi lựa lời thương lượng với Phương Mạn.
“Em muốn theo đuổi cuộc sống mà mình muốn, được.”
“Nhưng em phải chờ chị hai năm, chờ chị tốt nghiệp thạc sĩ, chờ chị có thể chia sẻ công việc với bố mẹ rồi mới được theo đuổi tình yêu của mình.”
“Em cũng phải tôn trọng bố mẹ, họ sẽ không hại em. Em không được dùng những ngôn từ mạnh mẽ để kích thích họ nữa, họ lớn tuổi rồi, sức khỏe cũng không tốt.”
Phương Mạn trừng mắt: “Còn phải đợi hai năm? Không được không được, một ngày em cũng không chờ được nữa.”
“Vậy thì chị cũng hết cách giúp em rồi. Có bản lĩnh thì tự em bỏ nhà đi.”
Phương Mạn do dự một lúc, nói muốn suy nghĩ thêm.
Ha, suy nghĩ thêm cái con khỉ, đi báo cáo với Trương Ly kia thì đúng hơn.
Ngày hôm sau, Phương Mạn nói cô ta sẽ nghe theo tôi, suy nghĩ thật kĩ về lời khuyên của bố mẹ, nghiêm túc hoàn thành việc học, cũng sẽ xin lỗi nhà họ Cố.
Tôi cho rằng đó chỉ là lời ngoài miệng của Phương Mạn nhưng không ngờ cô ta thay đổi không ít.
Thái độ của cô ta đối với bố mẹ dịu đi, sau khi tốt nghiệp còn nghe lời mẹ đến công ty thử việc ở bộ phận thiết kế cốt lõi của công ty.
Trong thời gian đó tôi cũng tìm hiểu qua thái độ của mẹ, thái độ của bà vẫn kiên trì không thay đổi: “Đình Đình, lúc còn trẻ mẹ đã từng đau khổ vì đàn ông, mẹ không muốn để Mạn Mạn dẫm vào vết xe đổ của mẹ.”
“Bây giờ Mạn Mạn đã thay đổi rất nhiều, mẹ biết trong chuyện này không thiếu công lao của con. Con đúng là con gái ngoan của bố mẹ, cũng là một người chị tốt, chờ đến khi Mạn Mạn trưởng thành hơn nó nhất định sẽ cảm ơn con.”
Tôi gật đầu, nhưng trong lòng lại xuất hiện cảm giác kì lạ không nói thành lời.