Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Theo Đuổi Tự Do

Chương 4



9.

Tôi bỏ ra chút tiền thuê blogger lớn đăng đoạn video mấy người kia quấy rối và đồng bọn Trương Ly đã khai anh ta ra lên mạng.

Độ nóng càng cao càng tốt, tôi thanh toán hết.

Ai mà không biết tạo dư luận đâu?
Trương Ly là lưu manh, chủ ý lấy tiền chắc chắn là của anh ta.

Tôi đoán, có lẽ anh ta nợ nần ở bên ngoài rồi chọc giận ai đấy nên mới tìm Phương Mạn đầu chỉ nghĩ đến yêu đương này để giải quyết.

Thời gian trước Trương Mạn ngoan ngoãn như vậy căn bản không phải là vì hứa hẹn với tôi mà là muốn chúng tôi lơ là.

Về phần tại sao lấy tiền rồi còn muốn kéo hai nhà Phương – Cố xuống… Trong lòng tôi có đáp án, nhưng tôi cũng không biết mình có đoán đúng không.
Sự phản kích của tôi nhanh chóng có tác dụng, không ngờ Phương Mạn lại chủ động về nhà.

Câu đầu tiên khi cô ta trở về không phải là quan tâm hỏi han bệnh của bố thế nào mà là khóc lóc cầu xin tôi buông tha cho Trương Ly.

Đúng là Trương Ly ở ngoài gây họa nên mới cần tiềm.

Ngoài chuyện đó ra anh ta còn có rất nhiều rắc rối cần giải quyết.

Mấy đại ca kia sau khi biết anh ta phát tài sau một đêm thì lập tức truy tìm anh ta, bắt anh ta trả tiền.

Mấy người bạn gây chuyện của Trương Ly vẫn còn trong cục cảnh sát, Phương Mạn sợ tôi tiếp tục có thêm hành động khác như khởi tố Trương Ly hoặc trực tiếp tố cáo Trương Ly tội hành hung nên mới quay về nhà.

“Mẹ, chị, tất cả đều là lỗi của con, cầu xin hai người bỏ qua cho Trương Ly!”

Nước mắt cô ta không ngừng chảy xuống, dáng vẻ đáng thương vô cùng.

Rõ ràng mẹ tôi đã dao động, mặc dù bà vẫn trách mắng Phương Mạn nhưng vẫn lén lút quan sát phản ứng của tôi.

Tôi mím chặt môi, chỉ nói một câu: “Phương Mạn, bố vẫn còn nằm viện đấy.”

“Em mở miệng là xin tha cho Trương Ly, em không biết quan tâm bố lấy một câu sao?”

“Cho dù bỏ qua cho Trương Ly thì cũng phải là bố đồng ý, còn có nhà chú Cố nữa, nhà họ làm gì sai?”

Lúc này Phương Mạn mới ngẩng đầu lên, giờ phút này tôi thấy được sự hận thù trong mắt cô ta.

Cuối cùng vẫn đến rồi.

“Phương Đình, tôi biết ngay chị luôn giả vờ mà! Rõ ràng mẹ đã muốn tha thứ cho chúng tôi rồi, chị lại nhảy ra đóng vai sứ giả chính nghĩa cái gì chứ?”

“Nếu như không phải chị đăng những thứ kia lên mạng thì Trương Ly sẽ bị đánh đuổi đến mức nhà cũng không dám về như thế này sao?”

“Tiền công ty là do tôi lấy, ai làm người đó chịu! Dù sao tiền công ty cũng đều là của bố mẹ, còn không phải của nhà mình sao?”

Cô ta gào thét với tôi xong thì kéo tay mẹ, nước mắt nước mũi tèm lem quỳ xuống trước mặt bà.

“Mẹ, mẹ không hiểu rõ Trương Ly, anh ấy đối xử với con rất tốt, anh ấy tự mình xuống bếp nấu cơm cho con, khoai tay xào ớt sợi, cả cải trắng nữa, đúng rồi, anh ấy còn nấu cháo cho con nữa!”

“Thật ra anh ấy là người biết làm ăn, chỉ là không có tài chính mà thôi…”

“Mẹ, mẹ giúp con nói với bố và chú Cố đi mà, đừng làm khó Trương Ly nữa.”

“Đừng ép con phải hận mẹ…”

Nghe vậy, tôi đột nhiên bật cười: “Là đồ ăn nước Pháp không ngon hay em ăn tôm hùm nhiều quá mà mất não vậy?”

Người phụ nữ này đúng là hết thuốc cứu.

Phương Mạn lập tức trở mặt.

Nhưng người biết trở mặt không phải chỉ có mình cô ta, trước khi cô ta tiếp tục ăn nói lỗ mãng, tôi nhanh chóng nói trước.

Một câu của tôi không những khiến cô ta kinh ngạc mà ngay cả mẹ cũng ngẩn người.

“Mẹ, con cũng xin mẹ cho Mạn Mạn thêm một cơ hội nữa.” Vẻ mặt tôi vô cùng chân thành, ngữ điệu cũng vô cùng thành khẩn.

Mẹ tôi vốn đã mềm lòng, đến lúc đó bà đến cầu xin bố, chắc chắn bố cũng không đành lòng.

Nhưng tôi lại đưa ra điều kiện với bà.

“Để họ đứng ra xin lỗi rồi trả lại tiền là được, sau đó chúng ta sẽ bỏ qua cho Trương Ly.”

10.

Tiền đã bị Trương Ly tiêu gần hết, vẫn còn thiếu mấy chục ngàn nữa, cuối cùng vẫn là bố mẹ tôi hỗ trợ.

Mặc dù bố tôi bị cô ta chọc tức đến mất nửa cái mạng nhưng cũng không chịu được lời cầu xin của mẹ, hơn nữa còn lấy điều kiện là Phương Mạn và Trương Ly chia tay, lúc này ông mới đồng ý không truy cứu nữa.

Tôi thấy rất rõ ràng, trong lòng bố mẹ tôi, Phương Mạn vẫn luôn là công chúa nhỏ đơn thuần đáng yêu, bình thường cô ta gây rắc rối họ cũng không nỡ lòng trách móc nặng nề, một câu đừng ép con hận hai người của Phương Mạn cũng đủ để họ mềm lòng.

Nếu bây giờ vạch mặt Phương Mạn thì chỉ sợ cả đời bố mẹ tôi sẽ tiếc nuối, chi bằng cứ từ từ đi, đợi tôi lại cho thêm một kích nữa là mọi chuyện sẽ được giải quyết xong.

Phương Mạn không còn mặt mũi đến công ty, ngày nào cũng ở nhà.

Nhưng chứng cứ về Trương Ly vẫn còn trong tay tôi nên cô ta không dám làm bừa.

Cô ta tuyệt thực, mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm, không chải đầu không rửa mặt, ngày nào cũng tự nhốt mình trong phòng.

Cô ta dùng cách này để tuyên chiến với chúng tôi, nhưng cô ta không làm tổn thương được tôi, ngược lại chỉ làm tổn thương bố mẹ yêu thương cô ta.

Sức khỏe bố không còn tốt, tinh thần mẹ cũng không ổn, bà ấy áy náy hỏi tôi có thể giành thời gian và công sức đến công ty học việc không.

Tôi vui vẻ đồng ý.

Cố Triển hẹn tôi ăn cơm, mời tôi cùng đi lễ hội âm nhạc kia.

Tôi hỏi anh: “Không phải đây là lễ hội mà Phương Mạn muốn đi sao? Bây giờ em ấy đã về, anh không định hỏi em ấy sao?”

Anh lắc đầu: “Không cần, anh và em ấy cũng không phải người chung một con đường.”

Dứt lời anh ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực: “Anh rất thích tính cách của em, rất nghị lực.”

“Giống như ngày nhỏ bố mẹ anh hi vọng anh học âm nhạc, nhưng cuối cùng anh lại chạy đi kinh doanh.” Anh ngượng ngùng xoa phần tóc ngắn trước trán: “Em là người vừa thông minh lại còn vô cùng kiên trì, anh cảm thấy có càng nhiều chủ đề để nói với em hơn.”

Tôi cười: “Nhưng em không thích lễ hội âm nhạc.”

Anh lập tức hiểu ra, cũng bật cười nói: “Em thích đi đâu, anh đi với em.”

11.

Lúc tôi về nhà đã rất muộn, bố mẹ không có ở nhà.

Phương Mạn không bật đèn, cô ta ngồi xổm trước cửa phòng chờ tôi về.

“Về rồi sao?” Cô ta âm trầm nói: “Khu vui chơi vui chứ?”

“Ồ, em đã thấy vòng bạn bè của Cố Triển rồi sao?” Tôi vừa trả lời vừa treo quần áo lên.

“Em gái ở nhà sống không bằng chết, chị gái lại ở ngoài vui vẻ với đàn ông.”

Tay tôi dừng lại.

“Đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, dù sao tôi cũng không thích Cố Triển, một người đàn ông thật thà nhàm chán.”

“Mặc dù nhìn chị có vẻ thông minh nhưng thật ra lại ngu như heo vậy, bố mẹ chỉ đang lợi dụng chị để liên hôn với nhà họ Cố thôi! Có phải bọn họ còn cho chị đến công ty học tập không? Ha, chị đang đi lại con đường ngày xưa của tôi thôi.”

“Thật đáng buồn, không ngờ quân cờ kế tiếp lại là chị!”

Lúc này vẻ mặt của tôi chính là người già xem điện thoại trên tàu ngầm.

Cô ta đang nói nhảm cái gì vậy, công ty nhà tôi tôi không học thì còn trông chờ vào ai học?

Dù sao tôi đã học lên nhiều năm như vậy cũng không phải để đi thuê phòng rồi bỏ trốn với lưu manh.

Tôi mỉm cười hỏi cô ta: “Rốt cuộc em muốn nói gì đây, em gái thân yêu của chị?”

“Tôi chịu cái nhà này đủ rồi, các người dựa vào thân phận người thân mà ngăn cản tôi, bắt cóc tôi, ai cho mấy người cái quyền đó?”

“Chị nguyện ý làm quân cờ bị người khác sắp xếp là việc của chị, đừng phá hủy hạnh phúc cả đời của tôi!”

Cô ta lao đến nắm chặt tay tôi mà lắc, móng tay sắc nhọn đâm vào da thịt khiến tôi đau nhức.

Haiz, vẫn là kiểu cũ, thật mệt mỏi.

Một lúc sau.

“Mạn Mạn, nhìn em thế chị cũng mềm lòng. Vậy đi, nhân lúc bố mẹ không ở nhà, em lén trốn đi đi.”

“Cầm lấy ít tiền rồi cả quần áo nữa, có cần chị gọi xe giúp em không?”

Vẻ mặt Phương Mạn ngẩn ra.

Cô ta nhanh chóng nói: “Chị đừng có giả vờ làm người tốt, chứng cứ của Trương Ly vẫn còn ở chỗ chị, có phải chị muốn làm hại anh ấy không?”

“Chị có ý đó còn cần chờ đến ngày hôm nay sao?” Tôi ném di động và máy tính cho cô ta: “Em không yên tâm thì cứ xóa đi, chỉ là chị thấy tình cảm của em đối với Trương Ly quá sâu đậm, có lẽ chị và bố mẹ đã sai rồi.”

“Em cứ theo đuổi cuộc sống mà em muốn đi, chỉ cần em đừng hối hận là được.”

Cứ như vậy, tôi để Phương Mạn trốn đi trong đêm.

Tôi đã sớm biết cô ta không cắt đứt liên lạc với Trương Ly, tên vô đạo đức Trương Ly vẫn luôn trốn ở phía sau, anh ta muốn lợi dụng Phương Mạn để kiếm tiền từ nhà họ Phương.

Lần trước chuyện xảy ra với hai nhà Phương Cố cũng là mượn tay Phương Mạn, một phần là muốn cắt đứt đường lui của cô ta, một phần là vì để bố mẹ tôi kiêng dè, không truy cứu khoản tiền bị thất lạc kia nữa.

Kế hoạch của anh ta rất tốt, chỉ là không ngờ giữa đường có tôi nhảy ra phá hỏng, còn suýt chút nữa tự dẫn lửa đốt chính mình.
Anh ta không kiếm được chỗ tốt, đương nhiên sẽ rục rịch ngóc đầu lại, nếu không thì việc gì tôi phải thả dài dây câu đưa mồi nhử đi chứ.

Không có cá lớn sau lưng, mồi câu cũng không còn tác dụng.
Sau khi bố biết thì đứng ở trước cửa phòng Phương Mạn thở dài, mẹ tôi khóc rất lâu, vừa như bà đã nghĩ thông rồi, cũng giống như bà đang nói lời tạm biệt.

Ba ôm mẹ, ông thở dài nói: “Chúng ta đã làm đủ nhiều rồi, giờ thì tôn trọng lựa chọn của con bé thôi.”

“Được rồi, buông tay đi.”

Từ ngày đó về sau, bố mẹ tôi không còn nhắc đến cô ta nữa, giống như nhà tôi chưa từng xuất hiện người này vậy.

Trải qua quá nhiều chuyện, họ cũng thấy mệt mỏi.
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, tôi chính thức nhận chức ở công ty, dưới sự lãnh đạo của tôi, công ty phát triển không ngừng, cuối cùng bố mẹ cũng có thể rời khỏi vị trí để nghỉ ngơi dưỡng sức.

Mối quan hệ của tôi và Cố Triển cũng ngày càng tốt, cuối cùng anh chính thức cầu hôn với tôi.

Ở lễ đính hôn, cuối cùng nụ cười cũng lại lần nữa xuất hiện trên mặt bố mẹ tôi: “Đình Đình, con gái ngoan của chúng ta, chúc con hạnh phúc!”

Tôi đúng là rất hạnh phúc, về phần Phương Mạn bây giờ có hạnh phúc hay không, tôi cũng không biết.

Có lẽ cô ta rất cảm kích việc tôi giúp cô ta, đến bây giờ vòng bạn bè của mình cô ta cũng không ẩn tôi đi.

Tôi có thể thấy được lúc đầu cô ta đúng là rất hạnh phúc, ngay cả cà chua xào trứng và cháo trắng Trương Ly làm cô ta cũng đăng lên vòng bạn bè.

Dần dần, vì cuộc sống, thiên kim tiểu thư đã quen ngồi xe riêng đưa đón không thể không bắt đầu chen lấn trên xe buýt và tàu điện ngầm, đạp xe dưới ánh mặt trời chói chang, tính toán chút tiền lương trong tay có thể tiêu xài đến cuối tháng hay không.

Về sau Trương Ly phát hiện cô ta không còn sự ủng hộ của nhà họ Phương và tiền tài thì không còn đối xử tốt với cô ta nữa.

Vì sao tôi biết à?
Vì Phương Mạn gọi điện thoại cho tôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...