Thêu Nương A Hằng - Chương 10
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:35:27
Nói xong, thẳng, bước đầy nhẹ nhõm, hệt như thể chuyện chắc chắn trong lòng .
Ta đó, nghẹn lời gì.
Sắc mặt chưởng quầy trong tiệm đổi liên tục, bối rối :
“Thiệp mời phát khắp nơi , Bùi công tử vẫn…”
Ta chỉ nhẹ nhàng cụp mắt, lạnh một tiếng, cảm thấy chuyện thật nực :
“Nói với công tử nhà các ngươi một tiếng.”
Sáng sớm hôm , tiếng trống chiêng vang khắp phố, náo nhiệt.
Đội rước dâu của Tạ gia đến cửa phủ.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta bà mối dìu ngoài.
Ngoại tổ phụ nước mắt lưng tròng, nắm tay thật chặt, nỡ rời xa.
Qua tấm khăn đỏ che đầu, chỉ thấy bóng dáng mơ hồ, cao lớn và thẳng tắp của Tạ Trường Tiêu.
“A Hằng, đến rước nàng đây.”
Tay nắm lấy, bàn tay khô ráo mà ấm áp.
Ta cúi bước kiệu hoa, đúng lúc đó, từ cuối phố vang lên tiếng vó ngựa rầm rập hỗn loạn.
“Tránh ! Tất cả tránh cho !”
Cả con phố náo động.
Tim bất giác run lên.
Tạ Trường Tiêu siết nhẹ tay , dịu giọng trấn an:
“Đừng sợ, ở đây.”
Lời khiến lòng vững .
Bùi Diễm từ xa phóng ngựa đến, gần như đỏ cả mắt vì giận:
“Giỏi cho ngươi, Tạ Trường Tiêu! Dám lừa ? Ngươi tưởng dụ rời phủ là xong ? Đồ vô liêm sỉ!”
“A Hằng mới là thê tử của ! Hôm nay đến đón nàng về phủ!”
Tạ Trường Tiêu chỉ nhạt, lấy tờ hôn thư đóng dấu của Lễ Bộ:
“Bùi công tử, e là ngươi hồ đồ . Hôm nay rõ ràng là ngày đại hỷ của và A Hằng.”
“Ngươi cứ một mực nhận nàng là thê tử, ba thư sáu lễ ngươi đưa cái nào ?”
Bùi Diễm cứng họng, nổi một câu.
Ta hiểu rõ hơn ai hết — năm đó vì chỉ là cô gái nghèo thích, Bùi phu nhân chủ trương đơn giản, cưới hỏi gì rườm rà. Bùi Diễm cũng phản đối.
Nói cho cùng, hôn sự , chẳng ai thực lòng coi trọng.
Tạ Trường Tiêu nhàn nhạt hạ lệnh:
“Người , hôm nay là đại hỷ của . Kẻ lạ đến gây rối, đuổi ngoài, đừng để chậm trễ giờ lành.”
Không dùng cách gì — chỉ thấy tiếng trống chiêng rộn ràng vang lên, còn giọng của Bùi Diễm thì… chẳng nữa.
Tạ Trường Tiêu bế khỏi kiệu hoa.
Lễ cưới tiếp tục diễn suôn sẻ, thứ đều sắp xếp thỏa, ai cản trở nữa.
Tối đến, tấm khăn voan đỏ nhẹ nhàng vén lên.
Tạ Trường Tiêu trong bộ hỷ phục đỏ rực, dung mạo tuấn tú như ngọc, mặt .
Hắn ngập ngừng một lúc, tựa như điều khó :
“Bùi Diễm vẫn đang ngoài . Hắn gặp nàng.”
“Nếu nàng …”
Ta ngắt lời:
“Thiếp gặp.”
Ánh mắt Tạ Trường Tiêu bỗng tối , cho đến khi khẽ :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/theu-nuong-a-hang/chuong-10.html.]
“Dù cũng nên rõ một với , để khỏi ôm ảo tưởng thêm nữa.”
Đôi mắt vốn luôn điềm tĩnh mới dần ánh lên sự nhẹ nhõm.
Bùi Diễm xuất hiện mắt — là bộ hỷ phục nhăn nhúm, tóc tai rối bời, trâm ngọc lệch sang một bên, trong mắt đầy tơ máu.
Hắn c.h.ế.t lặng trong bộ áo cưới mới, gương mặt thể tin nổi:
“A Hằng… chỉ mới một tháng… nàng thực sự gả cho Tạ Trường Tiêu ?”
“Nàng là ai ? Hắn vốn âm mưu từ ! Nàng lừa !”
Ta đè nén cảm xúc đang cuộn trào, nhẹ nhàng gật đầu.
Ta đương nhiên Tạ Trường Tiêu là thế nào.
Là từng cứu trong lúc hiểm nghèo, giúp vượt qua những tháng ngày khốn cùng.
Là thấy khổ sở liền bảo vệ, để chịu một chút tủi hờn nào.
“Ta lấy … bởi vì là một .”
“Chính vì thời gian ở bên , mới hiểu… ngươi bao giờ thật lòng đối với .”
“Ngươi rõ sống ở Bùi phủ ai bênh vực, chế nhạo, xem thường — nhưng ngươi từng vì một .”
“Ngươi một lòng lấy ngươi, nhưng vì để chống đối phụ mẫu, ngươi mới dùng như một công cụ để trả đũa.”
“Ngươi yêu thích thêu thùa, đắm trong từng đường kim mũi chỉ — nhưng ngại buông lời coi thường, tổn thương.”
“Bùi Diễm, cho dù Tạ Trường Tiêu… cũng sẽ lấy ngươi.”
Hắn ngây như tượng, lúc mới thật sự nhận — đang giận dỗi.
Ta thực sự, triệt để… cắt đứt với .
Ta — một cô gái xuất nghèo hèn, hiểu lễ nghi khuê môn gì cao sang.
ngốc. Ta rõ ai là thật lòng đối với .
Bùi Diễm run lên vài nhịp, lảo đảo bước tới, lấy từ trong chiếc vòng ngọc năm xưa, cố gắng nhét tay :
“A Hằng… là sai . Tất cả là của . Ta nên đối xử với nàng như … Nàng tha thứ cho , ?”
Ta nghiêng tránh , ánh mắt lập tức đỏ hoe, giọng khàn vì đau đớn:
“Chẳng lẽ nàng… hận đến ?”
Ta chỉ lắc đầu.
Không hận. Không trách.
Chỉ là… còn để tâm nữa.
“Thật năm đó, chắn mũi tên cứu … ngươi, đúng ? Là Tạ Trường Tiêu.”
Câu hỏi khiến Bùi Diễm cứng . Vẻ mặt thoáng chốc hiện lên sự hoảng loạn.
Ta đoán đúng.
“Nghĩa là… từ đầu đến cuối, ngươi đều lừa .”
Tình cảm — hóa từ lúc bắt đầu sai .
Năm đó, khi bọn thổ phỉ lặng lẽ đột nhập thôn Hứa Gia, đang giặt đồ bên bờ suối.
Lúc định chạy báo tin, phát hiện, một mũi tên b.ắ.n về phía .
Ngay khoảnh khắc , một mặc áo gấm màu lam thêu vân hạc, đeo mặt nạ xuất hiện, vung kiếm chắn tên cho .
Người đó phóng ngựa lao thẳng giữa đám cướp.
Về , thấy một mặc y phục giống hệt, tưởng là cứu — liền nghĩ nhiều mà đưa đó về nhà chăm sóc.
Tay giấu trong ống tay áo khẽ run.
Bùi Diễm nhắm mắt, chỉ còn nụ thảm hại:
“A Hằng… là bỉ ổi.”
“Từ đầu… là xứng với nàng.”
“Xin .”