Thêu Nương A Hằng - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:35:29
Ta rời , bước qua một khúc hành lang.
Ánh đèn đỏ hồng từ chiếc lồng đèn cung đình hắt xuống, soi rõ một gương mặt tuấn tú như ngọc đang chờ.
Trong đôi mắt — lo lắng, hồi hộp, nhưng cũng đầy hy vọng.
Ta vươn tay về phía , mỉm nhẹ nhàng:
“Phu quân, chúng về uống rượu hợp cẩn thôi.”
…
Mấy thúc bá bên nhà họ Bùi lượt lôi một vụ án tham ô lớn, tất cả đều bắt giam ngục.
Bùi Diễm dâng sớ xin Hoàng thượng cho phía Tây Bắc nhậm chức giám quân.
Biên cương chiến sự liên miên, thiếu ăn thiếu mặc — ắt chịu khổ.
Bùi phu nhân sưng cả mắt, nhưng cũng lay chuyển quyết định của .
Hắn khuyên bà rằng, trong tộc chọc giận long nhan, chiến trường lập công, mới mong đường tiến .
Nghe ngày lên đường, đích đưa Tri Diên gả chồng ở Giang Châu.
Tri Diên suốt dọc đường, khiến nhà chồng sinh nghi.
Ngay ngày đầu khi thành , phu quân nàng đưa mấy phủ.
Tình cảm phu thê cách biệt, tới nửa năm dọn ở riêng.
Những chuyện lặt vặt , đều do Phú Hỉ kể cho .
Hắn từ tới nay luôn thấy nhà vị đại nhân nhất thiên hạ, nên hễ nhắc đến Bùi Diễm là chẳng nhịn , mỉa mai đôi câu:
“Nếu thật sự cưới Bùi cô nương , nô tài còn kính nể là nam tử hán! Ai dè, tự tay đưa phủ nhà khác dâu.”
“Đâu như đại nhân nhà chúng , đàng hoàng thẳng thắn, năm đánh cướp ở Vĩnh Châu, gặp phu nhân động lòng. Rõ ràng Bùi Diễm cướp công cứu , thấy phu nhân lầm tưởng yêu thích , mà vẫn chen ngang, chỉ lặng lẽ…”
Ta đang cúi đầu chỉnh bản mẫu thêu, định lên tiếng thì lưng chợt vang lên một giọng lạnh lùng:
“Nhiều lời như thế, tháng khỏi nhận bổng lộc nhé?”
Phú Hỉ méo xệch cả mặt, kêu khổ len lén nháy mắt hiệu với .
Ta nhịn , gật đầu với , đặt mẫu thêu sang một bên, gọi Tạ Trường Tiêu đến xem bức tranh “Mèo con nô đùa” thành.
Trên khung thêu là ba chú mèo nhỏ đang cuộn lười biếng, lông tơ óng mượt như sợi chỉ vàng, ánh sáng buổi sớm lấp lánh lung linh, trông như sắp vươn vai nhảy khỏi khung tranh bất cứ lúc nào.
Tâm đắc nhất chính là đôi mắt màu hổ phách của chúng — cố tình giấu một sợi chỉ bạc nơi điểm tối nhất, để khi ánh sáng đổi, đôi mắt mèo trông như đang sống thật, long lanh linh động.
Tạ Trường Tiêu khung tranh, thở cũng vô thức nhẹ .
Hắn đưa tay định chạm , nhưng ngay khi đầu ngón tay sắp chạm đến bức thêu, lập tức khựng — như thể sợ vỡ một giấc mộng mong manh.
Phản ứng khiến thấy buồn , khẽ bật thành tiếng.
Ngọn nến bên cạnh bỗng phụt một tiếng lách tách, Tạ Trường Tiêu chợt hồn, nghiêng ôm lòng:
“Ta mà… A Hằng của nhất định .”
…
Hôm Bùi Diễm rời kinh thành, trời đổ mưa lớn.
Màn mưa nặng trĩu, như đè cả lên mí mắt .
Hắn cổng thành, vô vọng xa — trong đầu vẫn luôn mường tượng sẽ một che ô chạy tới, đột ngột xuất hiện mặt .
Thế nhưng, mãi hoài, nơi vẫn trống .
Không ai cả.
Hắn khổ, cuối cùng cũng hiểu — tất cả chỉ là si tâm vọng tưởng.
A Hằng vốn là một cô nương lương thiện, thông minh.
Cái của nàng là từ trong tim mà , thật lòng mà trao .
Còn , cứ thế mà phung phí tình cảm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/theu-nuong-a-hang/chuong-11.html.]
Hắn luôn nghĩ, dù gì sai, A Hằng cũng sẽ chờ.
Dù vô tình đến , nàng cũng sẽ tha thứ.
Cho đến khi nàng thực sự rời , lật tung cả kinh thành cũng tìm — lúc , mới sợ.
Cũng lúc , mới nhận , thật lòng yêu nàng .
Đến khi tìm , trái tim cứ chao đảo suốt bao ngày, cuối cùng cũng thấy một chỗ để yên đặt xuống.
Hắn nghĩ: cho nàng một hôn lễ thật long trọng.
Phải để nàng trở thành tân nương xinh nhất, nâng như trân bảo mà bước phủ.
Hắn mừng rỡ chuẩn thứ, trong lòng ngừng tưởng tượng dáng vẻ A Hằng khoác lên bộ hỷ phục mà nàng tự tay thêu.
Chắc chắn sẽ .
— A Hằng gả cho, là Tạ Trường Tiêu.
Bùi phu nhân giận đến phát run, nhưng cuối cùng vẫn gì đứa con trai mà bà thương yêu nhất.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Thì … nàng chuyện năm đó.
Biết chắn tên cứu nàng, là .
Ba năm , tình cảm mà A Hằng trao cho — thuộc về .
Là lừa nàng, là tự tay đánh cắp nó.
Giờ đây, lời giải thích, câu xin … đều trở nên vô nghĩa.
Nỗi đau và ân hận dâng lên từng đợt, ép đến nghẹt thở, thể vững.
Cũng chính khoảnh khắc , Bùi Diễm mới hiểu rõ một điều — thật sự… mất A Hằng .
…
Năm thứ hai khi gả cho Tạ Trường Tiêu, mở một tiệm thêu, mở thêm một lớp dạy thêu.
Không phân biệt nam nữ, chỉ cần mười ngón tay, lòng học, đều nhận .
Năm thứ ba, tiệm thêu nhà họ Hứa trở thành một trong những cửa hàng danh giá nhất kinh thành, danh tiếng dần lan xa khỏi biên giới Đại Chu.
Năm thứ năm, trong yến mừng thọ của Hoàng đế, dâng lên một bức "Thiên lý giang sơn đồ".
Ba mươi trượng lụa trắng, vẽ cõi Đại Chu, từng đường núi con sông đều rõ như thật.
Từ đó về , “Hứa Thêu” vang danh khắp thiên hạ.
Năm thứ sáu, hai mươi vạn quân Tây Khương áp sát biên giới.
Giám quân vùng Tây Bắc khi là Bùi Diễm — tự dẫn ba ngàn tinh binh khỏi thành nhử địch, may tử trận nơi sa trường.
Người nhà đến nhận thi thể, phát hiện giáp sắt vỡ vụn, nhưng trong lòng vẫn siết chặt một chiếc khăn tay bạc màu.
Trên mép khăn còn lờ mờ thấy đường kim mũi chỉ — là dấu thêu của tiệm thêu nhà họ Hứa.
“Thật đáng tiếc… còn trẻ như …”
Tin tức truyền đến tai khi đang cúi đầu chọn đèn lồng.
Trên phố Chu Tước, muôn ngọn đèn sáng rực, ánh nến hắt lên khiến bầu trời đêm lấp lánh như ngân hà hạ xuống.
Lời cảm thán , nhanh chóng tan tiếng rộn ràng tấp nập.
“Mẫu ơi, mau tới đây!”
Tạ Trường Tiêu bế con gái bên cầu, vẫy tay gọi .
Ánh đèn phản chiếu, in bóng hai cha con — một lớn một nhỏ, gương mặt giống đến lạ.
Ta bật đáp lời, bước nhanh về phía họ.
Ngoảnh ánh đèn rực rỡ nơi cuối phố, lòng khẽ rung động:
Sắc màu nhất của chốn nhân gian… chính là giây phút .
Hết.