Thêu Nương A Hằng - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:35:18
Bùi Diễm khăng khăng cưới , ai ai cũng khen báo ân, phẩm hạnh đoan chính.
Hôn sự , ngay cả Hoàng hậu cũng từng hỏi đến.
Giờ đây thuận lợi đường công danh, ắt vì mà mang tiếng bạc tình tuyệt nghĩa.
Thấy thêm cũng vô ích, đành trở về viện.
Bùi phu nhân cho ma ma quản sự đến, ngoài mặt khuyên nhủ mấy câu lấy lệ, nở nụ gượng gạo mà chẳng chút thiện:
“Cô nương , quy củ ở Hầu phủ nghiêm ngặt, đồ vật đều kiểm kê rõ ràng. Nếu để sót thứ gì, bọn hạ nhân chúng đều chịu trách phạt.”
Ánh mắt bà dừng túi hành lý của .
Thì sợ đem theo vật gì quý giá của phủ .
Mũi cay xè, gắng cắn răng mới ép nước mắt rơi xuống.
Tay run run mở túi hành lý, đem từng món bày mặt bà .
Kỳ thực, chẳng gì nhiều.
Chỉ mấy bộ y phục để , một cây trâm bạc do mẫu để , một bộ hỷ phục tự tay thêu.
Một tấm bùa hộ mệnh cũ kỹ, là Bùi Diễm từng xin cho .
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Năm mang đồ thêu xuống trấn đổi lấy thuốc trị thương cho , đường về gặp mưa to, kẹt giữa núi rừng.
Chính mang bệnh mà vẫn cố tìm .
Sau đó lên chùa xin bùa hộ mệnh, thể giúp bình an.
Chỉ tiếc dây buộc đứt từ lâu, vẫn tìm một sợi phù hợp để , nhưng mãi tìm .
Còn mấy cái túi thơm mới , bên trong là dược liệu giúp an thần dưỡng khí.
Từ khi khỏi bệnh, Bùi Diễm sinh chứng mất ngủ, chỉ khi ngửi thấy mùi thơm mới dễ chợp mắt.
Chỉ là giờ đây, những thứ , lẽ cũng cần nữa.
Hầu phủ giàu sang như , thiếu gì những thứ .
Nhìn những vật đơn sơ , chỉ thấy như đang ba năm sống nương tựa bên .
“Bà xem rõ ?”
Sắc mặt của ma ma quản sự đổi, lúng túng vài câu chống chế vội vàng lui xuống.
Ta chờ suốt cả một ngày dài, mới đợi Bùi Diễm trở về.
Ta trịnh trọng trao thư từ hôn tay .
Hắn chỉ liếc qua một cái, ngẩng đầu , sắc mặt lập tức trầm xuống mấy phần:
“A Hằng, nàng gây rối đủ ?”
Ta , móng tay cắm sâu lòng bàn tay.
“Bùi Diễm, kỳ thực ngươi yêu… là Tri Diên.”
Giọng chắc nịch khiến thoáng sững sờ, dám tin mà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/theu-nuong-a-hang/chuong-3.html.]
Kỳ thực, chuyện đều dấu vết để theo, chỉ trách khi quá đỗi chậm chạp.
Phòng của Bùi Diễm, bàn ghế sắp đặt đều theo sở thích của Tri Diên.
Cổ tay áo những chiếc y phục cũ, đều thêu một cánh diều nhỏ.
Ngay cả khung cửa sổ phòng, cũng trồng đầy mai trắng — loài hoa Tri Diên yêu thích nhất.
Ta vẫn nhớ rõ, ngày đầu bước chân Hầu phủ, ánh mắt Tri Diên .
Ẩn nhẫn, oán giận và bi thương.
Sau đó, khi ai bên cạnh, từng vô tình bắt gặp bọn họ — ánh mắt giao , vội vàng tránh .
Tất cả những điều , đến giờ mới dần nhớ .
Bùi Diễm trầm mặc hồi lâu, gật, cũng chẳng phủ nhận.
Chỉ khẽ cụp mắt, giọng nhạt như gió thoảng:
“Vậy nên, nàng vì chuyện đó mà đẩy Tri Diên ở Chu Tước lâu, khiến nàng trẹo chân?”
“A Hằng, từ khi nào nàng trở nên nhỏ nhen như ? Tri Diên đang bệnh, còn lên tiếng giải vây cho nàng, là vô ý. Chuyện là nàng quá đáng .”
Ta gần như thể tin những gì .
“Nếu — đẩy là nàng chứ . Ngươi tin , tin nàng?”
Hôm , khi lửa lan đến tầng hai, chính Tri Diên đẩy , vội vàng xuống .
Ta chỉ chậm hơn một bước, liền cột gỗ sập xuống chắn lối, nếu Tạ Trường Tiêu kịp thời tới cứu...
Bùi Diễm khẽ thở dài, ánh mắt sâu thẳm :
“Ta và Tri Diên lớn lên cùng , nàng là thế nào, thể .”
“Chuyện giữa và nàng , chẳng qua là ngây ngô bồng bột, cảm tình thời niên thiếu mà thôi. Hơn nữa, trong nhà định cho nàng, tháng sẽ thành , nàng cứ yên tâm, đừng loạn thêm nữa.”
Ánh mắt dừng nơi cổ tay trống của :
“Chiếc vòng ?”
Ta sớm tháo , để trong phòng .
“Tri Diên từ nhỏ thích chiếc vòng , nàng lấy của hồi môn, liền đáp ứng.”
Bùi Diễm nắm lấy cổ tay , động tác mật, giọng cũng dịu :
“A Hằng, đây là việc cuối cùng vì nàng .”
“Sau giữa và nàng sẽ còn ai khác. Thành , chúng sẽ sống yên bên .”
Hắn cho chọn.
Giống như khi xưa đưa về kinh thành, cũng là như .
Ta theo bóng lưng khuất dần ngoài viện.
Lệ dồn nơi khoé mắt, cuối cùng vẫn rơi xuống.
…
Khi mang vòng tay đến tặng Tri Diên, Bùi Diễm hiểu vì trong lòng bỗng dấy lên cảm giác bất an.