Thiên Kiếp Mi
Chương 83: Chương 83
Một người đi tới từ ngã rẽ của đình viện, trông thấy Đường Lệ Từ thì vui vẻ gọi: "Lệ Từ."
Đường Lệ Từ ngẩng đầu lên, người đang đi tới là Bộ quân ty Dương Quế Hoa, "Dương huynh vẫn khỏe chứ?"
Giao tình giữa Dương Quế Hoa và Đường Lệ Từ không tính là quá thân, nhưng hai bên làm bạn bè tri âm đã lâu, hiếm khi thấy Đường Lệ Từ xuất hiện trong cung, lập tức bước lên đón: "Lệ Từ về từ bao giờ đấy? Nghe nói ngươi du sơn ngoạn thủy, đi quá nửa thiên hạ này rồi, không biết cảm thấy thế nào?"
Đường Lệ Từ mỉm cười nói: "Lẽ nào Dương huynh chưa đi hết cả thiên hạ? Nói thế này khách sáo quá, huynh vội vội vàng vàng như vậy, lần này vừa từ đâu về thế?"
Dương Quế Hoa thản nhiên đáp: "Gần đây kinh kỳ không yên ổn, rất nhiều kẻ thân phận mập mờ đi lại giữa hai kinh. Vai gánh trọng trách, không thể không điều tra, chẳng qua trước mắt chưa có manh mối gì lớn, khó mà đoán được rốt cuộc bọn họ nhắm vào ai."
Chân mày Đường Lệ Từ nhướn lên, bật cười vui vẻ: "Nếu bọn họ không nhắm vào hoàng thượng, thì Bộ quân ty sẽ mặc kệ à?"
Dương Quế Hoa bật cười ha hả: "Chỉ cần có kẻ dám gây chuyện trong kinh kỳ thì Dương mỗ không thể đẩy trách nhiệm cho ai, chẳng qua không biết Lệ Từ có nắm được chút manh mối liên quan nào không?"
Đường Lệ Từ cười đáp: "Nếu ta có thì quyết không giấu giếm."
Dương Quế Hoa bảo: "Nói rồi đấy nhé." Hắn chắp tay rồi vội vã rời đi.
Đường Lệ Từ phất tay áo tiến lên, nụ cười nhàn nhạt vẫn còn vương trên môi, Dương Quế Hoa à... Thật ra là một người tốt, trung thành với cương vị, thông minh mà không láu cá, chẳng qua hơi nhát gan, xưa nay chưa bao giờ dám nói thật lòng. Gần đây nhiều người trong võ lâm lượn lờ quanh kinh kỳ, mục đích là vì Lục Mị sao? Hay là vì Đường Lệ Từ? Hay là... vì hoàng thượng? Lúc này chiến sự Tống Liêu mới yên ổn, hài cốt Dương thái úy còn chưa lạnh, còn ai dám hại hoàng thượng? Là thù nước? Hay hận nhà?
Lại một người nữa đi tới, vốn định đến Thùy Cầm Điện, nhưng nhìn thấy y thì khựng lại, xoay người. Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười, người vừa dừng lại đeo thắt lưng vàng với ống tay rộng, chính là thái bảo kiêm thị trung đương triều Triệu Phổ. Triệu Phổ xoay người rồi thì sải bước về phía y: "Đã lâu không gặp Đường quốc cữu."
Đường Lệ Từ gật đầu, dẫu y có thân phận nghĩa huynh của Vân phi nhưng không có tước vị quan chức, Triệu Phổ đứng hàng tam công, ấy vậy mà Đường Lệ Từ lại đứng yên một chỗ. Triệu Phổ đi về phía y, trên mặt không giấu được vẻ kích động: "Đường quốc cữu.... Thứ cho bản công mạo muội, không biết ngươi... nghe được tin về hắn từ đâu? Hắn... Bây giờ hắn vẫn ổn chứ?"
Đôi mắt Đường Lệ Từ xoay chuyển, tỏ thái độ dửng dưng: "Nói thật thì bây giờ hắn cũng không ổn lắm đâu."
Triệu Phổ gượng cười: "Không ổn thế nào?"
Khóe môi Đường Lệ Từ khẽ cong lên, thò tay vào trong ngực lấy ra một thứ, chậm rãi đưa ra trước mặt Triệu Phổ. Đó là một mẩu giấy rách bị vo lại, Triệu Phổ nhận lấy mở ra, chỉ là một mặt quạt rách nát, ánh kim trên đó vẫn lấp lánh rực rỡ, mà vết cắt trên quạt lại thẳng tắp, nan quạt đã bị kiếm chém gãy. Cầm quạt trên tay, toàn thân Triệu Phổ chấn động, nước mắt suýt nữa thì trào ra, run rấy nói: "Hắn... bây giờ hắn ở đâu?"
Sắc mặt Đường Lệ Từ vẫn bình đạm như cũ, giọng nói vẫn rất dịu dàng: "Nếu có cơ hội thích hợp, có thể ta sẽ cho hai người gặp nhau."
Triệu Phổ hít sâu một hơi, miễn cưỡng kìm nén tâm trạng kích động của mình: "Ngươi muốn gì?"
Đường Lệ Từ thong thả nói: "Nếu hoàng thượng muốn động vào phủ quốc trượng, ta mong Triệu thừa tướng hãy rộng lượng một chút. Nghĩa phụ ta trung thành với hoàng thượng, tuyệt đối không dám làm chuyện khi quân phạm thượng, điều đó không cần phải nghi ngờ."
Triệu Phổ thoáng rùng mình ớn lạnh, hiểu y nói vậy là có ẩn ý. Đường Lệ Từ nhàn nhạt mỉm cười, liếc nhìn ông: "Còn những chuyện khác... Cũng không có gì cả..."
Lồng ngực Triệu Phổ phập phồng, trong đầu lướt qua ngàn vạn suy nghĩ, bỗng đanh giọng hỏi: "Hắn... Con trai ta mà cũng rơi vào tay ngươi sao?"
Đường Lệ Từ không quay đầu lại, ống tay áo rủ xuống, lướt qua hoa mà đi, bước chân thong thả: "Hắn... chưa bao giờ rơi vào tay bất kỳ ai, không phải sao? Kể cả ông..."
Triệu Phổ ngây ra tại chỗ nhìn theo bóng lưng Đường Lệ Từ rời đi, trong lòng đan xen những cảm xúc kinh ngạc, giận dữ và vui buồn, không biết phải làm sao. Giận là vì Đường Lệ Từ ăn nói nhẹ nhàng nhưng thực ra lại có ý uy hiếp, vui là vì hơn ba năm rồi, cuối cùng cũng nghe được chút tin tức của con trai, Ông cúi đầu nhìn mặt quạt rách nát trong tay, giọt lệ già lã chã tuôn rơi, đưa tay áo lên lau, buồn vui lẫn lộn.
Đường Lệ Từ ra khỏi hoàng cung, ngoảnh đầu lại ngắm ráng chiều tím phủ kín bầu trời, trăng sao lấp lánh mở ảo, đột nhiên khẽ thở dài. Tình thân... cha con... Y trèo lên xe ngựa, bảo phu xe thúc ngựa chạy về Lạc Dương, đến hiệu sách Hạnh Dương.
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Bên trong hiệu sách Hạnh Dương, A Thùy vừa mới bón Phụng Phụng ăn no, tắm cho nó rồi bế lên giường. Phụng Phụng bò trên giường mệt rồi thì ngả đầu xuống giữa hai cái gối ngủ say, cũng không sợ ngạt. A Thùy nhẹ nhàng nhấc một cái gối ra, nhìn gương mặt Phụng Phụng say ngủ, cúi người nhẹ nhàng hôn xuống gò má trắng hồng. Nếu thời gian ngừng lại ở khoảng khắc này thì hay biết bao nhiêu?
Chợt nghe hai tiếng cốc cốc, có người gõ cửa.
Muộn thế này rồi, là ai chứ? Đôi mắt nàng khẽ xoay chuyển, trong lòng có linh cảm, đứng dậy ra mở cửa, quả nhiên người gõ cửa trong đêm là Đường Lệ Từ. Điều khiến nàng bất ngờ không phải Đường Lệ Từ, mà là vò rượu trong tay y.
Sắc trời tối đen, đã qua giờ cơm rồi. Đường Lệ Từ mặc áo trắng đi giày ngọc, xách một vò rượu trong tay, tay kia xách túi vải dầu buộc chặt mấy đĩa đồ ăn, mùi thức ăn thơm phức phả vào mặt. A Thùy kinh ngạc nhìn y, kế đó mỉm cười: "Vào đi."
Đường Lệ Từ xách rượu bước vào, đặt cả đĩa và rượu lên bàn, A Thùy nhấc từng đĩa ra bàn, một đĩa măng xào cay, một đĩa mực khô chấm tương, một đĩa thịt bò ngũ vị hương, một đĩa dưa chuột bóp tỏi, một đĩa gừng trộn đậu hũ, tỏa ra mùi thơm phức. Nàng đi lấy hai bộ bát đũa bày ra: "Đêm nay Đường công tử muốn uống rượu à? Đồ nhắm thật thơm."
Đường Lệ Từ lột nắp vò rượu, gió thoảng qua mang theo mùi hương nhàn nhạt lạnh lẽo, khác hoàn toàn so với mùi rượu nàng thường ngửi thấy, "Đây là rượu tỳ bà ướp lạnh, trân phẩm hiếm có trên đời, uống dễ say nhưng không hại đến thân thể."
Y cười khẽ, lấy từ trong ngực ra hai cái chén. A Thùy thấy chiếc chén sứ trắng rất mỏng manh này trông vô cùng quen mắt, giống hệt chén sứ y cắn vỡ cạnh hồ sen đêm đó.
Nàng cũng mỉm cười: "Nếu Đường công tử có hứng, A Thùy cũng có vinh hạnh được uống say cùng công tử đêm nay."
Đường Lệ Từ mỉm cười, tự rót cho mình một chén, trong nhà tràn đầy hương rượu thơm phức trong trẻo lành lạnh: "Đã ai nói cô là một nữ nhân rất chu đáo chưa?" Nói rồi y uống cạn chén rượu, "Nhưng nếu quá chu đáo sẽ khiến đàn ông không có cơ hội bày tỏ và thể hiện, đã ai nói ở cùng cô rất khó nói chuyện chưa? Vì đứng trước mặt cô... rất nhiều chuyện chưa cần nói cô đã hiểu." Y vươn ngón tay thon dài trắng nõn, nhẹ nhàng nâng cằm A Thùy: "Làm một nữ nhân như vậy không mệt à?"
A Thùy nhẹ nhàng lui lại một bước, né tránh ngón tay Đường Lệ Từ, thần sắc trên mặt vẫn không thay đổi: "Đã ai nói Đường công tử tuy kinh tài tuyệt diễm, nhưng lại không có bạn chưa?" Nàng nhìn Đường Lệ Từ đăm đăm: "Không có bạn bè không có tri âm... làm một nam nhân như vậy không mệt sao?"
Khóe môi Đường Lệ Từ khẽ nhếch lên, dường như muốn cười, dịu dàng nói: "Mỗi khi cô ăn nói cái kiểu này, ta lại muốn móc mắt cô ra..." Y tự rót cho mình thêm một chén rượu: "Cô nói xem, trong lòng cô nghĩ tại sao tối nay ta muốn uống rượu?"
"Bởi vì... Đường công tử không có bạn." A Thùy khẽ thở dài: "Ngươi muốn tìm một chỗ uống rượu, nhưng không muốn uống say ở nhà, phải không?"
Đường Lệ Từ cười rộ lên, gò má có hơi rượu vào đã hây hây, nét mặt tươi cười như nhuộm ráng mây chiều, vô cùng đẹp mắt: "Ta ít khi say, hầu như đến giờ chưa say."
A Thùy bưng chén lên, cũng tự rót cho mình một chén, uống một ngụm nhỏ: "Tửu lượng của ta không tốt, nhưng cũng chưa bao giờ say." Nàng nhìn Đường Lệ Từ: "Đêm nay Đường công tử cố ý muốn say sao?"
Đường Lệ Từ lại uống một chén: "Đúng rồi."
A Thùy lại uống một ngụm: "Đường công tử có muốn ngâm thơ không?"
Đường Lệ Từ mỉm cười đáp: "Không muốn."
A Thùy cũng cười: "Vậy là đang làm nũng, muốn một nữ nhân mà thật ra ngươi không thích cho lắm nghĩ cách dỗ dành cho ngươi vui."
Đường Lệ Từ lại cười: "Nói ra câu này... nghe có vẻ giống bạn bè..."
A Thùy trầm ngâm một lúc rồi thở dài, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta vốn là bạn, A Thùy chỉ mong Đường công tử chớ làm hỏng mất tình bạn này."
Đường Lệ Từ lại nâng chén lên uống, cũng dịu dàng nói: "Thói đời luôn khác với những gì cô mong muốn..." Gò má y ửng đỏ, sóng mắt diễm lệ, thoạt nhìn tưởng như đã say, đặt một ngón tay lên môi khẽ thì thầm: "Có lẽ sau này không phải ta làm hỏng phần tình cảm này, mà là ta còn chưa kịp làm hỏng nó thì đã chết rồi..."
A Thùy giật mình kinh hãi: "Đừng nói thế, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Nàng nhìn đăm đăm vào Đường Lệ Từ: "Trong lòng ta, Đường công tử chưa bao giờ thua, cũng tuyệt đối không nản chí."
"Giữa cha con... giữa tình nhân... giữa người thân..." Đường Lệ Từ uống đến chén rượu thứ bảy trong đêm nay, mỉm cười hỏi: "Giữa bạn bè... rốt cuộc phải làm sao... mới không khiến ai phải thất vọng? Tin tức về một đứa con trai bặt vô âm tín mấy năm, một đứa con trai thật ra còn không phải con ruột của mình... Thậm chí là một đứa con trai sẽ mang đến cho mình vô số phiền toái... Thế mà thực sự có thể lấy ra uy hiếp một trọng thần đã trải qua mấy chục năm mưa gió trong triều chính ư? Ta đang nghĩ..."
A Thùy nghe vậy thì từ tốn hỏi: "Nghĩ gì?"
Đôi môi đỏ của Đường Lệ Từ chầm chậm rời khỏi miệng chén rượu thứ chín: Ta đang nghĩ đến tình cảm của con người, giữa cha con, giữa tình nhân, giữa người thân, giữa bạn bè...."
A Thùy nhìn y uống rượu, nếu y cứ tiếp tục uống như thế này thì tửu lượng dù khá đến đâu cũng sẽ say, không nén được tiếng thở dài khe khẽ: "Thật ra thì... Đường công tử đâu có băn khoăn vì sao có thể uy hiếp người khác... Ngươi... Lẽ nào ngươi không hiểu ngươi là người như thế nào sao?"
Nàng nhìn chén rượu trong tay y, dịu dàng nói khẽ: "Ngươi cảm thấy đau lòng, bởi vì ngươi có lòng tin vào tình cảm cha con, nhưng người khác không hiểu, chính bản thân ngươi cũng không hiểu... Cho nên ngươi đau lòng, ngươi muốn uống rượu, muốn uống thật say." Nàng dịu dàng nói: "Trong lòng ngươi thật ra không có ác ý, nhưng mà... nhưng mà người khác không hiểu, bọn họ đều sợ ngươi, đều cảm thấy tâm cơ ngươi quá nặng, có đúng không?"
Đường Lệ Từ rót đến chén thứ mười, mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt lâng lâng: "Chuyện này... đúng là ta không hiểu... Có lẽ cô nói đúng, mà cũng có thể cô sai hoàn toàn..." Y uống chén rượu thứ mười, thở dài xa xăm, "Nhưng ta nghĩ mình vô cùng ngưỡng mộ những ai có một người cha thấp thỏm chờ mong..."
A Thùy rót cho y chén thứ mười một, khẽ mỉm cười, "Một người cha nhớ nhung con cái à... Ta cũng ao ước, nhưng ta và ngươi đều không còn nhỏ nữa rồi. So với ao ước có một người cha thương yêu mình, ta thấy nên làm một người cha yêu thương con cái thì hơn."
Đường Lệ Từ thoáng ngẩn ngơ, ánh mắt hai người cùng nhìn vào Phụng Phụng đang ngủ say sưa trên giường, không khỏi nhìn nhau bật cười. Đường Lệ Từ nâng chén rượu tỳ bà thứ mười một lên: "Mời!"
A Thùy uống cạn rượu trong chén mình rồi khẽ cười: "Ăn đi."
Đường Lệ Từ lập tức cầm đũa lên, gắp cho A Thùy một miếng dưa chuột, A Thùy mỉm cười vui vẻ: "Ta nên làm một bài thơ cho đũa thức ăn này thôi, đêm nay thật hiếm thấy... Ừm... Gió khuya thổi ngọc trắng ngà, đêm nay hoa thắm mọc ra đầy cành. Gặp người dưới ánh trăng thanh, sợi tơ ngọc bích để dành tặng ta."
Đường Lệ Từ cười cười: "Ngọc trắng để chỉ trăng sáng, hoa đầy cành là gì?"
A Thùy chỉ vào đĩa mực khô chấm tương: "Đây không phải là cành hoa sao?"
Đường Lệ Từ uống đến chén rượu thứ mười hai, bật cười sang sảng, ngón tay khẽ búng vò rượu, phát ra một tiếng "ù", nghe âm vang trầm buồn, lại mang một ý vị riêng. Y hắng giọng ngâm thơ: "Sương thu trắng tựa ngọc ngà, hạt tròn rơi xuống sân nhà cỏ cây. Ta đi chợt thấy cảnh này, sáng trời sương lạnh thương lây tuổi già. Đời người như bóng chim qua, tội gì bó buộc để ta mệt phờ? Cảnh Công cũng thật dại khờ, Ngưu Sơn nước mắt đến giờ chưa nguôi. Khổ đau vì chẳng biết thôi, được voi lại muốn lên trời đòi tiên. Đường đời lỡ có ngả nghiêng, lòng người lỡ có muộn phiền lung lay, trăm năm chẳng được mấy ngày, đêm đêm đốt đuốc đong đầy niềm vui."
A Thùy vỗ tay cười, thơ Lý Bạch ngâm phải vang vọng hùng hồn, khí thế tung hoành, có hào khí tiêu sái đi khắp thế gian. Nhưng vừa ngâm xong bài thơ, Đường Lệ Từ đã nhảy lên, bóng người lướt qua bờ tường. Nàng cố gắng quay đầu lại cũng chỉ kịp nhìn thấy y khẽ mỉm cười, rồi phiêu dật lướt đi.
Mười hai chén rượu, một bài thơ.
Y nói đêm nay muốn uống say ở đây, nhưng chỉ để lại một bàn cơm canh rượu lạnh. Y không giữ lời, cứ thế ung dung mà đi.
A Thùy nhìn một bàn đồ ăn dang dở rất lâu. Vừa rồi trong một chớp mắt ngắn ngủi, nàng đã thật sự tin rằng đên nay y sẽ uống đến say ở đây, y sẽ thật sự vui vẻ....
Ngửi hương rượu trong trẻo lạnh lùng, nàng cầm chén rượu mỏng manh mà thở dài xa xăm. Nàng muốn một gia đình, nhưng thứ Đường công tử muốn... không phải một nơi đủ sức giữ chân y lại, mà là một nơi y có thể yên tâm rời đi.
Nàng nghĩ y muốn một nơi để thuộc về, một nơi để dựa vào... Nhìn bờ tường trống không, ánh mắt nàng lướt qua đầu tường mà ngắm trăng sao. Giống như linh hồn biến đổi đầy màu sắc của y vậy, chẳng những người khác không hiểu, mà chính bản thân y cũng không hiểu.