Thiên Kim Hào Môn Không Dễ Làm
Chương 5
15.
Sau khi thương lượng quyết định, tôi và Tống Cẩm thi lại môn toán một lần nữa. Do giáo viên trong nhóm nghiên cứu toán cùng nhau ra đề.
Sáu giáo viên giám sát hai người chúng ta. Chủ nhiệm lớp cũng có mặt. Các bạn học đều vây xem bên ngoài phòng học.
Tôi không thể gian lận trước mắt mọi người. Tất cả mọi người đều mong chờ Tống Cẩm đ ánh vào mặt tôi.
Chỉ có tên ngốc Ngụy Tầm mang theo đàn em ghé vào cửa sổ hét lớn với tôi: “Tạ Nghênh, cậu cứ phát huy như bình thường là được!”
Sau đó suy nghĩ một chút lại khích lệ Tống Cẩm một câu.
“Tống Cẩm, xem đề cho kỹ, cố lên!”
Tôi cười khẽ một tiếng, hắn thật đúng là mưa móc đều dính. Không đắc tội tôi, cũng không đắc tội nữ thần hắn thầm mến.
Lúc biết người hắn thích là Tống Cẩm. Tôi chỉ đưa cho hắn hai chữ: “Mắt mù!”
Dù sao cô ấy ngoại trừ xinh đẹp không có ưu điểm gì khác. Ngụy Tầm đúng là cái đồ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.
Nên tôi cũng không cảm thấy kỳ lạ lắm. Chỉ cần mỗi ưu điểm này, cũng đủ khiến Ngụy Tầm mê muội.
Tôi liếc Tống Cẩm một cái, cô ấy đang ra vẻ sẵn sàng đón địch. Coi sự quan tâm của Ngụy Tầm như không khí.
Ngụy Tầm thật đáng thương, chỉ sợ thầm mến đến độ không bệnh mà chet! Tôi hoạt động ngón tay, lấy được bài thi rồi bắt đầu xem.
Mặt trước cũng không có khó khăn gì, chỉ là câu cuối cùng có chút khó. Không phải là phạm vi của toán trung học.
Nhưng tôi có thể làm được. Khi tôi làm xong câu cuối cùng, ngẩng cái đầu đau nhức và sưng tấy lên.
Phát hiện còn nửa tiếng nữa mới kết thúc kỳ thi. Vì thế không có việc gì thì bắt đầu ngồi ngây ngốc.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng thảo luận rất nhỏ.
“Cậu ta chắc chắn không làm được, bỏ cuộc rồi!”
“Còn tưởng rằng lợi hại bao nhiêu! Thì ra chỉ có miệng lợi hại!”
Thầy giáo đứng bên cửa sổ không vui nhìn bọn họ một cái. Họ lập tức ngậm miệng lại.
Cô giáo bước tới và gõ nhẹ lên bàn tôi.
“Bạn học Tạ Nghênh, còn nửa tiếng nữa mới kết thúc, nếu em làm xong thì kiểm tra kỹ một chút.”
“Cô giáo, em đã kiểm tra ba lần rồi.”
Giáo viên có chút giật mình, cầm lấy bài thi của tôi nhìn một chút. Sau đó liền thay đổi sắc mặt, đi tới chỗ tổ trưởng thì thầm vài câu.
Ngay sau đó tổ trưởng tổ toán cũng đi tới, bắt đầu cầm lấy bài thi của tôi xem. Dần lộ ra thần sắc khen ngợi.
Nhìn đến câu cuối cùng, trên mặt ông ấy đã tràn đầy nụ cười. Đặt bài thi của tôi xuống, ông ấy trở về vị trí giám thị.
Không biết có phải là do ảo giác của tôi hay không, cảm giác bước chân của ông ấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Tiếng chuông cuối cùng cũng vang lên.
Tống Cẩm thở phào nhẹ nhõm như được giải phóng. Tôi quay đầu nhìn cô ấy, trên trán đều là mồ hôi.
16.
Tốc độ chấm bài của giáo viên rất nhanh. Tôi và Tống Cẩm ngồi trong phòng học chờ tuyên bố thành tích.
Trên bài thi của Tống Cẩm toàn là những dấu đỏ, có thể thấy tỉ lệ chính xác rất cao.
“Tống Cẩm, 140 điểm.”
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng hoan hô.
“Tống Cẩm thật lợi hại!”
“Không hổ là nữ thần khoa học tự nhiên của trường chúng ta!”
Đủ lời khen ngợi ùn ùn kéo đến, giống như chuyện điểm số của tôi thấp hơn cô ấy như ván đã đóng thuyền.
Giáo viên lại cầm bài thi của tôi lên, không có dấu gạch chéo, chỉ có một ít dấu vết tính toán của bút đỏ.
“Tạ Nghênh, 150, điểm tối đa.”
Hiện trường lâm vào sự yên tĩnh quỷ dị.
Tổ trưởng nói: “Tôi muốn bổ sung một câu, Tạ Nghênh dùng ba cách giải ở đề cuối cùng, trong đó có hai cách đều liên quan đến kiến thức đại học, mà đề này Tống Cẩm cũng không tính ra kết quả.”
Hiện trường tiếp tục trầm mặc. Tống Cẩm nhìn tôi chằm chằm như gặp q uỷ.
Đám đông từ chỗ Nguỵ Tầm đột nhiên hét lên: “Đậu má! Tạ Nghênh quá đỉnh!”
Tôi quay sang nhìn Tống Cẩm: “Thế nào? Nhận thua chưa?”
Tống Cẩm vẻ mặt thất bại ngồi trên ghế. Từ lâu tôi đã biết sở trường của cô ấy là toán học.
Lúc thi tháng tôi cố ý làm sai mấy đề, điểm kém cô ấy mấy chục điểm. Cũng là tôi chủ động đề nghị thi lại toán học.
Tôi muốn ở lĩnh vực cô ấy am hiểu nhất, hoàn toàn áp chế uy phong của cô ấy.
Cuộc thi kết thúc, các giáo viên nhao nhao thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng học. Tôi đứng lên, đuổi theo sau lưng chủ nhiệm lớp.
Lúc trở về, ánh mắt bạn học trong lớp nhìn tôi trở nên sùng kính. Bạn xem đi, đây chính là dùng thực lực phá vỡ thành kiến.
Buổi tối tan học, tôi mang phiếu điểm về. Trong lúc chờ đợi ba mình thực hiện lời hứa.
Không nghĩ tới người tới trước lại là Tống Cẩm.
“Chuyện gì?” Tôi rất lạnh lùng, không cho cô ấy sắc mặt tốt.
Ngược lại Tống Cẩm nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Được rồi, cười không nổi thì đừng cười, rất dọa người.”
“Tạ Nghênh, tôi tới đây xin lỗi cô.”
“Tôi thừa nhận lúc trước tôi quả thật có thành kiến với cô, cũng khinh thường cô từ trong núi tới, còn hiểu lầm cô.”
Tôi ôm cánh tay, nhìn cô ấy: “Cho nên?”
“Cô có thể tha thứ cho tôi không? Trong thẻ này là tiền tiêu vặt của tôi, đây là các loại thẻ hội viên của tôi, đồ của tôi nếu cô muốn thì có thể lấy đi, chỉ hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi.”
“Vì sao lại cầu xin tôi tha thứ cho cô?”
Không biết cô ấy lấy bài thi toán ban ngày từ đâu ra.
“Cô có thể dạy tôi làm đề cuối cùng này không? Tôi tính toán nửa giờ cũng không ra.”
Cái này đổi lại khiến tôi ngây ngẩn cả người, cái quỷ gì vậy? Cô gái này vì một đề toán, mà hạ thấp người xuống chạy tới xin lỗi tôi?
Nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của cô ấy, tôi vội nuốt hai chữ “Không thể” kia trở lại.
“Có thể, nếu cô gọi tôi là chị Thanh, tôi sẽ tha thứ cho cô.”
Tống Cẩm đỏ mặt, đấu tranh nội tâm.
“Có kêu hay không? Không kêu tôi đóng cửa à?”
Cô ấy nhắm mắt lại, hạ quyết tâm. Giống như tráng sĩ chịu chet, gọi một tiếng ‘chị’.
17.
Trên bàn ăn, tôi đưa bảng điểm đến trước mặt ba. Ông ấy hiển nhiên không nghĩ tới tôi có thể thi đứng đầu khối.
Cơm trong miệng nháy mắt đã không còn thơm nữa.
“Cái này……”
“Không gian lận không trộm đề, không tin có thể đi hỏi thầy, kiểm tra camera.”
“Vậy……”
“Tôi hi vọng ông tuân thủ lời hứa, chuyện đã đồng ý tôi phải nói được làm được.”
“Em gái con…..”
Cười chết, giờ mới biết cô ấy là em gái tôi à.
“Nó có thể không chuyển trường, nhưng tôi phải dọn ra ngoài.”
Tôi không muốn bị cả nhà mấy người ức hiếp nữa.
“Bên cạnh trường học của các con có một căn biệt thự, ta bảo người đi lấy chìa khóa cho con.”
“Không cần!” Tôi lập tức đưa tay từ chối. Tôi không muốn ăn của họ, ở của họ, cũng không muốn nợ họ cái gì.
Cho nên sau này nếu có chuyện liên hôn thương mại, tốt nhất đừng tới làm phiền tôi. Tối hôm đó tôi nhanh nhẹn thu dọn hành lý.
Anh trai tôi và bạn cùng phòng của anh ấy đến đón tôi. Tuy rằng anh ấy vẫn là sinh viên đại học, nhưng đã tham gia hạng mục gây dựng sự nghiệp.
Hơn nữa năm đó thi tốt nghiệp trung học anh ấy đã lấy được không ít tiền thưởng, lên đại học cũng giành được học bổng.
Đã sớm mua được một căn nhà ở Bắc Kinh. Chỉ là lúc trước vẫn ở ký túc xá nên để đó không dùng.
Cái này vừa vặn cho tôi ở. Sau khi giúp tôi sắp xếp mọi thứ. Bạn cùng phòng của anh trai hỏi: “Tạ Chiêu, em gái chúng ta ở đây một mình, thật sự không cần vệ sĩ sao?”
Anh tôi rất lạnh lùng: “Không cần, con bé có luyện đấu vật trên thảo nguyên, không có mấy người đàn ông đánh thắng được con bé đâu.”
Bạn cùng phòng yên lặng giơ ngón tay cái về phía tôi: “Nhìn không ra đó, em gái lại là Barbie Kim Cương.”
Tôi cười, bạn cùng phòng của anh trai thật buồn cười. Ngày hôm sau, giáo viên bắt đầu giảng giải bài thi tháng.
Tống Cẩm làm đại biểu môn toán phân phát bài thi trên bục giảng.
“Tạ nghênh.”
Cô ấy đọc tên tôi, bảo tôi lên lấy bài thi. Tôi ngồi yên không nhúc nhích.
Tối hôm qua đồng ý giảng giải cho Tống Cẩm câu hỏi kia còn có một điều kiện phụ, chính là cô ấy nhìn thấy tôi phải gọi tôi là chị.
“Tạ nghênh.”
Cô ấy hét lên lần nữa. Tôi vẫn không nhúc nhích. Ánh mắt đối diện với cô ấy.
Cô ấy mím môi, nhượng bộ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chị, tới lấy bài thi của chị đi.”
Các học sinh đang sôi nổi thảo luận về bài thi và điểm số trong nháy mắt kinh ngạc. Không thể tin mình vừa nghe được cái gì.
Tôi đứng dậy: “Được rồi!”
“Em gái thân yêu của chị!”
18.
Sau giờ học, Ngụy Tầm tới tìm tôi. Thành tích của hắn trong kỳ thi tháng lần này cải thiện rất nhiều.
Ngay cả những đàn em dưới tay hắn cũng vậy. Cuối cùng cũng không còn bị chửi nữa.
Vì thế bọn họ khơi dậy sự đam mê đối với việc học tập. Này không phải chứ, hắn cầm bài thi tới tìm tôi giảng đề cho hắn.
Tôi biết tâm tư của hắn, cho nên cố ý gọi Tống Cẩm tới. Vật lý Tống Cẩm không giỏi, nhưng Ngụy Tầm lại giỏi!
Hơn nữa những kiến thức này tôi còn từng bổ túc cho hắn.
“Đợi một lát đã, chị, chỗ này em còn chưa hiểu rõ.”
“Tôi giảng cho cậu, chỗ này phải dùng công thức này, cậu xem đi…..” Ngụy Tầm lập tức nhiệt tình giảng giải cho Tống Cẩm.
Tôi hài lòng gật đầu, nhìn hai người này trai tài gái sắc, còn rất xứng đôi. Trước khi Ngụy Tầm rời đi, mặt đầy cảnh xuân.
Cuối cũng đã được nói chuyện với nữ thần trong lòng mình, sao không vui cho được!
Hắn kéo tôi qua một bên: “Đúng rồi Tạ Nghênh, tôi nói cho cậu biết, hai ngày trước tôi thấy bạn cùng bàn cũ của cậu ở ngoài cổng trường cùng một người đàn ông lén lút nói chuyện gì đó.”
Tôi nghi hoặc nhìn hắn: “Cậu nhiều chuyện như vậy à?”
“Không phải, tôi chỉ cảm thấy người đàn ông kia có chút quen mắt.”
Hắn gãi đầu: “Quên đi, không nhớ ra là ai, có thể là tôi nghĩ nhiều.”
Nhưng mà, ngày hôm sau, đầu đề tin tức quan trọng của mảng kinh tế! Dây chuyền tài chính của Tống thị đứt đoạn, hoặc đối mặt với nguy cơ phá sản!
Đúng vậy, chính là Tống thị ba mẹ ruột của tôi. Tôi nhíu mày xem hết bài báo.
Tôi chắc chắn rằng trí nhớ và phán đoán của tôi không sai. Đôi vợ chồng đó luôn rình rập bên cạnh ba mẹ. Chính là để hạ gục bọn họ.
Tôi bị lạc lúc ba tuổi, lúc ấy đã có trí nhớ. Ba mẹ bận xã giao, giao tôi cho bạn tốt của họ chăm sóc.
Sau khi họ đưa tôi đến khu vui chơi, liền lấy lý do mua đồ uống cho tôi rời đi. Không bao giờ quay lại.
May mắn tôi được người tốt bụng nhặt được, đưa đến cục cảnh sát. Nhưng tôi lại không thể nói ra tin tức hữu dụng gì.
Nếu như vẫn không tìm được người nhà của tôi, sẽ đưa tôi đến viện phúc lợi. Người tốt bụng không đành lòng bỏ tôi lại, đưa tôi về Tây Bắc.
Tôi chính thức được nhận nuôi, trở thành một phần của Tạ gia. Chạy nhảy tự do trên thảo nguyên, chơi đùa với bò dê, cưỡi ngựa rong ruổi khắp nơi.
Đoạn ký ức đen tối kia được chôn sâu trong đáy lòng. Cho đến khi ba mẹ ruột xuất hiện.
Tôi nhớ lại khuôn mặt tội lỗi của cặp vợ chồng đó. Bắt đầu nghi ngờ động cơ của họ.
Tôi không thể có thù hận với bọn họ, cho nên bọn họ chỉ có thể nhắm vào ba mẹ.
Tôi cảm kích bọn họ nhiều năm như vậy không hề từ bỏ việc tìm kiếm tôi, thiên sơn vạn thủy bôn ba mà đến.
Cho nên tôi muốn lấy thân phận con gái, vì bọn họ làm một chuyện. Lúc này mới đồng ý theo bọn họ trở về Bắc Kinh.