Thiên Kim Hào Môn Không Dễ Làm
Chương 6
19.
Sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, tựa như chuyện Tống thị sụp đổ chỉ trong chớp mắt.
Ngay khi ba mẹ đang sứt đầu mẻ trán, hai vợ chồng Trần thị lại thông qua truyền thông tuyên truyền.
Cũng đưa ra giám định DNA với Tống Cẩm. Yêu cầu ba mẹ trả lại con gái cho họ.
Vợ chồng Trần thị chính là bạn tốt của ba mẹ, luôn làm việc dưới tay bọn họ. Cũng là hai vợ chồng vứt tôi ở khu vui chơi kia.
Lần này đột nhiên phản kích, quả thực đã cho Tống thị một kích thật mạnh.
Hôm nay lại còn công khai cho mọi người biết Tống Cẩm là con gái của bọn họ. Chắc hẳn tâm tình của ba mẹ bây giờ không mấy dễ chịu.
Thân thế của Tống Cẩm cũng khiến cho tôi kinh hãi. Không nghĩ tới cô ấy lại không phải ruột thịt với tôi.
Tôi có chút lo lắng, nên tối hôm đó trở về một chuyến. Tống Cẩm khóa trái cửa nhốt mình trong phòng.
Từ sau khi xảy ra chuyện cô ấy vẫn không ăn không uống. Ba mẹ mệt mỏi nhìn tôi như nhìn thấy một vị cứu tinh.
“Nghênh Nghênh, mau đi thăm em gái con.”
Tôi né tránh mẹ muốn tới kéo tay tôi, nhẹ nhàng tới gõ cửa phòng Tống Cẩm.
“Tống Cẩm, là chị.”
Chờ một lúc, tách một tiếng, cửa mở ra. Tôi bước vào.
Tống Cẩm ôm đầu gối ngồi trên giường công chúa màu hồng phấn, mắt mũi đỏ hoe.
“Cô gái ngốc, khóc cái gì?”
“Chị, em lại không phải con ruột của ba mẹ.”
Giọng cô ấy nghẹn lại vì khóc, hoàn toàn khác với khuôn mặt lạnh lùng thường ngày.
“Vậy thì sao? Em họ Tống, tên em nằm trong hộ khẩu Tống gia, từ nhỏ em đã được ba mẹ nuôi lớn.”
“Bọn họ lúc này lại đi ra nhận em, muốn chiếm tiện nghi, nào có chuyện tốt như vậy chứ?”
“Hơn nữa, lựa chọn cùng ai trở thành người nhà, là quyền lợi của em.”
Cô ấy hít hít mũi nhìn tôi: “Ý của chị là, em vẫn có thể làm con gái Tống gia đúng không?”
“Không sai.”
Cô ấy đột nhiên ôm lấy tôi, vùi đầu ở bên hông tôi, giọng nói rầu rĩ: “Cám ơn chị, chị gái.”
Tôi kể cho ba mẹ nghe sự thật về vụ mất tích năm đó và nhắc họ thu thập bằng chứng trái pháp luật về vợ chồng Trần thị.
Bọn họ nhiều năm như mối rình rập bên cạnh ba mẹ, muốn từng chút từng chút đào móc Tống thị.
Không thể không chạm vào ranh giới đỏ của pháp luật. Chỉ cần có thể thu thập được chứng cứ, là có thể lật đổ bọn họ.
“Còn khủng hoảng tài chính của công ty thì sao?”
Tôi im lặng, trầm tư một lát.
“Giao cho tôi đi.”
20.
Mấy năm nay, ba mẹ vô cùng cưng chiều tôi. Những thứ đắt tiền nhất, tốt nhất bọn họ đều cho tôi.
Vô tình, tôi đã trở thành triệu phú. Nếu tính cả những bất động sản ở Tây Bắc, có thể cũng có mấy mục tiêu nhỏ.
Giải quyết vấn đề tài chính của Tống thị, còn nằm trong phạm vi năng lực của tôi. Chỉ là…… bọn họ có đáng giá để tôi trả giá như vậy hay không?
Tôi nhìn gương mặt tính toán của ba tôi. Nhớ tới chuyện ông ấy từng ép tôi nghỉ học lập gia đình.
Chưa bao giờ đứng về phía tôi. Cũng không tin tôi mà không có lý do.
Lại nghĩ tới khi còn bé, họ có tôi trong những ngày đầu khởi nghiệp. Mà tôi xuất hiện đối với bọn họ mà nói là phiền càng thêm phiền.
Bởi vì sự nghiệp, bọn họ tranh cãi, chiến tranh lạnh, ít chăm sóc tôi.
Tôi bị nước nóng làm bỏng. Đi xuống cầu thang cũng bị va vào góc bàn, cằm để lại một vết sẹo thật lớn.
Sau đó, họ trút hết nỗi bất hạnh và đủ loại cảm xúc xấu lên tôi. Mặc dù tôi không hiểu, nhưng tôi có thể cảm nhận được.
Khi họ đối mặt với tôi, họ luôn bùng nổ một cơn giận dữ lớn. Sau khi tôi mất tích, tôi không biết họ lo lắng hay nhẹ nhõm.
Cũng không biết bọn họ có tới tìm tôi trước hay không. Nhưng không nói ra thông tin của ba mẹ và địa chỉ nhà, lại là do tôi cố ý làm.
Trong ngôi nhà đó, tôi không cảm nhận được tình yêu. Nên tôi sẽ đi.
Nghĩ đến đây, một chút thương hại vừa xuất hiện trong nháy mắt đã biến mất hầu như không còn gì.
Họ không đáng để tôi trả giá như vậy, nhưng tôi vẫn sẽ giúp họ vượt qua khó khăn này.
Tôi đã gọi điện và bàn bạc với ba mẹ nuôi và anh trai về việc này.
Họ nói: “Chúc mừng, con đã trưởng thành và có thể chịu trách nhiệm về hành động và lựa chọn của mình, và bất cứ điều gì con làm, chúng ta đều ủng hộ con.”
Với sự ủng hộ của họ, trái tim tôi cảm thấy ấm áp.
Ngày hôm sau, tôi rút ra một tấm thẻ và một bản hợp đồng.
“Tôi có sẵn tất cả tiền mặt ở đây, số tiền này đủ để bù đắp cho những lỗ hổng của hai người. Số còn lại coi như tôi mua cổ phần.”
Nhìn thấy thẻ ngân hàng hai mắt ba tôi phát sáng, nghe vậy thì vội ngẩng đầu: “Con có ý gì?”
Tôi đẩy hợp đồng chuyển nhượng cổ phần qua và nhấn hai lần bằng tay.
“Ý tứ trên mặt chữ.”
Ba tôi nổi trận lôi đình: “Tạ Nghênh! Đều là người một nhà con tính toán rõ ràng như vậy sao?!”
“Hơn nữa, của chúng ta không phải là của con sao, có cần phải như vậy không?”
Tôi bình tĩnh nhìn ông: “Cần. Tôi bỏ tiền ra vá lỗ thủng, các người cho tôi 51% cổ phần, điều này rất hợp lý.”
“Nhưng Nghênh Nghênh, hình như con còn vị thành niên thì phải, chuyện cổ phần này…” Mẹ tôi mở miệng khuyên tôi.
Những chuyện lúc trước ở trường học, không chạm đến lợi ích của mẹ, cho nên bà đối với tôi cũng không tính là xấu.
Nhưng hôm nay tôi muốn tự tay cạy đi một nửa sản nghiệp của bọn họ, bà ấy đương nhiên không vui.
Tôi lấy chứng minh thư ra: “Thật ngại quá, hai ngày trước tôi vừa tròn 18 tuổi.l
Tôi chuyển đề tài còn nói: “Nói ra có ai tin chứ, ba mẹ ruột lại không nhớ rõ sinh nhật của tôi.”
Họ nghẹn ngào, không nói nên lời. Tôi nói tiếp: “Nếu không đồng ý chuyển nhượng cổ phần, được thôi, vậy hai người tự nghĩ cách đi.”
“Dù sao tôi cảm thấy các người cũng không có khả năng dùng Tống Cẩm nâng niu trong lòng bàn tay ra làm liên hôn thương mại đúng không?”
Tiền có sẵn trước mặt họ, miễn là đầu óc họ không phải làm bằng bột nhão. Đều biết nên chọn như thế nào.
Khi tôi ngồi trong phòng khách xem hai tập phim truyền hình. Cuối cùng họ cũng quyết định, ký hợp đồng và đưa cho tôi.
Tôi nhận hợp đồng, mỉm cười.
“Vậy công việc tiếp theo của công ty giao cho hai vị chủ tịch quản lý.”
“Dù sao tôi vẫn phải bận rộn học hành!”
21.
Tuy rằng chương trình học trung học phổ thông của tôi đã học xong, nhưng trước mặt vẫn có cửa ải thi đại học này.
Tôi bày tỏ nguyện vọng muốn tham gia tuyển sinh tự chủ của Đại học Bắc Kinh.
Anh trai nhìn điểm số của tôi và gật đầu. Vì thế khi tất cả mọi người đang chiến đấu hăng hái thi tốt nghiệp trung học, tôi đã chuẩn bị tuyển sinh tự chủ ở Bắc Đại.
Chủ nhiệm lớp bảo giáo viên các khoa phải làm hết khả năng, giúp đỡ tôi một cách tốt nhất.
Sau khi Tống Cẩm trải qua chuyện đó, hình như đã trưởng thành không ít.
Tính cách thu liễm một chút, động lực học tập cũng càng thêm mạnh mẽ.
Tranh giành với Ngụy Tầm để trở thành hạt giống số một trong lớp học bổ túc của tôi.
Bạn cùng bàn cũ xin lỗi tôi vì chuyện trước đây cô ta âm thầm gây trở ngại cho tôi. Sau đó tôi đã điều tra rõ ràng, cô ta là bị vợ chồng Trần thị sai khiến.
Bởi vì công việc kinh doanh của gia đình cô ta phụ thuộc vào họ, cho nên cô ta không thể không làm.
Chỉ có thể len lén quan sát quan hệ giữa tôi và Tống Cẩm, sau đó dùng đủ mọi cách khiến cuộc sống của tôi không dễ chịu.
Tôi không ghét cô ta, tôi không thích cô ta. Nhưng vẫn tha thứ cho cô.
Về phần vợ chồng Trần thị, đã xác định sẽ được ăn cơm tù. Tôi khó có thể phân định bọn họ rốt cuộc có yêu Tống Cẩm hay không.
Năm đó vứt bỏ Tống Cẩm trước cửa Tống gia chính là bọn họ. Sau khi lật đổ Tống thị, điều đầu tiên nghĩ đến cũng là kéo Tống Cẩm ra khỏi vũng bùn.
Thậm chí còn bảo bạn cùng bàn cũ của tôi lúc nào cũng báo cáo động thái của Tống Cẩm với bọn họ.
Nhưng làm ba mẹ ruột, bọn họ chưa từng làm bất cứ trách nhiệm nuôi dưỡng nào. Tống Cẩm đã gặp họ một lần trước khi họ vào tù.
Để lại cho bọn họ một câu: “Duyên phận kiếp này dừng ở đây, trước kia hiện tại và tương lai, tôi đều họ Tống.”
Tôi hiểu sự lựa chọn của cô ấy vì đó cũng là lựa chọn của tôi. Sau khi đợt tuyển sinh tự chủ kết thúc, tôi chạy tới Bắc Đại chơi cùng anh trai một thời gian.
Cho đến khi kì thi đại học kết thúc, tôi mới tới tạm biệt Tống Cẩm và Ngụy Tầm.
Không chỉ là bây giờ phải quay về Tây Bắc. Chờ sau khi tốt nghiệp đại học tôi cũng phải về Tây Bắc.
Đó mới là nhà của tôi. Bọn họ lưu luyến không rời tiễn tôi ra sân bay, Ngụy Tầm dùng sức ôm tôi.
“Tôi tin tưởng cậu, ở đâu cũng có thể làm được việc lớn!”
Tống Cẩm nước mắt lưng tròng giữ chặt tôi: “Chị, nhất định phải đi sao?”
“Em cũng biết, đây không phải nhà của chị.”
Anh tôi vẫy tay với tôi ở cửa an ninh. Tôi nhẹ nhàng ôm lấy Tống Cẩm: “Còn nhớ rõ lời chị từng nói với em, lựa chọn người nhà là quyền lợi của em không?”
“Mà nơi chị lựa chọn người nhà, là ở Tây Bắc, ở cùng bọn họ.”
Ngoại truyện: Sau khi trở về quê hương
Kỳ nghỉ thi tốt nghiệp trung học kết thúc, tôi đã nằm cả ngày trong nhà suốt nửa tháng.
Không nghĩ tới chị họ Tạ Tích dốc sức làm việc trong giới giải trí đột nhiên đến nhà thăm hỏi. Còn dẫn theo bà chủ của công ty giải trí Bách Hoa đại danh lừng lẫy – – Bách Hoa.
Cô ấy là người đại diện của chị họ. Tình cờ lướt thấy video của tôi trên mạng.
Cảm thấy tôi có tiềm năng bồi dưỡng. Nhưng vì khoảng thời gian đặc biệt của năm cuối cấp 3 nên chưa bao giờ đến gặp tôi.
Kỳ thi tốt nghiệp trung học đã kết thúc, cô ấy vội vàng thúc giục chị họ dẫn cô ấy đến.
Cô ấy giải thích ngắn gọn mục đích của mình cho tôi. Muốn ký hợp đồng với tôi, để bọn họ giúp tôi quay các loại video và tài liệu.
Làm tôi nổi tiếng trước đã. Sau đó giúp tôi bàn bạc thương vụ, sau đó nữa chính là lên chương trình, lên TV.
Nói thật, tôi có chút động tâm. Đây chính là giới giải trí, ai không muôn hướng tới chứ?
Nhưng tôi không muốn trở thành những gì họ đóng khuôn. Tôi muốn là chính mình, muốn cống hiến cho quê hương.
Tôi và Bách Hoa nói chuyện một chút về suy nghĩ của mình. Cô ấy lập tức lật đổ phương án lúc trước, vì tôi đo ni đóng giày làm một kế hoạch mới.
Trong tương lai tôi sẽ trở thành người phát ngôn của Tây Bắc. Không thể không nói, Bách Hoa có tầm nhìn nhạy bén và kỹ năng chuyên môn hạng nhất.
Đoạn video ngắn và những bức ảnh tôi chụp nhanh chóng lan truyền trên mạng.
Nhưng chúng tôi không xuất hiện trên các chương trình và tạp kỹ khác nhau vào thời điểm này.
Mà là trầm tâm tĩnh khí, đạt được sự hợp tác với CCTV. Tôi bước vào phòng livestream hỗ trợ các nhà nông của họ.
Ngôn ngữ dân tộc thiểu số lưu loát và tiếng Hán tiêu chuẩn được vô số cư dân mạng khen ngợi.
Và nhờ lưu lượng có sẵn của bản thân, doanh thu của phòng livestream đã đạt đến một tầm cao mới!
Sau đó, chúng tôi lại đạt được hợp tác với Cục lữ hành văn hóa Tây Bắc. Tôi chính thức trở thành đại sứ tuyên truyền du lịch Tây Bắc!
Một kỳ nghỉ hè trôi qua, tôi đã nổi tiếng. Khi khai giảng đại học, thậm chí đã đến mức phải có vệ sĩ bảo vệ.
Mấy người bạn cùng phòng của anh trai tôi cuối cùng cũng phát huy công dụng. Bọn họ trêu ghẹo nói: “Không ngờ, Đỉnh Lưu lại là em gái tôi.”
Sau khi vào đại học, tôi vẫn dốc hết sức thúc đẩy hợp tác giữa Bắc Kinh và Tây Bắc, các dự án trợ nông, trợ học, v. v. từng bước được đưa vào lịch trình.
Một năm sau, tôi mời Ngụy Tầm và Tống Cẩm đến quê tôi xem đua ngựa.
Tôi mặc trang phục dân tộc xinh đẹp, giống như lần đầu tiên xuất hiện trên ống kính vậy.
Giơ cao quốc kỳ, cưỡi trên lưng ngựa phi nước đại.
Mảnh đất này năm ngàn năm mỹ lệ, chúng ta sẽ từng chút từng chút nói cho thế nhân nghe.
[HẾT]