Thiên Mã Hành Không
Chương 15: Tân nguyệt công chúa
Bên ngoài bỗng vang vọng tiếng bước chạy rầm rập nhiều người, Tiêu Phong biết Hoàng Dung giờ đã ở khá xa, ông chăm chú nhìn nữ tử trong tay mình, nhất thời không nỡ đẩy cô ra. Cùng lúc đó, một nữ tử chạy vào, hắng giọng, gấp rút hỏi:
- Tiêu đại ca, huynh không sao chứ?
Nhìn thoáng thấy tại giữa phòng, có một cô gái đang phủ phục trong lòng Tiêu Phong , nữ tử ngạc nhiên đến há hốc miệng ra, rồi vừa tức, vừa ghen, nàng cất giọng gay gắt hỏi:
- Đại Tướng quân , người này là ai vậy? Vừa rồi, không phải nơi đây phát hiện ra thích khách sao?
Tiêu Phong nhẹ nhàng đẩy A Tử ra khỏi vòng tay, ông cười nụ, đáp:
- Công chúa, người này là tiểu di tử (em vợ) ta, cô ấy vừa từ miền Nam lên đây tìm ta. Mới rồi, trong bóng tối, không nhận ra nhau, bọn ta đã có giao thủ, chứ ở đây không có thích khách nào đâu!
Thấy Tiêu Phong bỗng dưng nét mặt tươi cười, Công chúa trong lòng vui sướng, địch ý với A Tử do đó giảm đi không ít, cười nói:
- À ... thì ra là tiểu di tử của Đại Tướng quân, sao muội chưa bao giờ nghe huynh nhắc đến? Chẳng phải huynh đã bảo là các người thân của huynh đều chết cả rồi sao?
A Tử vội nói:
- Hai ta lạc xa nhau đã lâu, nên huynh ấy cứ tưởng ta đã chết rồi!
Nói xong, A Tử ngắm Công chúa từ đầu đến chân, nàng giật mình, nghĩ thầm: "Công chúa đây diện mạo xinh đẹp, ta trông thấy còn động lòng, vậy mà tỷ phu chẳng chút để ý, hiển nhiên lòng huynh đến chết cũng không nhạt phai tình cảm dành cho tỷ tỷ A Châu. Trong mắt chàng, con gái toàn thiên hạ chừng như không hiện hữu!"
Tâm trí ngổn ngang trăm mối, nàng chẳng biết vui hay buồn nữa!
Công chúa rảo bước đến trước A Tử , nắm tay nàng, nói:
- Tên ta là Tân Nguyệt, cô nương tên gì vậy?
A Tử cười, trả lời
- Tên ta là A Tử , ta hết lòng cảm ơn cô nương đã thay ta chăm sóc cho tỷ phu ta cho tới giờ.
Tân Nguyêt quày đầu nhìn Tiêu Phong , gò má chợt ửng hồng, nói:
- Không, ta đã chẳng chăm sóc tốt cho chàng đâu, sau này còn mong được cô nương chỉ bảo giúp ta với!
Nghỉ một chút, nàng tiếp:
- Đêm khuya lắm rồi, cô nương hãy theo ta về ngủ, đừng làm rộn Đại Tướng quân nữa, lúc chiều tối, huynh ấy đã uống rượu say lắm đấy!
A Tử vừa trùng phùng Tiêu Phong , nàng chẳng muốn rời xa ông, buột miệng đáp nhanh:
-Không, ta chỉ ở cùng chỗ với tỷ phu ta thôi!
Tân Nguyệt thấy kỳ, bèn hỏi:
- Cô nương và huynh ấy? Chẳng phải ...
Tiêu Phong mối gắn bó của A Tử với mình ra sao, từ khi bị mình vô ý đả thương trầm trọng, ngày đêm đã quen luôn có mình bên cạnh, căn bản chẳng tị hiềm chuyện nam nữ chung đụng, ông lập tức nhìn cô, trầm giọng, dịu dàng nói:
- Muội hãy đi theo Công chúa đi nghỉ đi, ngày mai, huynh sẽ lại gặp muội!
A Tử thấy ông nói vậy, tuy lòng thực chẳng muốn đi cùng Công chúa chút nào, nàng vừa dợm tiến tới, chợt thấy nhức nhối nơi chân, không nhịn được, nàng rên lên "ui chao", rồi, không gượng lại nổi, nàng xiêu vẹo thân mình, sắp ngã xuống.
Tiêu Phong lập tức chạy nhanh đến đỡ cô, cúi đầu, thấy vết máu đỏ thẫm trên váy A Tử , ông tức thì đặt cô ngồi nơi giường, xắn váy lên, chỉ thấy nơi vết thương cô máu không ngừng rỉ ra.
"Ồ ...", Tiêu Phong kêu lên, ông nhanh tay xé một mảnh vạt áo bào của mình, mau chóng thận trọng băng bó vết thương, chặn máu ngừng chảy, rồi cất giọng gọi to:
- Đi gọi thầy thuốc, mau lên!
Lập tức có người ứng tiếng, nhận lệnh chạy đi ngay.
Tân Nguyệt đứng đấy, theo dõi sự việc, nhìn Tiêu Phong chẳng chút do dự xé toạc vạt áo, nàng chợt thấy trong lòng nhói lên, cảm giác chua cay tuôn trào. Tấm áo đó đã do chính tay nàng khâu từng đường chỉ, mũi kim, lần đầu tiên nàng may áo, mấy ngón tay đã bị không biết bao nhiêu vết kim đâm để hoàn thành tấm áo, giờ đây tấm áo ấy bị Tiêu Phong xé rách, làm sao lòng nàng tránh khỏi thương cảm? Nàng ngơ ngẩn, ánh mắt dõi nhìn Tiêu Phong, thấy ông chỉ chú tâm vào A Tử, nàng không ngăn nổi nỗi thương tâm, thầm ước: "Mình mà được huynh ấy khẩn trương chăm sóc như vậy, dẫu có phải chết vì, cũng cam tâm!"
Thầy thuốc đến thật nhanh, rửa sạch vết thương, bôi thuốc và băng bó lại, giúp A Tử giảm đau nhiều, thấy Tiêu Phong đã yên tâm, Tân Nguyệt sai người cáng A Tử đi nghỉ.
Nhìn phía sau lưng A Tử khi cô đi xa dần, trong lòng Tiêu Phong chợt nổi sóng nổi gió, ông mơ hồ tưởng chừng thấy chính hình ảnh A Châu đang quay lưng bước đi, hai mắt nhạt nhoà, ông ngẩng đầu nhìn trời cao, u uẩn than:
- A Châu nàng hỡi, nàng tại cõi linh thiêng trên ấy, sợ ta cô đơn, đã cử chính muội muội nàng đến làm bạn với ta! Nàng cứ yên tâm, ta sẽ không để tiểu muội ấy khổ sở nữa đâu!.
Hôm sau, A Tử dậy thật sớm, nàng xuống giường, chống gậy đi ra khỏi lều, chầm chậm bước về gian nhà nơi Tiêu Phong đang trú chân. Hốt nhiên, đàng sau nàng vang tiếng chân bước dồn dập, rồi một đôi tay thon nhỏ ôm choàng lấy mình, nàng nghe tiếng cười giòn tan của Tân Nguyệt hỏi
- A Tử cô nương, đi đâu sớm thế?
- Ta đã chẳng ngủ được, chỉ chờ mau đến sáng để đi gặp tỷ phu. Công chúa vì sao cũng dậy sớm thế. Bộ Công chúa cũng đã không ngủ được à?.
Tân Nguyệt Cong chúa đôi má ửng hồng, hàm hồ đáp:
- Ta ... ta vừa đến hạ trại nơi đây, lạ chỗ ...- rồi đổi đề tài, nàng nói - Khí trời giá rét, sợ cô nương người miền Nam không chịu nổi lạnh, ngày mai, ta sẽ cho người lo sửa soạn vải len may y phục cho cô nương.
Nói đến đấy, hai người đà vượt ngang một gian lều, thấy xa xa, dưới tàng cây cổ thụ cao cạnh gian nhà, một thân ảnh to lớn, tay chắp sau lưng, đang đứng đấy, gió bấc thổi phất phơ tà áo trước, từ trên cây, tuyết đóng trên cành nhẹ rơi xuống, bông tuyết phơi phới như cùng múa may với vạt áo của người nọ trong gió. A Tử và Tân Nguyệt không hẹn cùng dừng bước, ngơ ngẩn ngắm nhìn.
A Tử nghĩ thầm: "Trên đời này chẳng một nam tử nào khả dĩ sánh được với huynh ấy, khí độ đó làm người ta thấy họ thấp kém khi họ đứng cạnh huynh!"
Công chuá Tân Nguyệt tự nhủ: "Từ người huynh, toát ra một ma lực thật mạnh mẽ! Tại sao, mỗi khi nhìn chàng, mình không thể tự chủ được? Dù chàng chẳng có tình ý gì với mình, chỉ cầu mong mỗi ngày mình đều được từ xa nhìn chàng như lúc này, thấy đủ mãn nguyện rồi!".
Thình lình, giữa doanh trại Mông Cổ nổi lên một hiệu tù và, Tiêu Phong nhanh chóng xoay mình, nhìn thấy A Tử cùng Tân Nguyệt, ông rảo bước đến trước hai người, cất giọng tha thiết hỏi:
- A Tử , vết thương muội không sao chứ?
A Tử nhẹ lắc đầu, Tiêu Phong lại nói:
- Vừa có chuyện gì đó xảy ra trong quân doanh, ta phải đi họp ngay bây giờ. Trời lạnh đấy, hai cô hãy mau vào trong nhà trước đi.
Vừa hay có một thân binh dẫn ngựa tới, thưa:
- Thỉnh tướng quân lên ngựa!
Tiêu Phong bước đi, khoát tay, bảo:
- Không cần!.
Lời nói vừa dứt, thân hình đã tách xa ra hơn ba trượng, một chớp mắt, ông mất dạng giữa khu lều trại.
Trong gian nhà nhỏ, Tân Nguyệt đỡ A Tử ngồi xuống, nàng đưa tay chỉ vào túi tên trên tường:
- Đại Tướng quân ưa thích săn bắn, ta đã sai người sửa chữa gian nhà nhỏ này, rồi ta học may thêu, tự tay làm ra cái túi tên này. A Tử cô nương, cô nương xem ta thêu hình Đại Tướng quân này có giống không?
A Tử ngắm hình thêu kỵ sĩ bắn cung, nàng nhớ lúc mình thấy nó lần đầu tiên, đúng khi ấy, trước mắt cũng đã vụt hiện ra thân ảnh Tiêu Phong , bây giờ nàng chợt hiểu, chính hình ảnh Tiêu Phong cô Công chúa đã tự tay thêu, nàn bất giác gật đầu nói:
- Giống, giống lắm ...
Công chúa Tân Nguyệt đôi mắt loé sáng rực, cười bảo:
- Vậy a? Ta đã bỏ ra mất một tháng để thêu nó đấy, mà lúc thêu xong, thực chẳng biết giống nhiều ít ra sao!.
Tân Nguyệt nắm chặt đôi tay A Tử, tha thiết hỏi:
- A Tử cô nương, cô nương làm ơn nói cho ta hay, phu nhân của Đại Tướng quân, cũng là tỷ tỷ cô nương, hình dáng sinh thời ra sao? Tính tình như thế nào?
A Tử đáp:
- Hồi lớn lên, tỷ tỷ ta hình dung khá giống ta, tính tình tỷ ấy tốt vô cùng.
Tân Nguyệt thở một hơi dài, nói:
- Ôi, ta hỏi đây thật là thừa, nếu dung mạo và tính nết của nàng mà không tuyệt hảo, làm sao mà xứng với huynh ấy chứ! Vậy nàng làm sao mà chết vậy?
A Tử trả lời:
- Tỷ tỷ bị trúng chưởng của tỷ phu mà chết!.
Tân Nguyệt hết sức kinh ngạc, kêu lên:
- Sao lại thế được? Chẳng thể nào, nhất định chẳng thể nào!.
- Cô nương không tin lời ta, cứ đích thân đến hỏi tỷ phu ta!
- Mà cô nương không hận tỷ phu chuyện ấy sao?.
- Không, ta không hận chút nào cả. Nói thực cho nghe, ta từ lúc chứng kiến huynh ấy một chưởng đánh chết tỷ tỷ, ta mới đem lòng thương huynh ấy!.
- Sao ? - một lần nữa, công chúa lại giật mình, một lúc nghe cả hai chuyện khó tin, lại thêm dính dáng đến người nàng hằng tơ tưởng, trong lòng nàng đầy thắc mắc, không biết đặt câu hỏi ra sao, chỉ liền miệng nói - Sao lạ vậy, lạ quá vậy?.
A Tử thần sắc nghiêm trọng, trả lời:
- Cô nương tưởng người như tỷ phu ta phải có lý do để làm vậy sao?
Công chúa Tân Nguyệt nói:
- Ta thật sự không muốn biết lý do, chỉ vì thấy kỳ quái ở chỗ sao cô nương lại yêu huynh ấy từ khi ra tay giết chết tỷ tỷ của cô nương?
A Tử đôi mắt nhìn xa xăm, u uẩn đáp:
- Buổi tối hôm đó, trời đổ cơn mưa cực to, như trút nước, tỷ phu ta ôm trong tay tỷ tỷ A Châu của ta, khóc lóc thật là thương tâm, ta chưa từng thấy một nam tử nào khóc lóc đến độ thương tâm như vậy, trong tim ta lúc đó đã quyết định, tỷ tỷ A Châu giờ đã mất, hãy còn A Tử cho tỷ phu đây, A Tử so với A Châu đâu có thua sút chút nào? Vậy mà ... Vậy mà bất kể ta đối với huynh ấy thậm tốt đến đâu, huynh chẳng thèm có chút tình ý với ta, vĩnh viễn trong tim chỉ có hình bóng A Châu ...
Tân Nguyệt nghe nàng thảm thiết tâm sự, đã mơ hồ hiểu phần nào Tiêu Phong ngộ sát A Châu, Tiêu Phong vì thế đau khổ khôn cùng, thường ngày, ông buồn rầu chẳng vui. Tân Nguyệt nghĩ thầm: "Tự mình làm chết người yêu quý nhất đời của mình, thế gian này không nỗi khổ đau nào lớn hơn, đại ca vốn người tình thâm nghĩa trọng, cái nỗi đau khổ của huynh ấy lớn gấp trăm lần khổ đau của người bình thường!".
--- Xem tiếp hồi 16 ----