Thiên Mã Hành Không
Chương 27: Tỉ thí
Chẳng mấy chốc, thức ăn được dọn lên bàn. Tân Nguyệt đã thay áo chẽn hồng, dải áo viền hoàng kim, đôi gò má cô phản chiếu ánh lửa lò sưởi ánh mầu hồng nhạt, càng tăng thêm mầu trắng muốt của làn da. Mọi người phân ngôi chủ khách, cùng ngồi xuống. Ba Đặc Nhĩ không biết dùng đũa, y thấy đặt chễm chệ trên bàn nguyên một con gà, bèn quay qua nhìn Tân Nguyệt, hỏi:
- Mời Công chúa dùng trước?.
A Tử cười "hích" môt tiếng nhỏ, Tân Nguyệt khẽ nhíu mày, nói:
- Không có dùng tay bốc đâu, Tiểu Nhạn, sao mi còn không mau lấy dao cắt thịt gà?
Tiểu Nhạn vội đem dao đến sẻ thịt gà thành từng miếng nho nhỏ, sắp đầy vun một đĩa.
Tân Nguyệt gắp vào bát Tiêu Phong một miếng, nói:
- Tiêu đạ ca, mời huynh dùng, nếu không ngon, đừng cười nhé!
Ba Đặc Nhĩ nãy giờ dán mắt vào Tân Nguyệt, y thấyTân Nguyệt chăm chú dòm Tiêu Phong nhai miếng thịt trong miệng, rồi Tiêu Phong vừa gật gù, vừa khen:
- Ngon lắm, Công chúa khéo tay quá, giỏi nhất ở chỗ lần đầu nướng gà, đã để lửa vừa độ, thịt gà nướng ngon không chê vào đâu được!
Tân Nguyệt nghe khen, mặt mày cô đang hớn hở, bỗng Tiểu Nhạn bĩu môi, nói:
- Chẳng phải lần đầu đâu, Công chúa từng nướng nhiều lần ở nhà, lúc đó tại chưa đúng độ lửa nướng, nên đã không dám mời Tiêu tướng quân dùng đấy thôi!
Tân Nguyệt trợn mắt, quát khẽ:
- Tiểu Nhạn, ai khiến ngươi lắm mồm lắm miệng thế!.
Ba Đặc Nhĩ nghe thấy, trong lòng y nóng hừng hực lửa ghen tuông, y hận chẳng thể phát tiết trước mặt Tân Nguyệt, y oang oang cất tiếng gọi:
- Tiểu Nhạn, mau đem cho ta một hồ rượu sữa ngựa!.
Tân Nguyệt cười cười, nói:
- Ba Đặc Nhĩ Tướng quân, ta biết ngay ông chẳng quen dùng mấy món đó! Tiểu Nhạn, mau vô bảo nhà bếp đem cho ít thịt cừu, hôm nay sinh nhật của ta, ta không thể để khách mời phải ôm bụng chịu đói!.
Tiểu Nhạn ứng tiếng nhận lệnh, ả đi xuống nhà bếp tức thì. Ba Đặc Nhĩ gật gù, nói:
- Đội ơn Công chúa thông cảm, ta đúng là không quen ăn mấy món gì gì đó, và đừng bắt ta phải tốn công sức chơi với cái trò này", y vừa nói, vừa cầm đôi đũa ngoáy tít trong tay. Mọi người chẳng ai nhịn được cười.
Tân Nguyệt nói:
- Cái ông này, từ nhỏ đến giờ, chẳng hề thích bất cứ thức gì của người Hán. Thực ra, người Hán có nhiều món ăn ngon, giống như đôi đũa đó, dùng gắp thức ăn, dùng và cơm, cầm nhẹ nhàng trong mấy ngón tay, lại giữ cho cả bàn tay được sạch sẽ, vừa tiện lợi, vừa có văn hoá, ta càng ngày càng ưa dùng đũa, lại thêm mấy thức ăn này, mùi vị vừa ngon, vừa nhiều phong cách khác lạ, ta ngày một ngày hai, càng thấy thích ăn.
Ba Đặc Nhĩ bỗng hỏi:
- Tiêu đại tướng quân, phải chăng ông là người Hán?.
Tiêu Phong lắc đầu, đáp:
- Không, ta người Khiết Đan.
Ba Đặc Nhĩ vung tay đập mặt bàn,
- Thế tại sao ông lại thích ăn ba cái món Hán này quá vậy? Thấy cách ông dùng đũa, chắc ông quen ăn mấy món này lâu rồi nhỉ?
Tiêu Phong nhăn tít hàng lông đôi mày, trong lòng ông vụt nổi cơn sóng bi thương, những hình ảnh quá khứ lướt nhanh trong đầu, ông chậm rãi nói:
- Tại ta sớm mồ côi cha mẹ, thưở nhỏ được người Hán nuôi dưỡng, sống và lớn lên cùng người Hán, do đó quen ăn mấy món ấy.
Ba Đặc Nhĩ cười nhạt, nói:
- Thì ra phân nửa ông là của bọn Nam man, hèn chi!
- Ba Đặc Nhĩ! - Công chúa dịu giọng mắng y, - Món thịt cừu của ông đã đem ra rồi kia, ông hãy nhét đầy nó vào cái miệng thối tha của ông đi, đừng nói năng bậy bạ như thế nhé!.
Ba Đặc Nhĩ không dám hó hé trả lời, y trợn mắt nhìn Tiêu Phong, rồi đưa tay chộp lấy một miếng thịt cừu, cố nhét vào miệng.
Sau một lúc, bốn người dùng xong bữa trưa, đã thấy Hốt tất Liệt sai người sang mời họ đến trung quân xem ca vũ.
Khi bọn bốn người tiến vào trong trướng Hốt tất Liệt, họ thấy hai hàng các quan văn võ đang đứng chầu chực hai bên, Hốt tất Liệt đứng giữa nghênh đón họ. Nhận ra Tân Nguyệt từ xa, Hốt tất Liệt chắp tay trước ngực, vui vẻ nói:
- Chúc mừng muội muội, ca ca đây thân chúc muội được vạn sự như ý!.
Hai hàng quan văn võ đồng lúc khom người, cất tiếng hoà theo:
- Kính chúc Công chúa được vạn sự như ý!.
Tân Nguyệt đôi má lúm đồng tiền hiện nét tươi cười rạng rỡ, cô cao giọng trả lời:
- Đa tạ chư vị, xin đừng quá phép tắc!.
Hốt tất Liệt mời Tân Nguyệt ngồi chỗ chủ vị ở giữa, các người khác tuần tự ngồi vào chỗ của mình. Tiêu Phong và A Tử được cắt ngồi bên mé trái Tân Nguyệt, Ba Đặc Nhĩ ngồi phía bên phải.
Hốt tất Liệt giọng sang sảng, nói:
- Hôm nay sinh nhật Tân Nguyệt Công chúa tôn quý của Đại Mông Cổ chúng ta, vừa khéo lại được ông trời chiều lòng, đã ngừng trận gió tuyết, bản vương mời chư vị quá bộ đến đây, trước để mừng chúc Công chúa được hai mươi tuổi ngọc, sau nữa ta lợi dụng cơ hội này cảm tạ chư vị, đã cùng ta nhiều năm dài chinh Nam dẹp Bắc, Mông Cổ chúng ta lãnh thổ ngày càng mở rộng, toàn trông vào công sức chư vị. Chư vị là niềm kiêu hãnh của đất nước Mông Cổ của chúng ta! Nào, hãy cùng ta nâng chén uống cạn, cầu chúc cho Mông Cổ sớm thống nhất thiên hạ!.
Tất cả đồng thanh hoan hô, lớn tiếng đáp:
- Nhất thống thiên hạ!.
Chúng nhân đồng loạt nâng chén uống cạn. Tiêu Phong suy nghĩ miên man trong đầu: "Những người Mông Cổ đây toàn như cọp như sói, chỉ sợ khắp thiên hạ kiếm không ra đối thủ!". Lại nghe Hốt tất Liệt cười vang, vung tay đập mạnh vào mặt bàn, thốt:
- Chư vị hôm nay phải mở to cái bụng ra uống, hễ chưa say, chưa cho về!.
Nói xong, hai tay y vỗ vào nhau, hai hán tử thân thể to lớn nhanh chóng chạy ra, biểu diễn môn võ vật Mông Cổ tại giữa sàn trướng. Mọi người lập tức vỗ tay hoan nghênh hai đối thủ đang quần nhau. Sau một lúc quần thảo, một trong hai người thắng trận, Hốt tất Liệt sai người ban thưởng cho y.
Ba Đặc Nhĩ bỗng đứng dậy, nói:
- Tứ Vương gia, hiếm khi mọi người chúng ta được cao hứng như hôm nay, ta xin được đem chút tài mọn giúp vui!.
Hốt tất Liệt cười nói:
- Tốt quá, Ba Đặc Nhĩ Tướng quân, chắc ông định biểu diễn tài bắn truyền kỳ của Triết Biệt?.
Ba Đặc Nhĩ đáp:
- Đúng thế, tiễn pháp thần kỳ đó đã truyền đến đời ta, nhưng ta không dám mạo xưng thần tiễn. Ở xa ngoài ngàn dặm, ta có nghe Đông Liêu Đại tướng quân trổ tài bắn giỏi, hai phát tên liên tiếp hạ hai mãnh hổ, tiếng đồn dậy khắp các vùng thảo nguyên, ta hận mình đã chẳng có duyên phận được chứng kiến. Hôm nay, Ba Đặc Nhĩ chẳng biết tự lượng sức, dám mong được cùng Tiêu đại tướng quân thi tài cao thấp, để chư vị ở đây được xem tài bắn thần kỳ của Tiêu đại tướng quân.
Hốt tất Liệt mỉm cười, y quay sang Tiêu Phong, hỏi:
- Tiêu tướng quân, chẳng hay ông có hứng nhận lời thi bắn không?
- Thi với chẳng thi, tỷ phu ta mà sợ bọn học nghệ chưa tinh à?.- Tiêu Phong chưa kịp trả lời, A Tử đã nhanh nhẩu, cô chẳng chờ ông, lên tiếng nói trước.
Tiêu Phong dù biết Ba Đặc Nhĩ lúc nào, ở đâu cũng đều tìm cách triệt hạ mình, nguyên nhân thực sự là Công chúa Tân Nguyệt, nhưng trong lòng ông chẳng khỏi bực mình, ông nghĩ thầm: "Ta lúc nào cũng nhún nhường, nhưng cái thằng này chẳng biết tiến thoái là gì, chẳng coi người trong thiên hạ vào đâu, việc gì phải sợ nó chứ!".
Ông lập tức đứng dậy, to tiếng đáp:
- Hay lắm! Sẵn hôm nay mọi người cao hứng, Tiêu Phong xin trổ chút tài mọn!
Ngay lập tức, quân hầu đi dựng bia làm đích bắn, Tiêu Phong và Ba Đặc Nhĩ cho đem ngựa lại. Ba Đặc Nhĩ ngạo mạn hỏi:
- Tiêu tướng quân, ông bắn trước hay ta bắn trước?.
Tiêu Phong trả lời:
- Ba Đặc Nhĩ tướng quân từ xa đến là khách, ta nhường ông bắn trước.
Ba Đặc Nhĩ chẳng thèm trả lời, y giục ngựa phóng chạy, giương cung lắp tên, chạy về phía đích bắn, đến ngang tầm quy định, y dừng ngựa, buông tay, bắn "vù" một phát tên trúng ngay vào giữa hồng tâm. Mọi người lớn tiếng hoan hô, Hốt tất Liệt vỗ tay, cười nói to:
- Giỏi! Chẳng hổ danh con cháu Triết Biệt!.
Ba Đặc Nhĩ dương dương tự đắc, y nghểnh cổ nhìn Tiêu Phong, nghĩ thầm:
- Ta đã bắn vào hồng tâm rồi, ngươi giỏi đến đâu, cũng đừng mong đáp vào hồng tâm nữa!
Mặt Tiêu Phong chẳng đổi sắc, ông giục ngựa chạy thật nhanh về phía bia bắn. Mọi người có mặt tại chỗ đều nghĩ: "Người này giục ngựa chạy nhanh như vậy, đã phạm vào đại kỵ trong nghề bắn! Bắn trúng đích chẳng dễ, bây giờ Ba Đặc Nhĩ đã ghìm tên vào hồng tâm, Tiêu Phong giỏi thế nào đi nữa, cũng đừng mong bắn được như hắn ta!
Tiêu Phong một mạch vừa phóng ngựa chạy, vừa buông dây cung, nghe vù một tiếng, mũi tên Tiêu Phong xạ đúng ngay vào đuôi tên Ba Đặc Nhĩ, chẻ thân mũi têncủa y làm hai rơi xuống đất, rồi phát tên Tiêu Phong đâm thủng mặt bia, xuyên qua tấm bia, nó tiếp tục bay ra phía đằng sau bia, để lại một lỗ hổng giữa vòng tròn đỏ.
Nhất thời, toàn thể mọi người trong trướng há hốc miệng, chẳng thốt nên lời, thật lâu, lâu lắm, mới đồng loạt hét vang tiếng hoan hô, ai nấy đều nghĩ thầm: "Trên đời sao có nghề bắn cung giỏi như vậy? Hôm nay đã được đại khai nhãn giới!".
Ba Đặc Nhĩ xuống ngựa, tay chắp trước ngực, y nhìn Tiêu Phong hành lễ, nói:
- Tiêu tướng quân, tiễn pháp của ngài Ba Đặc Nhĩ ta dẫu có luyện thêm một trăm năm nữa cũng không thể đạt mức độ cao siêu đó, ta thật lòng bội phục ngài!.
Tiêu Phong vội xuống ngựa, đáp lễ:
- Ba Đặc Nhĩ tướng quân không nên khiêm nhượng quá như thế, Tiêu mỗ thô biền, đâu dám sánh Ba Đặc Nhĩ lừng danh chốn sa trường.
Ba Đặc Nhĩ thấy Tiêu Phong khiêm nhượng và lễ độ, trong lòng y cảm thấy hối hận đã ăn nói vô lễ với ông, nói:
- Tiêu tướng quân, Ba Đặc Nhĩ ta mới đúng là người thô hào, trước đâyta đã đắc tội cùng ngài, mong ngài thứ lỗi, đừng trách.
Tiêu Phong nhỏ giọng cười, bảo:
- Ba Đặc Nhĩ tướng quân bất tất phải nhiều lời. Ta luôn tâm niệm, Công chúa là ân nhân cứu mạng ta! Đối với Công chúa, ta chỉ có cảm kích, không một chút ý nghĩ đen tối, ông cứ yên tâm!.
Ba Đặc Nhĩ đôi mắt rực sáng, chắp tay vái Tiêu Phong, hớn hở nói:
- Thật vậy? Ai da ... ta cám ơn ngài nhiều lắm!.
Hai người sóng bước về chỗ ngồi, Hốt tất Liệt đứng dậy, ra khỏi ghế, bước đến nghênh tiếp, y lần lượt nắm tay từng người, nói:
- Hôm nay ta hết sức vui mừng, Mông Cổ có được hai vị tài giỏi như thế, lo gì chẳng gồm thâu thiên hạ về một mối được?.
Mọi người nhanh chóng về chỗ ngồi, Hốt tất Liệt hỏi Tiêu Phong muốn được tưởng thưởng thứ gì, A Tử bèn nói:
- Tỷ phu tôi đã hứa cho tôi con hãn huyết, Vương gia có thể tặng Tiêu tướng quân con ngựa hãn huyết của ngài chăng?.
Tiêu Phong vội la cô:
- A Tử, con ngựa hãn huyết của riêng Vương gia cưỡi, sao muội dám đi đòi ngựa của Vương gia? .
A Tử lè lưỡi. Hốt tất Liệt thấy vậy, y cười cười, xua tay, nói:
- Tiêu tướng quân nói sai rồi, bảo mã trước giờ đều phối đôi với giai nhân, với tướng quân nữa, bản vương không phải tướng quân, lại cũng chẳng phải giai nhân, ta dám lạm dùng con ngựa hạng nhất thiên hạ đó, nghĩ lại thấy ngượng vô cùng. Hôm nay ta tặng nó cho tướng quân, thôi hết làm phí của trời!.
Tiêu Phong nhanh chóng đứng lên, nói:
- Đừng!. Vương gia ưu ái, Tiêu Phong xin tâm lãnh, nhưng tôi tuyệt chẳng dám nhận món quà tặng quý giá như vậy. Người xưa có nói: Quân tử bất đoạt nhân sở ái, người quân tử chẳng đi cuỡng đoạt cái sở thích của người, Tiêu Phong tuy người thô thiển, cái đạo lý đó thật tôi chẳng dám bước qua!".
Hốt tất Liệt nghiêm mặt, nói: - Tiêu tướng quân làm đệ nhất tướng quân của Mông Cổ, phải cưỡi ngựa quý hạng nhất, ta làm Vương gia, ta thưởng ông con ngựa đó có gì sai đâu? Huống hồ, giống ngựa hãn huyết đó nhập từ Tây vực về, ông cứ dùng, rồi ta sẽ cho nhập thêm con khác từ Tây vực. Vậy ông thu nhận nó chứ?.
Tiêu Phong biết chẳng còn cách nào từ chối, ông vốn hiểu rõ, với người chinh chiến từ Nam chí Bắc, con ngựa cưỡi là vật trân quý nhất đời, bây giờ Hốt tất Liệt dám lấy đem cho mình, trong lòng Tiêu Phong cảm động, không nói nên lời, ông chỉ còn cách khom mình, thưa:- Tạ ân Vương gia!.
--- Xem tiếp hồi 27 ---