Thiếu Niên Ca Hành
Chương 27: Cung tiễn Diệp An Thế về tông
Dịch: Lãng Nhân Môn
Dịch thơ: Hầm Lạc
***
Trong chốn võ lâm có kẻ ưa chuyện thích liệt kê võ bảng, binh khí phổ gì đó, đưa từng người nổi danh giang hồ lên đó. Lâu dần thì có đủ loại danh hiệu, chỉ riêng binh khí kiếm thôi đã có một loạt cách gọi Kiếm Thánh, Kiếm Thần, Kiếm Vương, Kiếm Bá, Kiếm Hầu, Kiếm Hoàng, Kiếm Quỷ, Kiếm Hào, những binh khí khác chẳng cái nào bằng. Nhưng chỉ có một chữ những người ưa chuyện này đều không dám tùy ý đặt, đó chính là chữ ‘tiên’. Có thể dùng chữ tiên để gọi đều gần như là nhân vật truyền thuyết trong võ lâm.
Nhưng dẫu vậy, vẫn có ba vị đao tiên, cũng có khoảng năm vị kiếm tiên, riêng chỉ có thương.
Chỉ một vị, Thương Tiên - Tư Không Trường Phong, tam tôn chủ của Tuyết Nguyệt thành.
Nghe nói thanh trường thương của hắn có thể chém giết vong hồn ác quỷ, đã từng dùng một thương phá vỡ Cô Hư Quỷ trận mà sáu vị trưởng lão Ma giáo hợp lực bày ra dưới Kỳ Liên sơn. Người liệt kê binh khí phổ từng nói, sức mạnh của người dùng thương trong thiên hạ, mình hắn chiếm tám phần.
Lôi Vô Kiệt nhìn người trung niên trước mắt, người mặc áo đen thần sắc lạnh nhạt, mang theo đôi phần khí tức nho nhã của thư sinh, ánh mắt sáng rực.
Tiêu Sắt thở dài: “Khi đám con cháu ăn chơi trong Thiên Khải thành chứng kiến hoa khôi trong Yêu Nguyệt lâu cũng có ánh mắt tương tự như ngươi vậy.”
Lô Ngọc Địch lau vết máu nơi khóe miệng, cười lạnh nói: “Hay cho một Thương Tiên, vãn bối lĩnh giáo cao chiêu!” Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘vãn bối’, châm chọc Tư Không Trường Phong không giữ thân phận, ra tay với vãn bối.
Hai tay Tư Không Trường Phong vẫn khoanh lại sau lưng, đứng trên trường thương, chân mày hơi nhíu lại, cười nói: “Ta... ra tay à?”
Lô Ngọc Địch tắt tiếng, đúng là Tư Không Trường Phong không đánh tới một chiêu, chỉ là tư thế cưỡi thương bay tới đã ép cho mình không còn đường lui.
“Vô Song thành phái nhiều tinh nhuệ tới như vậy, một hòa thượng có quan trọng đến vậy thật không?” Tư Không Trường Phong tiếp tục cười nói.
Lô Ngọc Địch cười nhạt không đáp.
“Về nói với mấy lão già của Vô Song thành, nếu thật sự nghĩ rằng dựa vào việc bắt một đứa trẻ là có thể lật đổ giang hồ, như vậy sau này các ngươi đừng hòng nói lại bốn chữ thiên hạ vô song, cũng đừng gọi tên của Vô Song thành nữa.” Tư Không Trường Phong nói rất dửng dưng, nhưng lời nói lại cực kỳ khinh người, thế nhưng đúng, hắn chính là một trong ba người có tư cách nóinhững lời này trên đời.
Lô Ngọc Địch giận mà không dám nói gì.
“Còn nữa.” Tư Không Trường Phong nhìn người trẻ tuổi xách theo hộp kiếm: “Vô Song thành khó khăn lắm mới tìm được một khối ngọc đẹp đẽ chất lượng, đừng có cầm dao mổ heo mà điêu khắc. Phiền ngươi chuyển những lời này cho Tống Yến Hồi.”
Vô Song không tức giận như sư huynh, hắn chỉ gật đầu: “Vãn bối chắc chắn sẽ chuyển những lời này của tiền bối. Ừm... Nếu như đến lúc đó ta còn nhớ.”
“Vừa rồi ngươi đã lưu thủ rồi, nếu không với tu vi của ngươi, giết chết hay đánh trọng thương bọn họ đều là chuyện nhỏ.” Tư Không Trường Phong gật đầu nói: “Đa tạ.”
“Không cần cám ơn, chỉ hy vọng khi các vị chữa thương xong có cơ hội tái chiến.” Vô Song mỉm cười để lộ hàm răng trắng bóc.
“Kiếm của ta không sánh được với nhị sư huynh nhưng cũng từng luyện vài năm.” Tư Không Trường Phong đột nhiên giơ tay ra, vung lên. Nắp của hộp kiếm bên cạnh Vô Song lập tức mở toang, mười hai thanh phi kiếm lập tức bay ra, lượn một vòng xung quanh Tư Không Trường Phong sau đó lại tuần tự bay trở về hộp kiếm của Vô Song. Tư Không Trường Phong vung tay lên, nắp hộp kiếm lại đóng lại.
Vô Song trợn tròn hai mắt, không ngờ vị cao thủ được tôn là Thương Tiên này lại tinh thông Ngự Kiếm thuật, còn có thể điều khiển cùng lúc mười hai thanh phi kiếm.
Tư Không Trường Phong cười nói: “Ngự kiếm, ngự thương, cùng một đạo lý cả thôi. Lần này ta giúp ngươi mở thêm một kiếm, nhưng muốn thật sự nắm giữ ý ở trong đó, phải dựa vào chính ngươi.”
Hai tay Vô Song ôm quyền nói: “Đa tạ.”
Tư Không Trường Phong quay người, không nhìn hắn tiếp: “Đi thôi.”
Vô Song đỡ Lô Ngọc Địch đã bị thương nặng lên ngựa, quất mạnh roi, vài chục người cưỡi ngựa khác cũng lập tức rời khỏi theo.
Đường Liên ngẩng đầu nhìn Tư Không Trường Phong một cái: “Tạ sư tôn...”
“Đường Liên, con chịu khổ rồi.” Tư Không Trường Phong nhìn Đường Liên, thở dài.
“Tam sư tôn...” Đường Liên lại gọi một tiếng.
Tư Không Trường Phong buồn bực: “Đường Liên, ngươi định nói gì?”
“Tam sư tôn, ngài có thể xuống dưới này nói chuyện được không? Ngài để chúng ta ngửa đầu nói chuyện không biết là mỏi lắm à?” Cuối cùng Đường Liên không nhịn được nói ra câu này.
“À à à.” Tư Không Trường Phong giờ mới nhận ra, nhảy từ trên trường thương xuống, vung nhẹ tay lên, cầm thanh trường thương màu ô kim này vào trong tay. “Đường Liên, lần này hoàn thành nhiệm vụ không tệ.”
Đường Liên cười khổ: “Suýt nữa thì chết, sao lại hoàn thành không tệ.”
“Không chết là được rồi, không chết là được rồi, nhiệm vụ này chỉ cần không chết coi như hoàn thành không tệ.” Tư Không Trường Phong mỉm cười gật đầu.
Mọi người nghe xong câu này đều trợn tròn hai mắt, chỉ có Đường Liên dường như đã quen với vị Thương Tiên nhìn bề ngoài thì là cao thủ tuyệt thế, thực chất là thần kinh thô. Hắn chỉ nhìn quanh một lượt rồi hỏi: “Lần này tam sư tôn tới một mình à?”
“Vốn là đi một mình, nhưng trên đường gặp hai người quen cũ, lôi kéo nhau hội họp cho nên mới đến chậm. Đừng trách, đừng trách.” Tư Không Trường Phong cười lúng túng.
Vô Thiền bước tới hành lễ: “Tại hạ là Vô Thiền môn hạ của Vong Ưu thiền sư Hàn Sơn tự, vị này là sư đệ của ta Vô Tâm.”
Tư Không Trường Phong gật đầu một cái, đi về phía hòa thượng ngã ngồi dưới đất.
“Tại hạ là Lôi Vô Kiệt của Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia bảo, đang muốn tới Tuyết Nguyệt thành bái sư!” Lôi Vô Kiệt vội vàng ôm quyền, cao giọng nói.
“Ờ.” Tư Không Trường Phong thản nhiên đáp một tiếng, vỗ một cái lên bả vai Lôi Vô Kiệt: “Tiểu huynh đệ, vết thương của ngươi lại vỡ ra kìa.”
Lôi Vô Kiệt mặt mũi đỏ bừng, vội vàng cúi đầu nhìn vai mình.
Tư Không Trường Phong cúi người nhìn hòa thượng sắc mặt nhợt nhạt, thở dài nói: “Tự phế công lực toàn thân, đây không phải chuyện người thường làm nổi, chẳng trách Vong Ưu đại sư coi trọng ngươi như vậy.
Vô Tâm cười thảm: “Ngươi cũng tới mang ta đi à.”
“Không.” Tư Không Trường Phong đứng dậy cúi đầu nhìn Vô Tâm, cao giọng nói: “Tuyết Nguyệt thành đặc phái tới đây, cung tiễn Diệp An Thế về tông!”
“Cái gì?” Tất cả mọi người đều ngây ra tại chỗ.
“Tuyết Nguyệt thành đặc phái tới đây, cung tiễn Diệp An Thế về tông!” Tư Không Trường Phong lặp lại một lần.
Tuyết Nguyệt thành không định bắt giữ hòa thượng này để ngăn cản Ma giáo, cũng không định để mặc cho hòa thượng này trở về Hàn Sơn tự. Quyết định lần này của Tuyết Nguyệt thành là tuân theo ước định mười hai năm về trước, đưa thiếu chủ Ma giáo trở về Thiên Ngoại Thiên!
Vừa là tuân thủ ước định, cũng vừa là một loại uy hiếp. Sau tiếng ra lệnh này, Vô Tâm không còn lựa chọn nào khác.
Đường Liên đột nhiên ngẩng đầu, phía xa có hai bóng người bay tới, hắn định thần nhìn kỹ lại, thầm hô không ổn, lập tức vận chân khí. Một người tóc trắng, một người mặc quần áo tím. Chính là Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu của Thiên Ngoại Thiên.
“Không cần.” Tư Không Trường Phong lắc đầu với Đường Liên: “Hai người quen cũ mà ta nói với ngươi chính là bọn họ.”
“Bọn họ?” Đường Liên ngạc nhiên.
Hai người đã lướt tới bên cạnh đám người, không buồn nhìn bọn họ, Tử Y Hầu luôn mang theo một luồng khí tím đi thẳng tới đỡ Vô Tâm dậy, hắn đặt tay lên lưng Vô Tâm, vận chuyển chân khí cho hắn. Vô Tâm cười một tiếng: “Vũ Tịch thúc thúc.”
“Hừ, thấy ta là chạy, còn nhận ta làm thúc thúc?” Tử Y Hầu hừ lạnh một tiếng.
Bạch Phát Tiên nhìn Tư Không Trường Phong nói: “Chúng ta sẽ mang người đi, Tuyết Nguyệt thành không hối hận chứ?”
“Vẫn câu nói đó, Tuyết Nguyệt thành không sợ Ma giáokhông sợ Tuyết Nguyệt thành, càng không sợ một thiếu niên mười bảy tuổi.” Tư Không Trường Phong thản nhiên đáp.
Bạch Phát Tiên nhìn Đường Liên một cái: “Có phải trong lòng không phục hay không?”
Đường Liên hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
“Tiểu Liên, không cần phải không phục. Vị thúc thúc tóc trắng này từng là Mỹ Kiếm - Mạc Kỳ Duyên vang danh thiên hạ, ngươi giao thủ với hắn vài lần, nếu không phải hắn nể mặt sư phụ ngươi, lưu thủ một chút, e rằng ngươi đã chẳng đến được nơi này.” Tư Không Trường Phong mỉm cười giảng hòa.
Mỹ Kiếm - Mạc Kỳ Duyên. Sắc mặt Đường Liên hơi đổi, cái tên này quả thật như sấm rền bên tai, nhưng sắc mặt hắn chỉ hơi tối đi: “Tam sư tôn, đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi con là Tiểu Liên.”
Tư Không Trường Phong dường như hoàn toàn không có chút uy nghiêm nào của tam thành chủ Tuyết Nguyệt thành, hắn mỉm cười vỗ vai Đường Liên một cái: “Sao nào? Muốn trách thì trách Liên Nguyệt sư phụ của ngươi đi, tên mình đàn bà thì cũng thôi, sao còn đặt cái tên đàn bà chẳng kém cho đệ tử của mình.”
Tử Y Hầu đương nhiên không hứng thú nghe hai người bọn họ tán gẫu, vẻ mặt đã sớm mất kiên nhẫn, kéo Vô Tâm định đưa đi nhưng lại thấy một bộ quần áo đỏ ngăn trước mặt mình.
Tử Y Hầu sửng sốt, có phần tức giận: “Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?”
Lôi Vô Kiệt nhìn Vô Tâm một cái rồi nói: “Các ngươi muốn dẫn hắn đi, đã hỏi hắn đồng ý hay không chưa?”
Tử Y Hầu cả giận nói: “Hắn vốn là thiếu tông chủ của Thiên Ngoại Thiên, hắn không trở về Thiên Ngoại Thiên chẳng lẽ muốn về Hàn Sơn tự kia?”
Lôi Vô Kiệt lại chẳng hề sợ hãi: “Nếu hắn muốn về Hàn Sơn tự thì sao?”
Luồng khí tím trên người Tử Y Hầu lập tức bùng lên: “Tiểu tử, ngươi muốn chết à? Tưởng ta sợ cái tên Lôi Oanh nấp trong Lôi gia bảo kia, không dám giết ngươi chắc?”
Tiêu Sắt chậm rãi bước tới đứng bên cạnh Lôi Vô Kiệt, không buồn để ý tới Tử Y Hầu, chỉ nhìn về phía Vô Tâm: “Hòa thượng, ngươi muốn đi thật à?”
Vô Tâm cau mày không nói gì, Tử Y Hầu hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì.
Bạch Phát Tiên tay cầm kiếm ngọc lập tức quỳ sụp xuống đất.
“Thiếu tông chủ, Thiên Ngoại Thiên đã chờ thiêu tông chủ về tông suốt mười hai năm!”
“Ngày nay trong giáo chia năm xẻ bảy, chỉ có Thiên Ngoại Thiên chưa từng có một người rời khỏi!”
“Chúng ta đều đang chờ thiếu tông chủ về tông, khống chế lại đại cục!”
Vô Tâm thở dài một tiếng, đẩy Tử Y Hầu đang đỡ ra, đi tới trước mặt Bạch Phát Tiên đang quỳ sụp dưới đất, gọi một tiếng: “Mạc thúc thúc.”
Bạch Phát Tiên không ngẩng đầu lên.
“Ta hiểu rồi!” Vô Tâm bước tới một bước, đi qua bên cạnh hắn: “Đi thôi.”
“Vô Tâm.” Lôi Vô Kiệt gọi hắn.
“Tuyết Nguyệt thành cung tiễn Diệp An Thế tông chủ Thiên Ngoại Thiên về tông.” Tư Không Trường Phong cười nói.
Vô Tâm cũng mỉm cười: “Tư Không Thương Tiên đừng uy hiếp ta nữa. Vô Tâm cũng biết, thật ra lão hòa thượng đã không còn nữa, có về Hàn Sơn tự kia hay không cũng chẳng quan trọng. Lão hòa thượng nói đúng, nhà của ta là chốn bên ngoài, là Thiên Ngoại Thiên.”
“Đương nhiên Diệp tông chủ có thể trở về Hàn Sơn tự, nhưng không phải bây giờ.” Tư Không Trường Phong nói.
“Sư huynh, ta đi đây.” Vô Tâm quay đầu lại nhìn Vô Thiền đứng đằng xa.
Vô Thiền thở dài gật đầu một cái: “Hôm nay sư huynh sẽ về Hàn Sơn tự, bất luận sư đệ có phải tông chủ Thiên Ngoại Thiên hay không, trong Hàn Sơn tự sẽ luôn có một gian thiền phòng, một cái bồ đoàn, một quyển kinh phật, thuộc về sư đệ.”
“Kinh phật thì thôi bỏ qua, thật ra từ trước tới đây nay ta không tụng kinh.” Vô Tâm cười một tiếng, lại nhìn sang phía Lôi Vô Kiệt: “Bộ quyền đã dạy ngươi, phải đánh mỗi ngày. Nhớ lấy, bộ quyền kia quan trọng không phải phục ma mà là La Hán. Nửa trước của bộ quyền có vẻ rất bình thường, nhưng đánh cả ngàn vạn lần có thể lấy lửa trong tro bụi, nở hoa trên đá tảng.”
“Hòa thượng, ngươi phải đi thật à...” Trong lòng Lôi Vô Kiệt không đành lòng, gần như rơi lệ, hắn và hòa thượng này mới quen biết vài ngày nhưng trong lòng đã có tình cảm thân mật.
“Còn thứ ta dạy ngươi...” Vô Tâm lại nhìn sang phía Tiêu Sắt. “Ta hy vọng ngươi vĩnh viễn không có cơ hội dùng nó.”
“Ta quên mất rồi.” Tiêu Sắt nhún vai.
“Quên thì tốt.” Vô Tâm lại quay người, đưa lưng về phía bọn họ, bước tới một bước, tung người nhảy lên, Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu cũng tung người đi theo.
“Ta muốn cưỡi gió, hướng bắc bay
Hiên Viên tuyết lớn, bão đoạ đày
Ta muốn mượn thuyền mà đông tiến
Còn ai đón gió, đứng mê say
Ta muốn tung hoành vạn dặm mây
Rồng ngâm khiêu khích, ta chẳng rầy
Côn Luân tắm ánh dương phơi phới
Tận cùng ngắm biển, núi với cây
Chim kia theo gió về tổ ấm
Dặm xa hun hút, hướng nào bay?”
Bóng dáng hòa thượng càng lúc càng đi xa, thế nhưng âm thanh vẫn vang vọng khắp trời, một lúc lâu mới tiêu tan.
“Hẹn ngày tái ngộ!” Hòa thượng mặc áo bào trắng kia không còn tăm tích.
Vô Thiền cúi đầu niệm phật: “A Di Đà Phật.”
Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt cùng nhìn bóng người biến mất đằng xa, hạ giọng thì thầm: “hẹn ngày tái ngộ.”
Còn Thương Tiên Tư Không Trường Phong danh chấn thiên hạ lại vung vẩy thanh trường thương màu ô kim trong tay, chỉ vào hòa thượng tuyệt thế kia nói với Đường Liên: “Xem xem, năm xưa khi ta và bọn sư phụ ngươi xông xáo giang hồ, cũng phong lưu phóng khoáng như vậy.”
Vẻ mặt Đường Liên coi thường, thốt lên một chữ rất rõ ràng.
“Xì!”
Dịch thơ: Hầm Lạc
***
Trong chốn võ lâm có kẻ ưa chuyện thích liệt kê võ bảng, binh khí phổ gì đó, đưa từng người nổi danh giang hồ lên đó. Lâu dần thì có đủ loại danh hiệu, chỉ riêng binh khí kiếm thôi đã có một loạt cách gọi Kiếm Thánh, Kiếm Thần, Kiếm Vương, Kiếm Bá, Kiếm Hầu, Kiếm Hoàng, Kiếm Quỷ, Kiếm Hào, những binh khí khác chẳng cái nào bằng. Nhưng chỉ có một chữ những người ưa chuyện này đều không dám tùy ý đặt, đó chính là chữ ‘tiên’. Có thể dùng chữ tiên để gọi đều gần như là nhân vật truyền thuyết trong võ lâm.
Nhưng dẫu vậy, vẫn có ba vị đao tiên, cũng có khoảng năm vị kiếm tiên, riêng chỉ có thương.
Chỉ một vị, Thương Tiên - Tư Không Trường Phong, tam tôn chủ của Tuyết Nguyệt thành.
Nghe nói thanh trường thương của hắn có thể chém giết vong hồn ác quỷ, đã từng dùng một thương phá vỡ Cô Hư Quỷ trận mà sáu vị trưởng lão Ma giáo hợp lực bày ra dưới Kỳ Liên sơn. Người liệt kê binh khí phổ từng nói, sức mạnh của người dùng thương trong thiên hạ, mình hắn chiếm tám phần.
Lôi Vô Kiệt nhìn người trung niên trước mắt, người mặc áo đen thần sắc lạnh nhạt, mang theo đôi phần khí tức nho nhã của thư sinh, ánh mắt sáng rực.
Tiêu Sắt thở dài: “Khi đám con cháu ăn chơi trong Thiên Khải thành chứng kiến hoa khôi trong Yêu Nguyệt lâu cũng có ánh mắt tương tự như ngươi vậy.”
Lô Ngọc Địch lau vết máu nơi khóe miệng, cười lạnh nói: “Hay cho một Thương Tiên, vãn bối lĩnh giáo cao chiêu!” Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘vãn bối’, châm chọc Tư Không Trường Phong không giữ thân phận, ra tay với vãn bối.
Hai tay Tư Không Trường Phong vẫn khoanh lại sau lưng, đứng trên trường thương, chân mày hơi nhíu lại, cười nói: “Ta... ra tay à?”
Lô Ngọc Địch tắt tiếng, đúng là Tư Không Trường Phong không đánh tới một chiêu, chỉ là tư thế cưỡi thương bay tới đã ép cho mình không còn đường lui.
“Vô Song thành phái nhiều tinh nhuệ tới như vậy, một hòa thượng có quan trọng đến vậy thật không?” Tư Không Trường Phong tiếp tục cười nói.
Lô Ngọc Địch cười nhạt không đáp.
“Về nói với mấy lão già của Vô Song thành, nếu thật sự nghĩ rằng dựa vào việc bắt một đứa trẻ là có thể lật đổ giang hồ, như vậy sau này các ngươi đừng hòng nói lại bốn chữ thiên hạ vô song, cũng đừng gọi tên của Vô Song thành nữa.” Tư Không Trường Phong nói rất dửng dưng, nhưng lời nói lại cực kỳ khinh người, thế nhưng đúng, hắn chính là một trong ba người có tư cách nóinhững lời này trên đời.
Lô Ngọc Địch giận mà không dám nói gì.
“Còn nữa.” Tư Không Trường Phong nhìn người trẻ tuổi xách theo hộp kiếm: “Vô Song thành khó khăn lắm mới tìm được một khối ngọc đẹp đẽ chất lượng, đừng có cầm dao mổ heo mà điêu khắc. Phiền ngươi chuyển những lời này cho Tống Yến Hồi.”
Vô Song không tức giận như sư huynh, hắn chỉ gật đầu: “Vãn bối chắc chắn sẽ chuyển những lời này của tiền bối. Ừm... Nếu như đến lúc đó ta còn nhớ.”
“Vừa rồi ngươi đã lưu thủ rồi, nếu không với tu vi của ngươi, giết chết hay đánh trọng thương bọn họ đều là chuyện nhỏ.” Tư Không Trường Phong gật đầu nói: “Đa tạ.”
“Không cần cám ơn, chỉ hy vọng khi các vị chữa thương xong có cơ hội tái chiến.” Vô Song mỉm cười để lộ hàm răng trắng bóc.
“Kiếm của ta không sánh được với nhị sư huynh nhưng cũng từng luyện vài năm.” Tư Không Trường Phong đột nhiên giơ tay ra, vung lên. Nắp của hộp kiếm bên cạnh Vô Song lập tức mở toang, mười hai thanh phi kiếm lập tức bay ra, lượn một vòng xung quanh Tư Không Trường Phong sau đó lại tuần tự bay trở về hộp kiếm của Vô Song. Tư Không Trường Phong vung tay lên, nắp hộp kiếm lại đóng lại.
Vô Song trợn tròn hai mắt, không ngờ vị cao thủ được tôn là Thương Tiên này lại tinh thông Ngự Kiếm thuật, còn có thể điều khiển cùng lúc mười hai thanh phi kiếm.
Tư Không Trường Phong cười nói: “Ngự kiếm, ngự thương, cùng một đạo lý cả thôi. Lần này ta giúp ngươi mở thêm một kiếm, nhưng muốn thật sự nắm giữ ý ở trong đó, phải dựa vào chính ngươi.”
Hai tay Vô Song ôm quyền nói: “Đa tạ.”
Tư Không Trường Phong quay người, không nhìn hắn tiếp: “Đi thôi.”
Vô Song đỡ Lô Ngọc Địch đã bị thương nặng lên ngựa, quất mạnh roi, vài chục người cưỡi ngựa khác cũng lập tức rời khỏi theo.
Đường Liên ngẩng đầu nhìn Tư Không Trường Phong một cái: “Tạ sư tôn...”
“Đường Liên, con chịu khổ rồi.” Tư Không Trường Phong nhìn Đường Liên, thở dài.
“Tam sư tôn...” Đường Liên lại gọi một tiếng.
Tư Không Trường Phong buồn bực: “Đường Liên, ngươi định nói gì?”
“Tam sư tôn, ngài có thể xuống dưới này nói chuyện được không? Ngài để chúng ta ngửa đầu nói chuyện không biết là mỏi lắm à?” Cuối cùng Đường Liên không nhịn được nói ra câu này.
“À à à.” Tư Không Trường Phong giờ mới nhận ra, nhảy từ trên trường thương xuống, vung nhẹ tay lên, cầm thanh trường thương màu ô kim này vào trong tay. “Đường Liên, lần này hoàn thành nhiệm vụ không tệ.”
Đường Liên cười khổ: “Suýt nữa thì chết, sao lại hoàn thành không tệ.”
“Không chết là được rồi, không chết là được rồi, nhiệm vụ này chỉ cần không chết coi như hoàn thành không tệ.” Tư Không Trường Phong mỉm cười gật đầu.
Mọi người nghe xong câu này đều trợn tròn hai mắt, chỉ có Đường Liên dường như đã quen với vị Thương Tiên nhìn bề ngoài thì là cao thủ tuyệt thế, thực chất là thần kinh thô. Hắn chỉ nhìn quanh một lượt rồi hỏi: “Lần này tam sư tôn tới một mình à?”
“Vốn là đi một mình, nhưng trên đường gặp hai người quen cũ, lôi kéo nhau hội họp cho nên mới đến chậm. Đừng trách, đừng trách.” Tư Không Trường Phong cười lúng túng.
Vô Thiền bước tới hành lễ: “Tại hạ là Vô Thiền môn hạ của Vong Ưu thiền sư Hàn Sơn tự, vị này là sư đệ của ta Vô Tâm.”
Tư Không Trường Phong gật đầu một cái, đi về phía hòa thượng ngã ngồi dưới đất.
“Tại hạ là Lôi Vô Kiệt của Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia bảo, đang muốn tới Tuyết Nguyệt thành bái sư!” Lôi Vô Kiệt vội vàng ôm quyền, cao giọng nói.
“Ờ.” Tư Không Trường Phong thản nhiên đáp một tiếng, vỗ một cái lên bả vai Lôi Vô Kiệt: “Tiểu huynh đệ, vết thương của ngươi lại vỡ ra kìa.”
Lôi Vô Kiệt mặt mũi đỏ bừng, vội vàng cúi đầu nhìn vai mình.
Tư Không Trường Phong cúi người nhìn hòa thượng sắc mặt nhợt nhạt, thở dài nói: “Tự phế công lực toàn thân, đây không phải chuyện người thường làm nổi, chẳng trách Vong Ưu đại sư coi trọng ngươi như vậy.
Vô Tâm cười thảm: “Ngươi cũng tới mang ta đi à.”
“Không.” Tư Không Trường Phong đứng dậy cúi đầu nhìn Vô Tâm, cao giọng nói: “Tuyết Nguyệt thành đặc phái tới đây, cung tiễn Diệp An Thế về tông!”
“Cái gì?” Tất cả mọi người đều ngây ra tại chỗ.
“Tuyết Nguyệt thành đặc phái tới đây, cung tiễn Diệp An Thế về tông!” Tư Không Trường Phong lặp lại một lần.
Tuyết Nguyệt thành không định bắt giữ hòa thượng này để ngăn cản Ma giáo, cũng không định để mặc cho hòa thượng này trở về Hàn Sơn tự. Quyết định lần này của Tuyết Nguyệt thành là tuân theo ước định mười hai năm về trước, đưa thiếu chủ Ma giáo trở về Thiên Ngoại Thiên!
Vừa là tuân thủ ước định, cũng vừa là một loại uy hiếp. Sau tiếng ra lệnh này, Vô Tâm không còn lựa chọn nào khác.
Đường Liên đột nhiên ngẩng đầu, phía xa có hai bóng người bay tới, hắn định thần nhìn kỹ lại, thầm hô không ổn, lập tức vận chân khí. Một người tóc trắng, một người mặc quần áo tím. Chính là Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu của Thiên Ngoại Thiên.
“Không cần.” Tư Không Trường Phong lắc đầu với Đường Liên: “Hai người quen cũ mà ta nói với ngươi chính là bọn họ.”
“Bọn họ?” Đường Liên ngạc nhiên.
Hai người đã lướt tới bên cạnh đám người, không buồn nhìn bọn họ, Tử Y Hầu luôn mang theo một luồng khí tím đi thẳng tới đỡ Vô Tâm dậy, hắn đặt tay lên lưng Vô Tâm, vận chuyển chân khí cho hắn. Vô Tâm cười một tiếng: “Vũ Tịch thúc thúc.”
“Hừ, thấy ta là chạy, còn nhận ta làm thúc thúc?” Tử Y Hầu hừ lạnh một tiếng.
Bạch Phát Tiên nhìn Tư Không Trường Phong nói: “Chúng ta sẽ mang người đi, Tuyết Nguyệt thành không hối hận chứ?”
“Vẫn câu nói đó, Tuyết Nguyệt thành không sợ Ma giáokhông sợ Tuyết Nguyệt thành, càng không sợ một thiếu niên mười bảy tuổi.” Tư Không Trường Phong thản nhiên đáp.
Bạch Phát Tiên nhìn Đường Liên một cái: “Có phải trong lòng không phục hay không?”
Đường Liên hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
“Tiểu Liên, không cần phải không phục. Vị thúc thúc tóc trắng này từng là Mỹ Kiếm - Mạc Kỳ Duyên vang danh thiên hạ, ngươi giao thủ với hắn vài lần, nếu không phải hắn nể mặt sư phụ ngươi, lưu thủ một chút, e rằng ngươi đã chẳng đến được nơi này.” Tư Không Trường Phong mỉm cười giảng hòa.
Mỹ Kiếm - Mạc Kỳ Duyên. Sắc mặt Đường Liên hơi đổi, cái tên này quả thật như sấm rền bên tai, nhưng sắc mặt hắn chỉ hơi tối đi: “Tam sư tôn, đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi con là Tiểu Liên.”
Tư Không Trường Phong dường như hoàn toàn không có chút uy nghiêm nào của tam thành chủ Tuyết Nguyệt thành, hắn mỉm cười vỗ vai Đường Liên một cái: “Sao nào? Muốn trách thì trách Liên Nguyệt sư phụ của ngươi đi, tên mình đàn bà thì cũng thôi, sao còn đặt cái tên đàn bà chẳng kém cho đệ tử của mình.”
Tử Y Hầu đương nhiên không hứng thú nghe hai người bọn họ tán gẫu, vẻ mặt đã sớm mất kiên nhẫn, kéo Vô Tâm định đưa đi nhưng lại thấy một bộ quần áo đỏ ngăn trước mặt mình.
Tử Y Hầu sửng sốt, có phần tức giận: “Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?”
Lôi Vô Kiệt nhìn Vô Tâm một cái rồi nói: “Các ngươi muốn dẫn hắn đi, đã hỏi hắn đồng ý hay không chưa?”
Tử Y Hầu cả giận nói: “Hắn vốn là thiếu tông chủ của Thiên Ngoại Thiên, hắn không trở về Thiên Ngoại Thiên chẳng lẽ muốn về Hàn Sơn tự kia?”
Lôi Vô Kiệt lại chẳng hề sợ hãi: “Nếu hắn muốn về Hàn Sơn tự thì sao?”
Luồng khí tím trên người Tử Y Hầu lập tức bùng lên: “Tiểu tử, ngươi muốn chết à? Tưởng ta sợ cái tên Lôi Oanh nấp trong Lôi gia bảo kia, không dám giết ngươi chắc?”
Tiêu Sắt chậm rãi bước tới đứng bên cạnh Lôi Vô Kiệt, không buồn để ý tới Tử Y Hầu, chỉ nhìn về phía Vô Tâm: “Hòa thượng, ngươi muốn đi thật à?”
Vô Tâm cau mày không nói gì, Tử Y Hầu hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì.
Bạch Phát Tiên tay cầm kiếm ngọc lập tức quỳ sụp xuống đất.
“Thiếu tông chủ, Thiên Ngoại Thiên đã chờ thiêu tông chủ về tông suốt mười hai năm!”
“Ngày nay trong giáo chia năm xẻ bảy, chỉ có Thiên Ngoại Thiên chưa từng có một người rời khỏi!”
“Chúng ta đều đang chờ thiếu tông chủ về tông, khống chế lại đại cục!”
Vô Tâm thở dài một tiếng, đẩy Tử Y Hầu đang đỡ ra, đi tới trước mặt Bạch Phát Tiên đang quỳ sụp dưới đất, gọi một tiếng: “Mạc thúc thúc.”
Bạch Phát Tiên không ngẩng đầu lên.
“Ta hiểu rồi!” Vô Tâm bước tới một bước, đi qua bên cạnh hắn: “Đi thôi.”
“Vô Tâm.” Lôi Vô Kiệt gọi hắn.
“Tuyết Nguyệt thành cung tiễn Diệp An Thế tông chủ Thiên Ngoại Thiên về tông.” Tư Không Trường Phong cười nói.
Vô Tâm cũng mỉm cười: “Tư Không Thương Tiên đừng uy hiếp ta nữa. Vô Tâm cũng biết, thật ra lão hòa thượng đã không còn nữa, có về Hàn Sơn tự kia hay không cũng chẳng quan trọng. Lão hòa thượng nói đúng, nhà của ta là chốn bên ngoài, là Thiên Ngoại Thiên.”
“Đương nhiên Diệp tông chủ có thể trở về Hàn Sơn tự, nhưng không phải bây giờ.” Tư Không Trường Phong nói.
“Sư huynh, ta đi đây.” Vô Tâm quay đầu lại nhìn Vô Thiền đứng đằng xa.
Vô Thiền thở dài gật đầu một cái: “Hôm nay sư huynh sẽ về Hàn Sơn tự, bất luận sư đệ có phải tông chủ Thiên Ngoại Thiên hay không, trong Hàn Sơn tự sẽ luôn có một gian thiền phòng, một cái bồ đoàn, một quyển kinh phật, thuộc về sư đệ.”
“Kinh phật thì thôi bỏ qua, thật ra từ trước tới đây nay ta không tụng kinh.” Vô Tâm cười một tiếng, lại nhìn sang phía Lôi Vô Kiệt: “Bộ quyền đã dạy ngươi, phải đánh mỗi ngày. Nhớ lấy, bộ quyền kia quan trọng không phải phục ma mà là La Hán. Nửa trước của bộ quyền có vẻ rất bình thường, nhưng đánh cả ngàn vạn lần có thể lấy lửa trong tro bụi, nở hoa trên đá tảng.”
“Hòa thượng, ngươi phải đi thật à...” Trong lòng Lôi Vô Kiệt không đành lòng, gần như rơi lệ, hắn và hòa thượng này mới quen biết vài ngày nhưng trong lòng đã có tình cảm thân mật.
“Còn thứ ta dạy ngươi...” Vô Tâm lại nhìn sang phía Tiêu Sắt. “Ta hy vọng ngươi vĩnh viễn không có cơ hội dùng nó.”
“Ta quên mất rồi.” Tiêu Sắt nhún vai.
“Quên thì tốt.” Vô Tâm lại quay người, đưa lưng về phía bọn họ, bước tới một bước, tung người nhảy lên, Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu cũng tung người đi theo.
“Ta muốn cưỡi gió, hướng bắc bay
Hiên Viên tuyết lớn, bão đoạ đày
Ta muốn mượn thuyền mà đông tiến
Còn ai đón gió, đứng mê say
Ta muốn tung hoành vạn dặm mây
Rồng ngâm khiêu khích, ta chẳng rầy
Côn Luân tắm ánh dương phơi phới
Tận cùng ngắm biển, núi với cây
Chim kia theo gió về tổ ấm
Dặm xa hun hút, hướng nào bay?”
Bóng dáng hòa thượng càng lúc càng đi xa, thế nhưng âm thanh vẫn vang vọng khắp trời, một lúc lâu mới tiêu tan.
“Hẹn ngày tái ngộ!” Hòa thượng mặc áo bào trắng kia không còn tăm tích.
Vô Thiền cúi đầu niệm phật: “A Di Đà Phật.”
Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt cùng nhìn bóng người biến mất đằng xa, hạ giọng thì thầm: “hẹn ngày tái ngộ.”
Còn Thương Tiên Tư Không Trường Phong danh chấn thiên hạ lại vung vẩy thanh trường thương màu ô kim trong tay, chỉ vào hòa thượng tuyệt thế kia nói với Đường Liên: “Xem xem, năm xưa khi ta và bọn sư phụ ngươi xông xáo giang hồ, cũng phong lưu phóng khoáng như vậy.”
Vẻ mặt Đường Liên coi thường, thốt lên một chữ rất rõ ràng.
“Xì!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương