THIẾU PHU NHÂN PHÙ CỪ - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:18:45
Phủ tướng quân lớn, dù từng dạo đàng hoàng, nhưng ngày đầu tiên phủ dìu dắt đường vòng vèo đoán .
Lầu các giữa hồ, hành lang dài mấy chục mét, cây cối xanh tươi um tùm, sàn nhà sạch bóng chút bụi, đủ thấy đám nô bộc dụng tâm duy trì nơi đến mức nào.
Hàng tá ghế lớn nhỏ, cột hành lang đều khắc chữ “Gia Quốc Vĩnh An”, dù bây giờ nhà trống vẫn thể thấy đây là một gia đình lớn và ấm áp đến nhường nào.
Ta khoác áo choàng, theo Tạ thúc xuyên qua từ đường, vòng qua hoa sảnh, dừng một cánh cổng lớn.
“Thiếu phu nhân, mời.”
Dưới ánh mắt hiệu của họ, nhận lấy đèn lồng từ tay Phồn cô cô bước .
Dù cung, theo thấy cũng khó thể sánh bằng cảnh tượng mắt .
Đây là một kho binh khí lớn, nhưng còn một món binh khí nào còn nguyên vẹn.
Trên tường treo đầy kiếm gãy, đao sứt mẻ, cung đứt dây, còn cả áo giáp vấy máu, yên ngựa đầy vết đao chém, dải lụa rút sợi, trâm cài hoa vỡ nát, từng món từng món, sắp xếp chỉnh tề tường.
Cỏ dại mọc lên từ khe đá xanh, thậm chí còn nở những đóa hoa nhỏ màu trắng.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Khung cảnh , đến chấn động, đến bi tráng.
“Đây là…”
“Đây là nơi an nghỉ cuối cùng của các tướng quân.”
Cả nhà họ Tạ đều trung liệt, bất kể nam nữ đều thể cầm kiếm trận, cưỡi ngựa mặc giáp xông pha, nơi sẽ lưu giữ món đồ cuối cùng còn sót của họ, để tưởng nhớ.
nơi cỏ dại um tùm, phủ đầy bụi bặm, đủ thấy lâu ai bước chân đây.
Tạ thúc , Phồn cô cô bên cạnh bình thản đưa khăn tay cho ông.
Tạ thúc lau nước mắt : “Thiếu tướng quân bất cứ di vật nào mang về.”
Ta gật đầu, khẽ khàng khép cửa .
Ta hiểu ý Tạ thúc, ông với , đây là nhà họ Tạ trung hồn trấn giữ, bất cứ nơi nào cũng thể ma quỷ, duy chỉ nơi là .
Trên đường về, thấy nhiều mama, cũng ít cô nương trẻ tuổi và trẻ con, phủ chủ nhân đều còn ai, còn cần nhiều hầu hạ như để gì?
Ta vẫn nhịn hỏi Tạ thúc: “Phủ tướng quân nhiều nô bộc như ?”
Theo lý mà , cần nhiều đến thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thieu-phu-nhan-phu-cu/chuong-2.html.]
Tạ thúc cúi đầu: “Người ở đây phần lớn đều là vợ con của các tướng sĩ hy sinh, vì nơi nương tựa nên mới ở phủ tướng quân.”
Ta mang theo tâm trạng nặng trĩu trở về phòng, giờ phút thật sự còn sợ hãi nữa.
Ta ôm gối ngửa đầu trần nhà: “Sao luôn sống lâu ?”
Ngày về nhà đẻ, Tạ thúc chuẩn cho nhiều đồ, kéo tận ba xe ngựa.
Chỉ là ngờ, hoàng thượng cũng ở nhà .
Thật là… quá kinh ngạc.
Hoàng thượng ở vị trí của cha , cứ như thể cái ổ chó biến thành long ỷ .
Vừa bước nhà, vội vã dập đầu ánh mắt của cha: “Thảo dân tham kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế.”
Hoàng thượng trông chừng ba mươi tuổi, mặt mày lạnh tanh, nhận lấy chén cha rẻ tiền của đưa tới nhấp một ngụm: “Khanh là Hứa Phù Cừ?”
“Khởi bẩm hoàng thượng, chính là thảo dân.”
Ta thấy tiếng ngón tay hoàng thượng khẽ gõ lên mặt bàn, thấy tiếng tặc lưỡi thiếu kiên nhẫn của ngài.
Đây là cái gì ?
“Khanh lên .”
Ta như đại xá, cha vội vàng tiến lên đỡ dậy.
“Bệ hạ, tiểu nữ còn nhỏ tuổi, e là khó lòng đảm đương trọng trách , là để thần cho.”
Hoàng thượng : “Hứa Mặc, khanh cũng theo trẫm bao nhiêu năm , lẽ nào phủ tướng quân như cái thùng sắt, đều luyện võ, khanh … thương như nửa tháng ?”
Hứa Mặc cúi đầu, đến đây hình như hiểu đôi chút.
Hoàng thượng cuối cùng cũng thẳng : “Hứa Phù Cừ, trẫm giao cho khanh một nhiệm vụ. Nếu thành công, bảo đảm nhà họ Hứa khanh đời vinh hoa phú quý.”
Ta dè dặt ngẩng mắt: “Vậy nếu thành…”
Hoàng thượng giọng như sấm: “Không thành, thì xử trảm cả nhà khanh!”
Ta sợ hãi run cầm cập: “Nhiệm vụ gì ạ?”
“Chuyện nhà họ Tạ sương mù dày đặc, khanh hãy điều tra xem nhà họ Tạ là c.h.ế.t thật giả chết.”