Thợ Lột Da
Chương 1
1.
Ngày đầu tiên trở thành thợ lột da, ta đã ở trước mặt sư phụ, tự tay lột xuống da mặt của sư nương khi người còn đang sống sờ sờ.
Dưới khốc hình “đàn tỳ bà”*, móc sắt cắm vào xương sườn, thế nhưng sư phụ vẫn nhịn được mà quỳ xuống đất van xin:
*Đàn tỳ bà (琵琶): Một hình phạt siêu tàn nhẫn được phát minh dưới thời nhà Minh TQ, phạm nhân sẽ bị lột áo xuống và để lộ phần xương sườn, người hành quyết sẽ dùng dao nhỏ cứa từng nhát từng nhát lên. Vì động tác này rất giống lúc gảy tỳ bà nên nó đã có cái tên mĩ miều như thế. (Nguồn tham khảo: afamily.vn)
“Bà ấy chính là sư nương ngươi, người đã nuôi nấng ngươi từ nhỏ!”
Con dao trên tay ta khựng lại một lúc, đúng vậy, bọn họ đã nuôi dưỡng ta mười năm.
Phụ mẫu ta đã mất từ lâu.
Trước khi gặp bọn họ, ta cùng hai muội muội vẫn luôn đi ăn xin để kiếm sống.
Khi đó ta mới mười tuổi, hai tiểu muội còn nhỏ tuổi hơn ta, gầy yếu đến mức ta luôn sợ các nàng sẽ chết đói.
Cho nên đa số thời gian ta đều cố chịu đựng cơn đói, để dành đồ ăn cho các nàng.
Nhưng khi quan binh cầm bức họa đi khắp nơi lục soát tìm người, hai muội muội một người năm một người tám tuổi, đã đem ta trói lại giấu vào trong thùng gạo.
Hai muội muội ngồi xổm trước mặt ta, ra vẻ như những ông cụ non mà nói: “Tỷ tỷ, bọn hắn đi khắp bốn phương truy tìm mỹ nữ, tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, phải giấu đi, chúng ta nhỏ tuổi, không sợ.”
Cứ như vậy, ta trốn ở vại gạo, trơ mắt nhìn hai tiểu muội bị quan binh trói đi.
Hóa ra, thậm chí ngay cả mấy đứa trẻ mà bọn chúng cũng không tha.
Ta vẫn còn nhớ như in, kẻ đứng đầu đó chính là vị sư phụ này của ta.
Lúc đó ông ta ấn đầu muội muội ta xuống, dùng mũi đao khắc vài đường, sau đó vô cùng hài lòng, thô bạo nhốt muội muội ta vào trong lồng.
Sau khi ta trốn thoát, một đường đi theo bọn họ mấy chục dặm, tận mắt thấy chúng mang người vào Vương phủ.
Ta ngồi xổm gần đó ba ngày ba đêm, mãi đến khi nhìn thấy hai t/hi thể đẫm má/u bị ném vào bãi tha ma, mới nhận ra, hai muội muội của ta bị người ta sống sờ sờ lột da mà chết.
Ta hỏi một ông lão ăn xin thì biết được, kẻ dẫn đầu nhóm người đó là một thợ lột da chuyên làm mặt nạ da người.
Muội muội ta đã bị ông ta biến thành mặt nạ da người.
Thế là, ta đã tốn một khoảng thời gian rất lâu, tìm tới chỗ ở của hắn, ở trên núi quỳ ba ngày ba đêm, ông ta mới đồng ý thu nhận ta.
Sư phụ rất tàn nhẫn, nữ nhân ở trong mắt ông ta chính là súc vật, không chút nào thương tiếc.
Thế nhưng ông ta lại phá lệ đối xử với sư nương cực kỳ tốt, chăm sóc bà chu đáo tới từng bữa ăn, thức uống, mười phần đề bụng.
Thỉnh thoảng vào ban đêm ta sẽ bắt gặp ông đang rửa chân cho sư nương.
Sư nương từng khuyên ông, đừng lột da người nữa, thế nhưng sư phụ nói, tâm nguyện cả đời của ông là làm ra một chiếc mặt nạ da người hoàn hảo không tì vết, ông không có khả năng ngừng tay.
Về sau, mỗi khi sư phụ giết một người, sư nương sẽ vì sư phụ mà trồng một đoá hoa để chuộc tội.
Đáng tiếc, khắp núi đồi đã phủ đầy hoa, sư phụ lại chưa hề đi xem qua.
Hiện tại, sư nương cầu ta: “Thanh Hoà, con hãy vì ta trồng một đóa hoa đi.”
Ta nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của bà ấy, nó vẫn giữ nguyên vẻ dịu dàng giống như khi bà tự tay làm chiếc váy xinh đẹp đầu tiên cho ta, khuyên ta không nên làm thợ lột da.
Kỳ thật ta biết, không phải bà không hoài nghi tới động cơ của ta, chỉ là không vạch trần mà thôi.
Có lẽ nếu không có bà ấy, sư phụ đã sớm biến ta thành mặt nạ da người, cũng không thể nào sống được tới hiện tại.
Nhưng ta không dám đồng ý.
Bởi vì Vương phi đang tận mắt quan sát toàn bộ quá trình ở bên cạch, thay vì nói tới để giám sát, không bằng nói nàng đặc biệt tới đây để xem sư phụ ta.
Ả thích nhất là nhìn đôi tình nhân sinh ly tử biệt, nên đương nhiên ả sẽ không bỏ lỡ khoảnh khắc mũi dao của ta đâ/m vào đỉnh đầu sư nương. Khi sư phụ nghe thấy tiếng hét thảm của sư nương, đau đến không muốn sống lại bất lực không thể làm được gì.
Vương phi nắm chặt lấy cổ áo của ông, kéo xuống mặt nạ da người đang hé mở, lộ ra nửa khuôn mặt đẫm má/u: “Nàng chịu nỗi đau bị lột da, bản cung đeo vào thì không đau sao? Cái này có cái gì tốt mà già mồm, bất quá ả chỉ đau một lúc, còn bản cung mỗi ngày đều chịu đau đơn, ai đau lòng cho bản cung!”
Nói xong, ả không tiếp tục để ý đến bộ dáng đi/ên cuồng giãy dụa của sư phụ nữa mà hài lòng bước ra khỏi mật thất dưới lòng đất.
Theo máu trên đỉnh đầu sư nương chảy xuống, nhìn khuôn mặt trước mắt hiện lên vẻ dữ tợn vì thống khổ, đầu óc ta trống rỗng, cảm giác chết lặng giống như mình mới là người sắp chết.
Ta không biết là bà ấy đang chảy máu, hay là lương tâm của ta đang khóc.
Nhưng khi nghe tiếng kêu đầy đau đớn của sư phụ, lòng ta tràn ngập niềm vui.
Đôi mắt bà ấy không chỉ một lần hỏi ta tại sao.
Con dao trong tay ta một tấc lại một tấc cắt xuống da thịt của bà.
Thật xin lỗi…
Bởi vì khi người ch/ết, ông ta mới có thể biết thế nào là đau đớn.
Chỉ khi nhìn thấy người đau đớn, ta mới có thể nhớ rõ hơn, nỗi đau đớn của hai muội muội.
Cho nên, ta chỉ có thể lột da của người.
Da của người làm được càng tốt, thì Vương phi mới từ bỏ sư phụ, chọn ta trở thành thợ lột da chuyên dụng của nàng.
…
Ta đã hao tổn hai ngày, rốt cục tạo ra được bộ da người đầu tiên trong đời.
Một chiếc mặt nạ.
Lúc này sư phụ đã kiệt sức, trong mắt ông ta không còn chút sức sống.
Ta thỏa mãn mang da của sư nương đến trước mặt ông ta và nói: “Sư phụ, ngươi nhìn xem, tấm mặt nạ da người này có thể hoàn thành tâm nguyện của ngươi không?”
Khoảnh khắc đó, trong đôi mắt ảm đạm của ông ta lóe lên một tia sáng, có kinh hỉ, có đau khổ, trăm mối cảm xúc ngổn ngang mà tắc thở.
Hóa ra tấm da người được tình yêu tưới nhuần, khi làm ra lại kinh diễm đến vậy.
Nhìn đi, những chuyện ông không thể làm được, ta làm được.
Ta nhìn thi thể của ông ta nói:
“Sư phụ à, đừng cho là ta không biết, ngươi thu nhận ta, cho ta uống thuốc mỗi ngày, chỉ vì muốn tạo ra một làn da bất tử, tính toán của Vương phi khi để ta ở lại ta cũng biết, nhưng ta vẫn muốn ở lại.”
“Nợ m/áu tất nhiên phải trả bằng máu, nợ của ngươi đã trả, nàng cũng phải trả, không phải sao?”
2.
Thi thể bị lột da, phần lớn đều bị ném vào bãi tha ma để xử lý.
Ta ở trên người của sư nương làm một ký hiệu, vụng trôm đem thi thể của người đi chôn, cũng tự tay vì bà mà trồng một đóa hoa.
Ta đứng trước mộ phần của sư nương, nhìn khắp núi đồi tràn đầy hoa.
Những đoá hoa này xinh đẹp giống như những thiếu nữ chế/t trong tay sư phụ vậy.
Sư nương từng nói với ta, bà ấy chờ mong một ngày nào đó sư phụ nhìn thấy, sẽ hiểu được mà thương tiếc cho những sinh mệnh đẹp đẽ này.
“Đáng tiếc ông ta chết quá nhanh, thật muốn nhìn xem ông ta sẽ có cảm giác gì khi tới đây.”
Trước khi trở về Vương phủ, ta thay quần áo sạch sẽ, che giấu việc ta đã giúp sư nương mai táng.
Ta không thể để cho bất luận kẻ nào nắm được nhược điểm của mình.
Bởi vì Vương phi thích nhất là nhìn người khác yêu mà không có được, sinh ly tử biệt, dáng vẻ mất đi đồ vật quý giá nhất.
Ả thấy ta không quan tâm đến điều gì, mới không có hứng thú gì đối với ta.
Ta mới vừa vào cửa, Vương phi đang phát cáu.
Bởi vì nàng sai người đi mời Vương gia, nhưng Vương gia lại không đến.
Vương phi thấy ta trở về, đột nhiên hỏi ta: “Thanh Hoà, ngươi có thích người nào hay không?”
Ta nói không có, trước kia ta là cô nhi, là tên ăn mày, không có người thân, không có người yêu, càng không có bạn bè.
Sau khi ả nghe xong, có chút thất vọng phủi tay, sai người mang tới một nam nhân, hướng về phía ta nói:
“Nghe nói, hắn là đồng hương của ngươi, tên là Mạnh Cửu Tư, lớn lên tuấn tú như thế, còn là một tài tử nha! Ngươi biết hắn không?”
Ả nói tiếp: “Ta để người ta hủy bỏ thành tích khoa cử của hắn, hiện tại hắn là nam sủng mới của ta.”
Ta nhìn nam nhân bị xích sắt khóa lấy trước mặt, hắn đang tận lực né tránh ánh mắt của ta, thật sự không giấu được sự thật chúng ta đã quen biết từ lâu.
Hắn là ân nhân của ta.
Tuy bản thân chỉ là một thư sinh nghèo, thế nhưng vào thời điểm ta cùng muội muội sắp chết đói, hắn đã cho chúng ta đồ ăn, khoác cho ta một manh áo trong cái lạnh buốt giá ở ngôi miếu trên núi.
Ta còn biết, ước nguyện lớn nhất đời này của hắn là đỗ được khoa cử, trở nên nổi bật.
Giờ khắc này hắn lại giống một con súc sinh bị người ta giẫm dưới lòng bàn chân.
Ta không chỉ đối với hắn làm ngơ không thấy, còn bình tĩnh hồi đáp: “Ta đã rời quê hương quá lâu, không nhớ được.”
“Ban đêm, ngươi đến hầu hạ ta.”
Câu nói này, là Vương phi nói với Mạnh Cửu Tư.
Nói xong, ả lại lườm ta một cái: “Ngươi ở bên ngoài trông coi, nhớ kỹ, không được cho bất luận kẻ nào tiến đến.”
Thế là, vào lúc ban đêm, ta mặc quần áo cung nữ quỳ trên mặt đấy, nghe tiếng hoan ái của bọn họ.
Ả sẽ nhụ/c nhã, dùng roi đánh, dùng răng cắn, đồng thời chửi bới huynh ấy:
“Tại sao, ta đã trở thành dáng vẻ mà ngài ấy thích nhất. Vậy mà ngài ấy thà sủn/g hạnh đám kỹ nữ đó còn hơn liếc nhìn ta!”
Một giờ sau, ta nhìn thấy huynh ấy cả người đầy má/u bước ra.
“Đừng nhìn, ta không muốn muội nhìn thấy ta trong dáng vẻ chật vật như vậy.”
Ta cụp mắt xuống, cố không nhìn huynh ấy, bình tĩnh trả lời:
“Vương phi ra lệnh cho ta đích thân đến gặp huynh, ta nhất định phải nhìn, ta càng trung thành, nàng càng tin tưởng ta.”
Huynh ấy ngồi xuống đất, ánh mắt kiên định nhìn ta: “Ta sẽ giúp muội.”
Ta ngước mắt, đối mặt với đôi mắt thâm thúy đó, lén đưa cho huynh ấy một lọ thuốc:
“Không cần, huynh hãy tự lo cho mình trước đi. Nam sủng của ả thường không sống được quá một tháng, còn chuyện của ta, ta sẽ tự mình giải quyết.”