Thợ Lột Da
Chương 2
3.
Ngày hôm sau, ta thay cho vương phi chiếc mặt nạ da người mới được làm từ da của sư nương.
Ả thỏa mãn nhìn mình trong gương, sau đó thay bộ xiêm y đẹp nhất đi gặp vương gia.
Ả nghĩ rằng chỉ cần mình trông đủ giống, liền có thể có được sự sủng ái của vương gia.
Nhưng đêm đó vương gia vẫn không đến.
Ả không vui, ban đêm càng điê/n cuồng trút giận lên Mạnh Cửu Tư: “Hét lên, ta ra lệnh cho ngươi hét! Ngươi có nghe thấy không? Hét lên cho ta!”
Ta thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng ả gặm xương Mạnh Cửu Tư, nhưng huynh ấy vẫn kiềm chế, không rên một tiếng.
Dần dần, sở thích tr/a tấn Mạnh Cửu Tư của ả ngày càng tăng lên, cho đến khi ả mang thai.
Đúng vậy, loại thuốc ta đưa cho Mạnh Cửu Tư chính là loại thuốc giúp nữ nhân tăng khả năng mang thai.
Vương phi đang mang thai nhưng vương gia đã ba tháng chưa đến phòng ả.
Đương nhiên ả vô cùng vội vã, sai ta tìm cách mua thuốc phá thai, đồng thời giấu giếm việc này.
Ta biết ả không dám tìm thái y, ngay cả đại phu cũng không dám mời.
Vì vậy, ta đã điều chế một loại thuốc có đặc tính bá đạo nhất, khiến đời này ả cũng sẽ không bao giờ có thể có con được nữa.
Khi ả đang nằm trên giường, đau đớn tới đổ mồ hôi đầm đìa vì bị sẩ/y thai, ta đã nhờ Mạnh Cửu Tư vẽ một bức chân dung trông rất giống vương phi rồi treo lên cây trên con đường mà vương gia phải đi qua.
Trên đó, còn viết một bài thơ nói về nỗi nhớ nhung đối với vong thê.
Đêm đó, vương gia say khướt đếm tìm, đè ả xuống giường.
Cho dù, ả vừa bị s/ẩy thai.
Nhưng đó chính là ân sủng đã mất từ lâu, ả còn không dám phản kháng chứ đừng nói đến việc tiết lộ bí mật của bản thân.
Ả hoảng sợ nói rằng bản thân đang trong kỳ kinh nguyệt, không thể làm chuyện hoa/n ái được, thế nhưng vẫn bị vương gia thô b/ạo đè xuống.
Ta nhìn ả đau đớn, tấm da trên mặt cũng nứt ra nhưng vẫn cố gắng nghênh hợ/p, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ.
Đêm đã khuya, ánh đèn nhấp nháy.
Ả lợi dụng việc vương gia vẫn còn say, dùng tóc che đi khuôn mặt da tróc thịt bong của mình, điê/n cuồng thúc giục ta tìm cách giải quyết.
Ta lưỡng lự một lúc.
Nếu ta thờ ơ lạnh nhạt, cố ý để vương gia nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của ả, cùng lắm chỉ khiến ả bị vương gia chán ghét mà vứt bỏ.
Cái giá này quá rẻ rồi.
Vì vậy, ta lấy hộp son phấn nhanh chóng đánh lên mặt ả, che đi những vết rách xấu xí trên mặt.
Nhưng sau khi vương gia tỉnh lại, hắn thậm chí không thèm nhìn ả lấy một cái, đẩy ả sang một bên, mặc lại y phục rồi rời đi.
Nếu hắn chịu ngoảnh lại nhìn một lần, nhất định sẽ nhìn thấy trước mắt là một tấm ga trải giường đẫm má/u.
Ta giả vờ lo lắng, đứng ở đầu giường hỏi: “Vương phi, người không sao chứ?”
Ả phớt lờ cơn đau trên người, cố gắng đứng dậy và nóng lòng nói với ta:
“Ta đã tìm được người rồi, lập tức đi lột da ả để làm mặt nạ cho ta!”
Ta nhìn những vết m/áu xấu xí trên mặt ả, tựa như lòng ta lúc này, đau đến chia năm xẻ bảy.
Bởi vì ta cảm thấy đau đớn thay cho chiếc mặt nạ da người trên mặt ả, đó là chiếc mặt nạ da người được làm từ da của sư nương.
Đáng tiếc ả dùng chưa đến một tháng, vương gia còn không thèm nhìn lấy một cái, liền bị lãng phí như vậy.
4.
Khi ta bước xuống mật thất, người sắp bị lột da đã bị trói vào cột.
Nàng ấy là một nữ hài mười tuổi, bằng tuổi muội muội của ta, giữa hai đầu lông mày còn có chút giống muội ấy.
Ta chưa kịp hành động thì vương phi đã bất ngờ lao vào thúc giục ta:
“Mau lên, thứ muội của ta sắp tới Vương phủ, ta không muốn làm trò cười ở trước mặt nàng!”
Ta bình tĩnh trả lời: “Dạ vâng.”
Ta nghe thấy ả hỏi nha hoàn thiếp thân ở phía sau:
“Nghe nói đêm qua vương gia bất ngờ tới đây vì một bức hoạ, bản cung muốn điều tra xem rốt cuộc là kẻ nào giở trò quỷ sau lưng ta.!”
“Vương phi yên tâm. Mực nước của Vương phủ có mùi thơm tự nhiên, tuy mùi thơm thoang thoảng nhưng lưu lại rất lâu, chỉ cần ngửi kĩ một chút liền có thể tìm ra.”
Nha hoàn kia vừa dứt lời, nữ hài bị trói trên cột bỗng nhổ nước bọt vào ta: “Hừ, đồ xấu xa! Đồ xấu xa! Thả ta ra!”
Vương phi đột nhiên chau mày, liếc nhìn bọn ta với vẻ mặt kinh tở/m: “Các ngươi tìm được nữ tử nhà quê này ở đâu ra thế! Kinh t/ởm quá đi mất!”
Ta nắm lấy chuôi dao với ánh mắt bình tĩnh: “Đừng lo, nàng ta sẽ im ngay thôi.”
Sau đó, trước ánh mắt sợ hãi của nữ hài, ta đặt con dao lên đỉnh đầu của nàng.
M/áu trào ra và nhuộm đỏ y phục của ta.
Suy cho cùng, mùi thơm nhàn nhạt như vậy cũng sẽ bị mùi má/u che mất.
Lần này khi đeo mặt nạ da người cho vương phi, ta đã cố tình để lại một nếp gấp rõ ràng trên cổ ả.
Vương phi nhìn đi nhìn lại vào chiếc gương đồng, bất mãn nói: “Xem ra ngươi không còn ngoan ngoãn như trước nữa, làm việc kiểu gì vậy? Suy cho cùng vẫn không bằng sư phụ của ngươi!”
Ta quỳ xuống giải thích: “Thưa vương phi, không phải ta làm không tốt, mà là do sau khi da mặt người vừa bị nứt, lại bôi quá nhiều son phấn, khiến vân da bị hư hại. Nếu vương phi vẫn muốn mặt mình trở lại như trước thì phải phải thay thế bằng da của người có cùng huyết thống.”
Ả nhìn ta đầy nghi ngờ: “Sao ta chưa bao giờ nghe sư phụ của ngươi nói về chuyện này?”
“Đây là biện pháp bất đắc dĩ, bởi vì vết nứt rất hiếm khi xuất hiện sau khi dùng mặt nạ da người. Khuôn mặt của người cần phải được chữa trị ngay bây giờ, nếu không sau này mặt nạ da người sẽ ngày càng trở nên bài xích khuôn mặt.”
Lần này là khuôn mặt, lần sau sẽ là ở đâu?
Ả sờ lên nếp gấp trên cổ, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ.
“Không được, ta không thể để vương gia nhìn ra khuyết điểm này. Về phần nữ nhân cùng huyết thống…”
Ta nhẹ nhàng nhắc nhở bên tai ả: “Không phải người vừa nói, người có một thứ muội sao?”
“Không được, tuy nàng ta chỉ là một thứ nữ nhưng lại rất được phụ thân sủng ái. Nếu không có sự trợ giúp của gia tộc, ta cũng không thể yên ổn ngồi ở vị trí chính phi. Hiện tại ta còn chưa muốn cùng người nhà trở mặt…”
Vương phi nhanh chóng từ chối, nhưng trong lúc nói chuyện, vẻ mặt ả có chút dao động, tiếp tục nói: “Nếu nàng ta đột nhiên biến mất, tiện nhân kia nhất định sẽ xúi giục phụ thân ta tra rõ chuyện này. Để ta suy nghĩ lại đã.”
Ta cố gắng hết sức để kìm nén sự phấn khích giữa hai đầu lông mày.
Thực sự thì ta rất mong chờ đó nha!
Ngươi đã gây bao sóng gió lâu như vậy, đã đến lúc có người gây chút rắc rối cho ngươi!
5.
Buổi tối, vương phi tham dự gia yến trong bộ xiêm y xanh nhạt, thanh nhã như đoá hoa sen mới nở.
Ả còn chưa ngồi xuống, thứ muội của ả – Thẩm Vân Hoan đã ngồi xuống bên cạnh vương gia, hai người trò chuyện, nói cười vui vẻ, làm như xung quanh chẳng hề có ai khác.
Ngay cả khi ả uốn gối hành lễ, vương gia cũng không có chút nào đáp lại.
Vương phi vừa bị sẩ/y thai, ả cố gắng chống đỡ thân thể ngồi sang một bên.
Đột nhiên, Thẩm Vân Hoan quay người lại hỏi: “Vân Thư tỷ tỷ, sao tỷ không ăn thế?”
Vương phi khuấy bát cháo loãng đáp: “Tỷ đã ăn chay niệm Phật mấy năm nay rồi, chỉ quen ăn chay, không nỡ sát sinh. Muội muội cứ ăn đi.”
Ta ở một bên cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn, nghe thấy vương gia khen ngợi ả: “Dung mạo của Vân Thư ngày càng thay đổi, tính tình cũng càng ngày càng giống Vân Mộng.”
Nghe xong lời này, Thẩm Vân Hoan không nhịn được cười khẩy: “Đáng tiếc có một số kẻ dù khoác long bào cũng không thể trở thành thiên tử. Đích tỷ không phải luôn cho mình là đích nữ tôn quý, coi thường thứ nữ bọn ta sao? Nếu như tỷ tỷ của ta còn sống, nàng mà biết có người bắt chước mình đến mức độ này, cho dù ở trong mơ cũng sẽ cười chết mất!”
“Muội nói hơi nhiều rồi đó.”
Vương gia đặt chén rượu lên môi Thẩm Vân Hoan, không thèm quan tâm đến bộ dạng xấu hổ và giận dữ của vương phi mà chỉ chăm chăm mắt đi mày lại cùng Thẩm Vân Hoan, thậm chí cũng không phát hiện ra vương phi đã rời khỏi bàn tiệc giữa chừng.
Sau khi rời khỏi đó, ả chưa đi được bao xa thì đã nghe thấy tiếng cười chói tai của một nữ tử ở phía sau.
Nhìn lại chỉ thấy một bóng hình mờ ảo dưới ánh nến, bên trong là bóng dáng đan xen của đôi nam nữ.
Từ bên ngoài cũng có thể nghe thấy tiếng hoa/n ái triền miên tới trời đất quay cuồng của vương gia và Thẩm Vân Hoan.
“Tỷ phu~ Huynh thấy muội đẹp hay Thẩm Vân Thư đẹp?”
Nam nhân khịt mũi: “Đương nhiên là Vân Hoan đẹp. Nào, sinh cho ta một tiểu nhi tử, ta liền phong nàng làm vương phi.”
“Muội làm vương phi, Thẩm Vân Thư chỉ có thể làm thiếp thất nha!”
“Sao nàng xấu xa thế nhỉ?”
Thẩm Vân Hoan nịnh nọt nói: “Không phải tỷ phu chỉ thích người có dáng vẻ xấu xa như muội thôi sao?”
Ta nhìn chằm chằm cổ vương phi đã đỏ bừng vì tức giận, ở bên cạnh ả nhỏ giọng nói:
“Tam tiểu thư hình như rất thân thiết với vương gia.”
“Gi/ết nàng, đừng để nàng sống sót rời khỏi Vương phủ!”
Nói xong, liền đứng dậy rời đi.
Ta đứng đó, nghe tiếng nam nữ hoa/n ái, cung kính nói: “Xin tuân theo mệnh lệnh của vương phi.”
Ta cởi chiếc túi thơm đang đeo bên hông ra, nó đúng là một thứ đồ tốt mà, chỉ mở một lỗ nhỏ bé xíu thôi, thế mà hiệu quả lại trên cả mong đợi như thế.