Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Thợ Lột Da

Chương 4



8.

Hai giờ sau, ta đem tấm da của quận chúa Trường Lạc tới tìm vương phi.

Trong bóng tối, ta nhìn thấy bóng đen trên giường đang run rẩy, ả hỏi ta: “Con bé có nói gì không?”

Ta giải thích: “Quận chúa không biết người sai nô tì làm chuyện này. Nàng liên tục gọi tên người, cầu xin người tới cứu nàng.”

Ta đặt tấm mặt nạ da người trước mặt ả: “Da đã bị cắt ra, th/i thể vẫn sẽ xử lý như cũ đúng không ạ?”

Hình ảnh nào đó nhanh chóng lướt qua trong đầu ả, ả nhìn ta như thể ta chính là một con ác quỷ: “Ngươi có biết nói những lời này trước mặt một người vừa mới mất đi người thân là tàn nhẫn như thế nào không?”

“Vậy sao?”

Ta thản nhiên đáp lời: “Ta lột da quen rồi nên không có cảm giác gì cả.”

Ta giúp ả thay chiếc mặt nạ da người mới, ngay lập tức, khuôn mặt của ả trở lên mịn màng y như trước. Ta không khiến ả thất vọng, lần này ả lại càng trở xinh đẹp và gây nghiện hơn trước.

Tuy vài ngày trước vương gia vẫn luôn qua đêm trong tẩm điện của một số thiếp thất khác, thế nhưng khi nhìn thấy ả, hắn đã gần như mất trí.

Hắn nhìn ả một cách mơ màng mà nói: “Vương phi, nàng đúng là càng ngày càng xinh đẹp.”

Vương phi vô cùng ngạc nhiên với thái độ của vương gia đối với ả lại quay ngoắt 180° như thế, ả lại càng tin tưởng, đó là do tấm mặt nạ da người được làm từ da của những người chí thân.

Thân thể ả gần như đã bình phục. Đêm đó, vương gia ở lại tẩm điện của ả cho đến rạng sáng.

Tình huống này diễn ra liên tục trong vài ngày.

Trong lúc nhất thời, mặt mày đám oanh yến trong Vương phủ đều tối đen.

Vương gia đưa vương phi đi chơi, bọn họ ngồi trên núi cùng nhau nghe tiếng mưa rơi.

Hai người cùng nhau đi thuyền trên hồ, cùng nhau ngắm pháo hoa và khiêu vũ, trông như một đôi uyên ương yêu nhau say đắm.

Vương gia khoác áo choàng cho vương phi, ôm ả vào lòng, kiêu ngạo nói: “Vân Thư à, ta cảm thấy dù pháo hoa có đẹp đến mấy cũng không thể sánh bằng một nửa vẻ đẹp của nàng.”

Vương phi đương nhiên vô cùng cảm động, đắm chìm trong những lời đường mật đó. Thế nhưng ả không dám lưu luyến quá lâu.

Bởi vì tất cả những gì ả nghĩ tới bây giờ là: Khi tấm mặt nạ này hết hạn vào tháng sau, ả phải làm gì?

Trên đường trở về Yên Kinh, vương gia cùng ả cũng không hề né tránh ánh mắt của mọi người, trước dòng ngựa xe tấp nập, bọn họ không chút ngần ngại thể hiện ân ái, dân chúng thì hết lời ngợi khen vẻ đẹp của vương phi.

Ngày này, nắng vàng rực rỡ, gió xuân dịu nhẹ, nó khiến mọi cảm xúc u ám trong lòng người ta như bị cuốn đi.

Khi vương phi đang đắm chìm trong niềm vui ngắn ngủi thì đột nhiên vương gia ghé vào tai ả mà hỏi: “Vân Hoan và Trường Lạc đều do nàng gi/ết phải không?”

Khi bước xuống khỏi xe ngựa, ta thấy rõ ràng thân thể vương phi đang cứng đờ.

Khi ả đang nghĩ cách phản kháng thì vương gia lại vùi đầu vào hõm cổ ả, say sưa mà nói: “Nàng có gi/ết bản vương cũng không sao. Vì nàng quá đỗi xinh đẹp thế này, bản vương cũng không thể ngừng ham muốn được.”

9.

Sự dịu dàng mấy ngày nay giống như một chậu nước lạnh đánh thức vương phi.

Ả vừa mới trở về Vương phủ, còn đang lo lắng làm sao vương gia lại biết được chuyện này thì ngay sau đó Thẩm thượng thư đã tới Vương phủ điều tra.

Thẩm thượng thư đã tìm thấy th/i thể của Thẩm Vân Hoan trong tình trạng bị lột da.

Không những thế, ông còn tìm ra hàng nghìn th/i thể nữ tử khác cũng bị lột da ở các bãi tha ma.

Ánh mắt ông ấy dò xét, đầy hoài nghi nhìn vương phi, như thể ả chính là một con quái vật:

“Ngươi rõ ràng không giống Vân Mộng, tại sao càng ngày lại càng trở nên giống con bé?”

“Những thi t/hể ngoài thành kia phải giải thích như thế nào?”

“Ngươi đã dùng biện pháp yêu ma quỷ quái gì?! Nói mau!”

Khi bị tra hỏi, vương phi lùi lại một bước, ả không thể tìm ra lý do nào có thể giải thích được, bởi vì sự thay đổi dung mạo của ả cũng đã gieo xuống trong lòng mọi người hạt giống hoài nghi.

Ả không còn có thể che giấu được bí mật lớn nhất của bản thân nữa.

Cho đến khi Mộ Vọng Trần kịp thời xuất hiện, cầm kiếm đâm xuyên tim Thẩm thượng thư.

Bầu không khí căng thẳng vừa rồi biến thành sự im lặng c/hết chóc.

“Đừng phạm sai lầm nữa, như thế muội cũng sẽ không còn cảm thấy khó chịu.”

Vương phi nhìn chằm chằm vào t/hi thể trên mặt đất, hoảng sợ nói: “Nhưng muội không thể quay đầu lại nữa rồi. Huynh có biết sau khi cởi chiếc mặt nạ da người này ra, muội sẽ có bộ dáng như thế nào không? Thậm chí bây giờ muội còn không thể làm một người bình thường!”

Ả đột nhiên nhớ ra điều gì đó, thế nên đã hỏi Mộ Vọng Trần: “Bây giờ t/hi thể đã được tìm thấy, muội phải làm gì đây?”

Mộ Vọng Trần đứng trước mặt ả, kiên định nói:

“Đừng lo lắng, ta sẽ dọn dẹp mọi rắc rối giúp muội.”

Hắn an ủi ả và nói tiếp: “Huynh sẽ khiến bọn họ nghĩ rằng mọi chuyện là do huynh làm.”

Vương phi do dự một chút, nhìn hắn và nói: “Nhưng mưu hại mệnh quan triều đình sẽ bị xử tử… Từ trước đến nay huynh vốn luôn xa cách với thế tục, đáng ra huynh có thể sống một cuộc đời thảnh thơi. Thế nhưng nếu bị truy nã vì sát hại mệnh quan triều đình, cả đời này huynh sẽ không thể sống an ổn, sớm muộn gì cũng sẽ bị đám người đó bắt được!”

Mộ Vọng Trần vẫn bình tĩnh như cũ, điều này đã phần nào đã trấn an ả.

“Đừng lo lắng, ta sẽ không sao đâu. Chỉ là từ nay về sau ta sẽ không thể bảo vệ muội nữa rồi, muội phải cẩn thận hơn.”

“Huynh cũng rời xa muội à?”

Vương phi nhìn theo bóng lưng hắn, hiếm có lúc lương tâm trỗi dậy mà nói với hắn: “Mà thôi, huynh nên đi đi, đi càng xa càng tốt. Trên đời này, ngoài mẫu thân ra, thì cũng chỉ có mỗi huynh là người đối xử tốt với muội. Cho nên, muội muốn huynh có thể sống một cuộc sống tốt đẹp…”

Vương phi ra lệnh cho người hầu dàn cảnh truy bắt thích khách.

Đôi mắt ả buồn bã, tràn đầy lo lắng. Nhưng không phải là ả đang khóc thương cho người phụ thân vừa qua đời của mình, mà dường như là đang khóc cho chính tên “thích khách” đã giế/t phụ thân mình.

Ta cố ý thả ra tin tức vương phi bị giam c/ầm, để hắn ta không thể dễ dàng mà rời đi như vậy.

10.

Vương phi ra lệnh cho người đưa thi thể của Thẩm thượng thư về Thẩm gia. Sau đó nghe thấy tiếng huyên náo ở bên ngoài, ả liền hỏi ta: “Sao bên ngoài ồn ào thế?”

Ta nói: “Bọn họ đang truy bắt thích khách.”

“Thích khách không phải đã trốn thoát rồi sao?” Vương phi lo lắng hỏi.

Ta trả lời: “Nhưng hắn tưởng người gặp nguy hiểm nên đã trở lại.”

Ả vừa định chạy ra ngoài thì đã bị ta tóm lấy.

“Vương phi, người nên tránh xa mối nghi ngờ. Dù gì thì những năm nay hắn đều thay người gánh vác hậu quả, hắn giúp người vứt x/ác Thẩm Vân Hoan, ch/ôn cất nữ nhi của người – Trường Lạc quận chúa.”

Lúc này, cuối cùng ả cũng nhận ra ẩn ý trong lời nói của ta, nhìn ta đầy nghi ngờ.

Ta cố tình đổ thêm dầu vào lửa, nói với ả 3 phần đúng, 7 phần sai: “Sự sủng ái của vương gia đương nhiên là phong quang vô hạn. Thế nhưng hắn vì người, thậm chí từ bỏ tự do và cả mạng sống của mình. Nếu người ra khỏi Vương phủ, sẽ nhìn thấy ở bên cạnh bãi tha ma là một đồi hoa. Bao năm qua, mỗi khi một nữ tử vì người mà ch/ết, hắn sẽ vì người mà trồng một đoá hoa, cứ vậy đã trồng nguyên một đồi hoa. Vương phi à, hắn quan tâm tới người nhiều như vậy, người không sợ vương gia sẽ truy hỏi quan hệ giữa người và hắn à?”

Vương phi cuối cùng cũng không thể kiềm chế được nữa, ả phớt lờ ta ở bên cạnh, nước mắt không kìm được mà trào ra.

Ả bịt tai, quát: “Đừng nói nữa! Ta bảo ngươi đừng nói nữa mà!”

Đây là cảm giác tội lỗi của ả đối với Mộ Vọng Trần, ta rất hiểu cảm giác này.

Ta cự tuyệt nói: “Không, vì điều nô tì sắp nói có liên quan đến sự sống chết của người. Vương gia đã phát hiện ra những bãi tha ma đó, ngài ấy muốn người phải ch/ết.”

Ta đã đánh cuộc đúng, Mộ Vọng Trần chính là cọng rơm cuối cùng khiến lương tâm ả sụp đổ, ả suy sụp nói với ta:

“Ch/ết thì ch/ết, ngươi cho rằng ta còn muốn sống sao?!”

“Sao ta có thể trơ mắt nhìn một vương phi cao quý như người chế/t một cách rẻ mạt như vậy? Ta nghĩ cũng có rất nhiều người không muốn vương phi phải chết như thế. Ta tới đây để nói với người, vương gia muốn người cùng ngài ấy tới xem hành quyết.”

Ta nói: “Chưa kể tới chuyện sát hại mệnh quan triều đình, chỉ cần dựa vào hàng nghìn thi th/ể đó thôi. Hắn đáng phải chịu đựng sự tra tấn dã man nhất Đại Chu, vảy cá róc thịt *. Người biết đấy, đao phủ sẽ dùng dao xẻo 3.600 nhát trên người hắn. Trong lúc thi hành án, bọn họ sẽ đảm bảo rằng hắn sẽ không chết nếu chưa đến nhát cuối cùng .”

*魚鱗剮: ngư lân quả. Tên khác là lăng trì. Đao phủ sẽ dùng chiếc lưới giống lưới đánh cá phủ lên người tù nhân. Dùng dao xẻo thịt theo chỗ hở ra của lưới.

Ta không cho ả cơ hội tự s/át mà cưỡng ép dắt ả vào ngục, ta muốn ả chứng kiến cảnh mà người vì bảo vệ ả mà bị xẻo từng miếng từng miếng.

Khi ả bước vào, Mộ Vọng Trần đã bị xẻo hơn năm trăm miếng, trên chân hắn gần như không còn chút thịt nào.

Thế nhưng hắn vẫn không quên thay ả giải thích: “Xin ngươi đừng làm khó muội ấy, muội ấy vì ngươi nên mới thay đổi diện mạo… Muội ấy mới chính là nữ tử đã cứu người ở núi Mục Vân khi ấy, ngươi đừng bị thứ nữ Thẩm gia lừa gạt.”

Vương gia ngồi trên ghế, nhàn nhã nghịch chuỗi hạt trong tay: “Ngươi thật sự cho rằng ta để ý sao? Trò mèo này ta đã sớm nhìn thấu rồi, chẳng qua cũng chỉ là một chiêu trò để được gả vào Thẩm gia mà thôi. Bản vương vì muốn chiếm được nhân tâm nên mới ở trước mặt mọi người giả vờ nhất vãng tình thâm* với Thẩm Vân Mộng thôi. Ai mà ngờ nàng ta lại để ý chuyện đó cơ chứ.”
*往情深: Tình sâu mãi mãi.

Có lẽ vương phi không ngờ lại nghe được sự thật này từ phu quân của mình.

Trong mắt ả tràn đầy oán hận và không cam lòng, cuối cùng ả đi/ên cuồng lao về phía hắn: “Hoàng Phủ Nhậm, đồ khốn!”

Tuy nhiên, cái tát của ả cũng không rơi xuống mặt vương gia. Hắn ấn giữ tay ả lại, bất chấp sự đau đớn của ả mà xé bỏ lớp da trên mặt ả: “Tấm mặt nạ da người này thực sự rất thú vị.”

Nói xong, hắn lại càng dồn lực xuống cánh tay, mạnh mẽ lột gần hết tấm mặt nạ da người trên mặt vương phi, để lộ ra khuôn mặt đẫm máu.

Hắn nhìn ta với ánh mắt tán thưởng, thở dài nói với ta: “Thợ lột da, thật là một cuộc gặp gỡ hiếm hoi mà. Ngươi tự tay lột da hàng nghìn thi th/ể của những nữ tử ở ngoại thành à?”

Lúc này, hai thị vệ thô bạ/o trói vương phi vào ghế, dùng vải lanh bịt miệng ả lại.

Ta trả lời: “Thưa vương gia, không hẳn là vậy. Mãi sau này ta mới làm việc cho vương phi. Trước đó, người nhà của ta đều bị lột da”.

Hắn hiểu ý gật đầu, hiểu rõ động cơ của ta là trả t/hù vương phi: “Vất vả cho ngươi rồi.”

Ngừng một chút, hắn lại hỏi ta: “Nếu như một mực đeo mặt nạ da người, phải chăng có thể trẻ mãi không già?”

Lông mày ta khẽ động khi nghe thấy giọng nói đầy hứng thú của hắn: “Gần đây bản vương đã sai người tìm kiếm hơn chục cặp đồng nam đồng nữ, cố gắng bào chế ra một phương thuốc trường sinh. Nếu kết hợp thêm mặt nạ da người này, chẳng phải có thể trường sinh bất tử sao?”

Hắn vừa dứt lời, ta đột nhiên bật cười thành tiếng, tiếng cười của ta vang vọng khắp hành lang, cả ngục tù đều tràn ngập tiếng cười của ta. Nghe thấy thanh âm chói tai, hắn không khỏi cau mày: “Sao ngươi lại cười!?”

Tất nhiên ta phải bật cười rồi, bởi vì tình yêu mà Thẩm Vân Hoan theo đuổi và giấc mơ của hắn vốn chỉ là một trò đùa thôi!

Ta đã mất đi hai người muội muội chỉ vì cái trò đùa lố bịch này.

Ta thậm chí còn lột da hàng chục người sống, khiến lương tâm của bản thân bị dày vò suốt nhiều năm như vậy.

“Sinh ra trong hoàng tộc, là vương gia tôn quý, quyền thế áp đảo, vinh hoa phú quý, tất cả vẫn chưa đủ với ngươi sao? Chính vì lòng tham vô đáy của các ngươi mà những người dân thường mới phải chịu đựng biết bao nhiêu đau khổ như thế…!”

“Bắt ả lại, đừng để ả trốn thoát!”

Ta nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn, không biết tại sao hắn lại nghĩ ta sẽ chạy trốn. Có lẽ là vì thợ lột da rất khó tìm, nên hắn mới sợ nếu ta chạy mất thì hắn sẽ không tìm được ai nữa.

Thế nhưng, ta chưa bao giờ nghĩ tới việc sống sót rời khỏi Vương phủ.

Ta đẩy ngọn nến trên giá gỗ xuống, khiến tia lửa bay khắp nơi, ngọn lửa nhanh chóng lan rộng, khói dày đặc cuồn cuộn, như một con rồng lửa cuộn tròn khắp mọi ngóc ngách trong Vương phủ.

Ta nhìn bọn họ trở nên hỗn loạn, đáng tiếc là ở đây không có nước để dập đâu. Người ở bên trong không thể ra ngoài, mà người bên ngoài cũng không thể vào được.

Ta nắm lấy cổ áo của Hoàng Phủ Nhậm và nói gằn từng chữ với hắn ta: “Vậy thì các ngươi hãy cùng ch/ết với ta đi.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...