Thợ Lột Da
Chương 3
6.
Đêm đó, tam tiểu thư Thẩm gia sau chuyến thăm người thân ở Vương phủ đã bị bắt cóc trên đường trở về. Cuối cùng, lại xuất hiện trong căn mật thất của vương phi.
Vương phi không dám đánh Thẩm Vân Hoan, sợ làm tổn thương đến làn da của nàng ta, chỉ có thể liều mạng túm lấy tóc nàng ta: “Ngươi không tò mò tại sao ta lại có thể thay đổi dung mạo sao? Hiện tại ta sẽ nói cho ngươi biết!”
Thẩm Vân Hoan gục đầu xuống, tóc gần như bị giật tung, nỗi sợ hãi ban đầu đã sớm bị sự tức giận thay thế: “Thẩm Vân Thư, ta chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào thấp kém như ngươi, trước mặt vương gia, ngươi chỉ là một kẻ hèn hạ mà thôi, một kẻ bắt chước, một tên hề! Nếu ngươi dám gi/ết ta, vương gia sẽ không buông tha cho ngươi!”
“Đừng lo lắng, ngươi sẽ không bao giờ gặp lại vương gia nữa đâu.”
Vương phi nói xong, cuối cùng cũng buông tóc Thẩm Vân Hoan ra.
Khi Thẩm Vân Hoan ngẩng đầu lên, ta đã hướng lưỡi dao xuống ngay da đầu của nàng, nhẹ nhàng an ủi:
“Tam tiểu thư đừng sợ, ta sẽ khiến làn da của người phát huy hết giá trị!”
…
Ta chứng kiến đám người hầu trong đêm khiêng th/i thể đầy m/áu của Thẩm Vân Hoan ra khỏi mật thất.
Trong đầu ta đang nghĩ, nếu một thi thể không da đột nhiên xuất hiện ở Yên Kinh*, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.
*燕京: Yên Kinh (Tên cũ của Bắc Kinh)
Nhưng khi ta đến bãi tha ma, t/hi thể của Thẩm Vân Hoan đã bị tiêu hủy một cách lặng lẽ.
Dưới ánh trăng, ta nhìn thấy rõ khuôn mặt tuấn tú của một người nam tử. Hắn ăn mặc không giống sai vặt trong vương phủ.
Động tác vô cùng khéo léo, có vẻ như đã thực hiện việc này vô số lần.
Chẳng trách ả đã g/iết nhiều người như vậy mà đến nay vẫn không có một ai phát hiện, ra là có người đang âm thầm giúp ả giải quyết hậu quả.
Ta đã ghi nhớ khuôn mặt của người nam nhân này, vội quay trở lại Vương phủ trước khi bị hắn phát hiện ra.
Ta đã thực hiện một số thủ thuật trên tấm mặt nạ da người của Thẩm Vân Hoan.
Vương phi đeo mặt nạ da người thôi cũng đủ khiến vương gia mê mẩn.
Đêm đó, vương gia đến chỗ ở của vương phi, trải qua một đêm dịu dàng với ả.
Ả vui mừng đến nỗi dù cảm thấy không khỏe nhưng vẫn cố gắng hết sức để giả vờ ngh/ênh hợp cùng hắn.
Sau đó, vương gia không hài lòng hỏi: “Tại sao lại chảy nhiều máu như này?”
Vương phi quỳ ở trên giường, nhanh chóng giải thích: “Gần đây thiếp đang đến kỳ kinh nguyệt.”
“Nàng nghỉ ngơi trước đi, mai ta lại tới.”
Ta quan sát cẩn thận, quả nhiên phát hiện ra sau khi vương gia rời đi, một nam nhân khác bước vào tẩm điện của vương phi.
Người này không phải là Mạnh Cửu Tư, mà là người ch/ôn cất Thẩm Vân Hoan.
Nam nhân bưng theo bát thuốc, ngồi lên giường, để vương phi tựa vào lòng mình.
“Bụng còn đau không?”
Hắn nhìn vết má/u trên giường, thở dài: “Muội không thể tùy hứng như thế nữa, thân thể hiện tại của muội không thích hợp để thị tẩm, hắn ta căn bản không coi muội là con người, muội tội gì phải hành hạ chính mình như thế!”
Vương phi kéo tay áo hắn, yếu ớt nói: “Vọng Trần sư huynh, ta đã giế/t Thẩm Vân Hoan rồi, xin huynh giúp ta. Không thể để phụ thân phát hiện ra chuyện này được, ta sợ Thẩm gia sẽ điều tra ra ta mất!”
“Ta sẽ chú ý tới Thẩm gia, muội nghỉ ngơi trước đi.”
Hóa ra hắn là một thuật sĩ.
Hắn ta cam nguyện vì Thẩm Vân Thư mà trở lại cuộc sống thế tục, sẵn sàng trở thành s/át thủ của ả.
Ta thất vọng rời đi, nhân tiện tiết lộ kế hoạch tiếp theo của mình với Mạnh Cửu Tư rồi quay về mật thất mà ngủ say.
Ngày hôm sau, vương phi gọi ta đến.
Ả hài lòng nhìn vào gương đồng và khen ngợi: “Ta rất hài lòng với chiếc mặt nạ da được làm lần này.”
Ta lấy chiếc lược từ tay nữ nha hoàn, đi đến phía sau nàng, cẩn thận chải mái tóc đen giúp ả:
“Đáng tiếc tấm da này chỉ có thể đeo trong một tháng, vương phi còn có tỷ muội nào khác sao?”
Ả chợt nhướng mày rồi quay lại hỏi ta: “Không còn cách nào khác à?”
Ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt mong đợi của ả. Còn cách nào không à?
Ta nói: “Thật ra làn da của tam tiểu thư không phải là đẹp nhất, chỉ có làn da của người chí thân mới có thể làm nên loại mặt nạ da người hoàn hảo nhất trên đời. Loại da này có sức cám dỗ chế/t người đối với nam nhân, hơn nữa còn có thể khiến nam nhân trên khắp thế gian này đều phải mê mẩn. Quận chúa Trường Lạc thực sự nhìn rất giống người.”
Ả đột nhiên đẩy ta ra, trừng mắt nhìn ta như thể ta đang nhìn ma quỷ: “Ngươi đang âm mưu cái gì!? Ta cảnh cáo ngươi, không được phép đánh chủ ý lên nữ nhi của ta! Kẻ nào dám cả gan mưu hại quận chúa nhất định sẽ bị trừng phạt!”
Ta mỉm cười xoay người ả lại, để ả tiếp tục nhìn hình ảnh của bản thân trong gương đồng: “Vương phi, một làn da đẹp cần được tình yêu nuôi dưỡng, giống sư nương của ta vậy. Mà thôi.. Quận chúa vẫn còn nhỏ, mới mười ba tuổi. Ta chỉ đùa chút thôi.”
Dừng một chút, ta nói tiếp: “Vương phi thâm tình, yêu thương quận chúa nhất. Nhưng nữ tử Đại Chu mười lăm tuổi đã xuất giá, quận chúa cũng sắp tới tuổi xuất giá rồi. Vậy nên đây là cách tốt nhất… Quan trọng là chỉ cần giữ được vương gia, không lâu nữa người sẽ lại có thai. Tốt nhất là phải có một nhi tử bên cạnh.”
7.
Vương gia mới ở chỗ vương phi được một ngày thì nghe tin hai thị thiếp của mình vừa mang thai.
Đêm đó, vương gia ôm hai thị thiếp cùng xem hát múa, cả phủ vô cùng náo nhiệt.
Chỉ có tẩm điện của vương phi là yên tĩnh vắng vẻ.
Người duy nhất còn nhớ đến ả chính là nữ nhi của ả, quận chúa Trường Lạc.
Vương phi ôm quận chúa vào lòng, chạm vào tay nàng và nói: “Sao tay con lạnh thế? Đều đỏ, sưng tấy hết lên rồi này.”
“Nữ nhi bất hiếu, nghe nói gần đây mẫu thân không khỏe nên đã xuống phòng bếp hầm canh cá tẩm bổ cho mẫu thân.”
Trước cảnh mẫu từ tử hiếu giữa hai bọn họ, ta ghen tị nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau khi quận chúa Trường Lạc rời khỏi tẩm điện, ta liền mời Mạnh Cửu Tư ở gần đó tới, tìm cách đuổi hết người hầu xung quanh quận chúa đi.
Vài ngày sau, vương phi phát hiện trên người Mạnh Cửu Tư có mùi phấn son của nữ nhân khác.
Ả có tính chiếm hữu cực cao, tuy cũng không yêu gì Mạnh Cửu Tư nhưng vẫn sai ta đi điều tra xem, rốt cuộc là kẻ nào đang lén lút qua lại với Mạnh Cửu Tư.
“Mau tìm ra ả tiện nhân đó, ché/m ả thành từng mảnh cho ta!”
Ta giả vờ đi điều tra chuyện kia, thế nhưng thực chất hai ngày đó đều đi loanh quanh trong Vương phủ, thăm dò địa hình trong phủ một vòng rồi mới quay lại nói với ả: “Nữ tử đang qua lại với Mạnh Cửu Tư chính là nữ nhi của người – quận chúa Trường Lạc.”
“Ngươi đang nói cái gì thế, Trường Lạc chỉ mới mười ba tuổi!”
Ta biết ả không tin nên đã nói tiếp: “Bây giờ quận chúa Trường Lạc và Mạnh Cửu Tư đang ở hậu hoa viên, nếu vương phi không tin thì chỉ cần đi xem là sẽ rõ.”’
Đương nhiên ả muốn tới đó nhìn tận mắt. Thế nhưng da trên mặt ả là của Thẩm Vân Hoan, trước đó đã bị ta ngâm qua dược liệu.
Loại dược liệu này không chỉ có sức hấp dẫn ch/ết người đối với nam nhân mà còn với cả rắn và côn trùng, đặc biệt là ong.
Khi đến hậu hoa viên, ả còn chưa kịp nhìn thấy Mạnh Cửu Tư thì đã bị hàng nghìn con ong lao tới.
Những con ong đó liều mạng giơ ngòi đốt ả. Nhưng ta cũng chỉ thản nhiên nhìn ả đau đớn dãy giụa trên mặt đất. Cho tới khi trên cơ thể ả không còn chỗ nào lành lặn.
Ta thấy mục đích của mình gần như đã hoàn thành liền sai người dùng đuốc đốt tổ ong vò vẽ, sau đó lôi ra các loại thảo mộc đuổi côn trùng mà ta đã chuẩn bị sẵn và đổ lên người ả.
Thế nhưng, làn da của ả đã bị thối r/ữa hoàn toàn, vân da cũng gần như đã bị phá hủy. Trông g/ớm ghi/ếc y hệt một con quái vật không da, với những nốt mụn mủ đẫm m/áu phủ khắp cơ thể.
Ả sợ hãi đến mức ném chiếc gương đồng đi khi nhìn thấy dáng vẻ của mình trong gương, y hệt như một con quỷ mới bò ra từ địa ngục, ả nhìn ta cầu cứu: “Bản cung phải làm gì đây?”
Ta bước đến bên ả, nhẹ nhàng an ủi: “Có lẽ hương thơm của phấn trang điểm trên người vương phi đã thu hút ong. Về sau tốt nhất là người đừng trang điểm nữa.”
“Ta hỏi ngươi, mặt của ta nên làm như thế nào?!”
Ta hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói: “Bây giờ chỉ có thể sử dụng da của người chí thân, những tấm da khác đều vô dụng. Cho dù sư phụ có sống lại, chúng ta cũng chỉ có thể sử dụng phương pháp này.”
Nói xong ta lặng lẽ rút lui, cho ả đủ thời gian để suy nghĩ.
Buổi tối, ả sai nha hoàn thiếp thân Yến La tới tìm ta: “Mau tới chỗ vương phi đi, người nói không ngủ được, ra lệnh cho ngươi đi theo ta tới chỗ người.”
Vào ban đêm, tất cả nến trong tẩm điện của vương phi đều đã bị dập tắt.
Ta nhìn thấy vương phi đeo mạng che mặt, ôm quận chúa Trường Lạc nằm trên giường nghỉ ngơi.
Quận chúa Trường Lạc cố ý đứng dậy an ủi ả: “Mẫu thân đừng sợ, phụ thân không đến, nhưng nữ nhi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh mẫu thân, sẽ không để người cô đơn một mình đâu.”
Vương phi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ về vai nàng như đang dỗ dành một đứa nhỏ.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng ả cũng đã dỗ dành quận chúa Trường Lạc chìm vào giấc ngủ. Sau đó liền sai ta đưa quận chúa xuống mật thất.
Điều trớ trêu là ả lại không dám đích thân tới yêu cầu ta lột da quận chúa Trường Lạc.
Trong lòng ta cười lạnh, tưởng ả tàn nhẫn thế nào, hóa ra lại hèn nhát như vậy, còn không dám xuống nhìn mặt nữ nhi mình lần cuối!
Thật sự thì công việc lột da này rất rất nhàm chán.
Ta chỉ có thể dùng hết con dao này đến con dao khác, chán nản cứa vào nữ nhi của ả.
Ta cố tình chọn phương pháp lột da đau đớn nhất, khiến nữ nhi của ả hét to nhất có thể.
Mỗi lần cứa xuống, lòng ta sẽ không nhịn được mà mong chờ, hét to, to hơn nữa, tốt nhất là để mọi người trong tẩm điện này đều nghe thấy.
Cho dù ả có muốn trốn tránh thì cũng không thể.