Thợ Lột Da
Chương 6
Ngày trước, ta là một thư sinh nghèo.
Tâm nguyện lớn nhất của ta là đề danh bảng vàng, làm một vị quan tốt, tạo phúc cho bách tính.
Nhưng ta đã bị tước bỏ tư cách tham gia khoa cử, trở thành nam sủng đê tiện nhất của Vương phi.
Khi Vương phủ bất ngờ bốc cháy, ta nhận ra rằng ngay từ đầu Thanh Hoà đã không có ý định cùng ta trốn thoát.
Ngọn lửa lan nhanh, bao phủ lấy Vương phủ, hệt như một bức tường lửa, ngay cả nước cũng không thể dập tắt được.
Ta nghĩ tới hàng chục nam hài, nữ hài vẫn còn đang trong hầm. Thế nên điên cuồng chạy tới để cứu bọn chúng.
Nhưng những sợi xích sắt quá nặng, chúng trói chặt bọn trẻ vào những cột gỗ.
Ta không có chìa khóa nên không thể mở được ổ khoá.
Khi đó, ta thực sự muốn được như Thanh Hoà, triệt để phát điên một lần.
Vì vậy, ta điên cuồng dùng rìu đập vỡ những sợi xích, cố gắng cứu chúng ra.
Thế nhưng ta dùng hết sức lực cũng chỉ có thể bẻ gãy một sợi xích sắt.
Ta tận mắt chứng kiến lũ nhỏ ở trong hầm bị ngọn lửa thiêu ch/ết, ngay cả đứa nhỏ duy nhất không bị xiềng xích trói buộc cũng không thể thoát ra ngoài.
Ta nằm dưới đất nghe tiếng khóc chói tai của lũ nhỏ.
Thanh Hoà à, nhìn này, thực ra, ta không thể cứu ai cả.
Có lẽ, ngay từ đầu người mà ta muốn cứu không phải là những người đau khổ, mà là chính ta – kẻ nghèo khổ này, không có tương lai tươi sáng, bị đối xử như một con kiến.