Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

THỢ NHẶT XƯƠNG - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:17:50

6.

Bà lão sai, Trần Cường đúng là chết. Chết ở một nơi gọi là hẻm Diêm Vương, do tai nạn xe máy.

 

Khi đến, xung quanh nhiều vây xem. thấy Trần Cường, nhưng chiếc xe máy nát bét phần đầu mặt đất, thể tưởng tượng cái c.h.ế.t của Trần Cường thảm khốc đến mức nào.

 

Người nhà họ Trần lóc thảm thiết, theo tiếng , thấy Trần Cường dốc bên cạnh gốc cây, cùng với những của .

 

Chân của Trần Cường vặn một cách kỳ dị, đầu ngoẹo sang một bên vai, mất nửa khuôn mặt. Chết thảm thương, c.h.ế.t thể c.h.ế.t hơn.

 

Theo những dân làng mặt ở đó kể , dốc ở hẻm Diêm Vương dốc quanh co, lúc đó Trần Cường chạy xe nhanh, khi cua giữ lái, vướng một hòn đá, cả lẫn xe bay ngoài.

 

Hẻm Diêm Vương...

 

lẩm bẩm cái tên trong lòng, hình như đó . Đột nhiên, giật .

Là Phùng An từng nhắc đến một cách mơ hồ!

......

 

Vợ và con của Trần Cường tức tốc từ thành phố trở về trong đêm, giúp Trần Lập đang bơ vơ liên hệ với cửa hàng bán quan tài, lo liệu tang sự.

 

Chỉ cần chịu đến mộ sư phụ xẻng vài nhát đất, thì những việc đều nên giúp.

 

"Anh Cường tại đến hẻm Diêm Vương?"

 

cùng Trần Lập tinh thần suy sụp hút thuốc, khẽ hỏi.

 

dễ chịu gì, mồ mả tổ tiên sạt lở, em trai c.h.ế.t ngay đó, ai cũng thể chịu đựng , con cái trong nhà còn nhỏ dại, chỉ cắn răng chịu đựng nỗi đau để lo liệu việc.

 

Sư phụ cũng mới mất mấy ngày, tuy cách hơn hai mươi tuổi, nhưng lúc đồng cảm với .

 

"Haiz, ai mà , con việc bao giờ quy củ, năm nay là năm tuổi của , dặn cẩn thận, dặn lái xe đừng chạy nhanh quá, nhất định . Giờ thì , mất em trai ."

 

Trần Lập , hít một t.h.u.ố.c lá lẫn nước mắt phổi, mà thấy đau lòng.

 

vốn định hỏi về chuyện hai bộ linh cốt , nhưng lúc mở miệng .

Ở bên cạnh một lúc, trở về nhà.

 

Trong vòng một tuần mà liên tiếp xảy nhiều chuyện như , rõ ngọn ngành, chỉ Phùng An hiện giờ vẫn đang sốt cao trong bệnh viện mới thể giúp .

 

Sau khi quyết định ngày mai sẽ lên thành phố tìm Phùng An, thổi tắt đèn dầu trong phòng khách, chuẩn về phòng ngủ.

 

Vừa xuống bao lâu, thấy gõ cửa. tưởng là Trần Lập tìm , vội vàng bật dậy mở cửa.

 

ngoài cửa trống , chẳng gì cả. Chẳng lẽ là nhầm?

 

Lắng tiếng dế kêu, ếch nhái kêu, kéo chặt quần áo, đóng cửa khóa cẩn thận, tiếp tục về phòng ngủ.

 

Vừa đắp chăn nhắm mắt , đột nhiên, thấy tiếng động lạ, giống như tiếng bước chân. Tiếng bước chân nhẹ, ngay bên ngoài phòng .

 

Trong khoảnh khắc, cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo ập đến, tóc gáy đều dựng cả lên.

 

"Tách"

 

Đèn dầu ngoài nhà sáng lên. Tim thắt , phản ứng là chuyện gì đang xảy , thứ gì đó nhà. là ai, thể là hồn của Trần Cường, thể là hồn của sư phụ, cũng thể là hồn của hai bộ linh cốt . thể ngơ .

 

Tiếng bước chân từ xa đến gần, đầu tiên là đến phòng sư phụ, đó hình như đến cửa phòng .

 

"Cộc cộc cộc"

 

Tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài phòng ! Qua khe cửa, thấy bóng che khuất, điều nghĩa là thứ đó thực thể.

 

"CMM, cút ngoài cho ông! Còn cút để ông mày ở cái mả nào, ông đào mả mày lên, nghiền linh cốt của mày cho chó ăn!"

 

Quanh năm suốt tháng việc với chết, sợ một chút nào là thể, nhưng nếu một chút dũng khí nào, thì cũng thể một nhặt cốt!

 

Người mang ngũ tệ tam khuyết cách khác bát tự cũng cứng, chỉ sống gần, mà quỷ hồn cũng khó gần!

 

Quả nhiên, khi lấy hết can đảm chửi một câu, thì còn tiếng bước chân và tiếng gõ cửa nào truyền đến nữa.

 

Chỉ là ngọn đèn dầu vẫn sáng.

 

7.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tho-nhat-xuong/chuong-4.html.]

Mơ mơ màng màng, hình như ngủ , trong cơn nửa tỉnh nửa mơ, thấy bóng lưng sư phụ, ông dắt một bé gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc kệ gọi thế nào, ông cũng để ý.

 

thấy một phụ nữ mặc áo đỏ rõ mặt và một đứa bé từ cao rơi xuống. thấy Trần Cường cưỡi xe máy cả bay ngoài.

 

Ngay đó, cảnh tượng chuyển đổi, thấy Phùng An trong phòng bệnh viện, hai mặc đồ đen trắng đội mũ bên cạnh giường ông. Hai đó hình như thấy , về phía .

 

Đột nhiên, Phùng An đầu , mở mắt . Khoảnh khắc ánh mắt chạm , giật bật dậy.

 

Toàn ướt đẫm mồ hôi như vớt từ nước lên, hơn nữa hiểu vì , mệt, mỏi lưng đau nhức, cứ như đánh với ai đó cả ngày hôm .

 

Đêm qua là mơ ? khỏi tự hỏi trong lòng.

 

Xoa xoa mặt, để cái đầu choáng váng dịu một chút, xuống giường mở cửa ngoài rửa mặt đánh răng.

 

Hôm nay lên thành phố tìm Phùng An.

 

vô thức liếc ngọn đèn dầu, nó sáng. Xem đúng là mơ , thở phào nhẹ nhõm.

 

Hai ngày nay áp lực tinh thần quá lớn, lẽ là quá mệt mỏi.

 

Thời tiết hôm nay hiểu cũng u ám, giống như khi mưa lớn sắp đến , tối tăm mờ mịt, mà thấy bực bội.

 

Hôm nay hình như là ngày chợ phiên, dân làng đều lên trấn chợ, nhưng hiểu ai cũng chuyện, chỉ cắm cúi đường.

 

theo họ cũng lặng lẽ cúi đầu , một lời.

 

Đột nhiên, đường kéo một cái, ngẩng đầu lên, từ lúc nào đến trấn, mặt là Phùng An!

 

“Chú An!”

 

Nhìn thấy ông bình yên vô sự, thở phào nhẹ nhõm, nhịn mà kêu lên một tiếng.

 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

Ông liếc một cái, gì, buông trong quầy, lấy bút lông vẽ vẽ lên một tờ giấy, cứ như chuyện gì xảy , khác với dáng vẻ năng rõ ràng, hấp hối của ông ngày hôm !

 

“Chú An… chú …”

 

gì đó, Phùng An giơ tay lên, ngăn .

 

chút nghi ngờ ông. Không hiểu , luôn cảm thấy ông gì đó giống.

 

điều, gì, chỉ lặng lẽ đó.

 

Ông đang vẽ bùa lên một lá bùa vàng, bên cạnh còn một quyển sách rách nát, từng chữ đó đều , nhưng khi ghép với , khó hiểu.

 

Giống như… một vài câu chú ngữ?

 

Trên trang sách còn một hình vẽ màu đỏ giống như một lá bùa, lúc Phùng An đang vẽ theo hình vẽ đó.

 

càng càng mê mẩn, cho đến khi ông dùng bút lông gõ một cái.

 

“Đừng lung tung.”

 

Ông trầm giọng , đó bảo rót một ly nước.

 

Tỉnh táo mới thấy chút sợ hãi, cái hình vẽ đó thể khiến cuốn !

 

Đợi rót nước trở , ông vẽ xong bùa , dùng que diêm đốt, đợi lá bùa vàng cháy một nửa, ông bỏ lá bùa trong nước.

 

“Uống , về nhà lấy đồ nghề bốc cốt của , đến hẻm Diêm Vương.”

 

Lời ông ngắn gọn rõ ràng, nhưng một loại ý vị cho phép từ chối.

 

“Chú An…”

 

“Đừng hỏi gì cả, thời gian giải thích nhiều với như , cứ theo lời , nếu sống qua sáng mai .”

 

Nói xong, ông thậm chí thèm đầu một cái, xách cái túi nhỏ quầy lên, đội mũ đen, trực tiếp khỏi cửa.

 

ngây tại chỗ.

 

Không dám lên tiếng, đó vội vàng uống cạn nước bùa, chạy về nhà, lấy đồ đạc đến hẻm Diêm Vương.

 

Loading...