THỢ NHẶT XƯƠNG - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:17:51
8.
Đến ngã ba Diêm Vương, xuống mặt đất.
Dường như vết m.á.u của Trần Cường để đường bùn hôm qua biến mất. Chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, thấy Phùng An ở đằng xa, ông một gốc cây, tay cầm hai cái xẻng lấy từ .
"Đào từ vị trí chân ."
Ông xong, đưa cho một cái.
vội vàng nhận lấy. phát hiện rằng dễ mệt, chỉ đào vài nhát xẻng, bắt đầu toát mồ hôi lạnh, tay chân run rẩy.
"Đừng dừng , tiếp tục đào."
Chưa kịp nghỉ ngơi, lời của Phùng An vang lên bên tai.
Không còn cách nào khác, chỉ thể tiếp tục đào. Đột nhiên, một vệt màu đỏ bắt mắt lọt tầm mắt lưỡi xẻng. lập tức nghĩ đến đó là cái gì, thể tin ngẩng đầu Phùng An.
Ông biểu cảm, thấy đôi mắt ông cặp kính râm. Đào thêm vài nhát nữa, đúng như nghĩ, quả nhiên là hai bộ linh cốt mất!
"Đeo găng tay , nhặt xương theo quy trình của các từ cái hố , trải hai tấm vải đỏ, nhặt riêng, lớn nhỏ riêng."
gật đầu, đó đeo găng tay, trải vải đỏ, bắt đầu nhặt xương.
Nặng.
Cảm giác duy nhất của là những khúc xương nặng một cách khó hiểu. thể buông tay, dù dùng cả hai tay để nâng, cũng nâng lên.
Từng khúc xương nhặt lên, theo thứ tự từ chân đến đầu, trải tấm vải đỏ.
Nhặt xương, việc vốn dĩ đơn giản đối với , hôm nay hiểu vì khiến mệt mỏi toát mồ hôi, thậm chí thể thẳng lưng.
Lúc , Phùng An bốc một nắm đất rải lên hai bộ linh cốt ghép xong, đó lấy từ trong túi một chai nhựa đựng chất lỏng màu đỏ, vặn mở nắp chai. Thứ đó trông giống như máu, nhưng mùi tanh.
lúc nghi hoặc, Phùng An đổ hết lên hai bộ linh cốt, khiến kinh hồn bạt vía! Đều mưa lớn quan tài mười năm chua, mưa đánh xương cốt đời đời nghèo.
Xương c.h.ế.t nhiều điều kiêng kỵ, việc Phùng An trực tiếp đổ m.á.u lên là điều thấy duy nhất trong đời.
Chỉ là, điều khiến kinh hãi hơn nữa là, khoảnh khắc m.á.u chó đen đổ lên xương, hai bộ xương, đầu tiên phát tiếng xèo xèo như mỡ lợn đốt, đó tiếng kêu thảm thiết từ yếu đến mạnh, tăng dần, cho đến cuối cùng, là tiếng hét chói tai và thê lương của phụ nữ và tiếng của trẻ sơ sinh!
Trong tầm của , hai bộ xương trắng dường như mọc da thịt, mặc quần áo, nhưng riêng cái đầu đổ nhiều m.á.u chó đen nhất vẫn là xương trắng, ngừng biến đổi giữa da thịt và xương trắng!
Chúng ngừng giãy giụa kêu gào, đến cuối cùng dứt khoát giãy giụa bò dậy, hai bộ xương mặc quần áo, cố gắng trốn khỏi nơi !
"Hừ, khi còn sống khiến bực bội, khi c.h.ế.t hại ít. Khi cha ngươi còn sống, tiện nhiều, theo lý mà ngươi cũng nên từ đường nhà họ Trần, nhưng ngươi xổng ngoài, là ngươi chỉ mười năm mệnh từ đường nhà họ Trần! Số mệnh định, ngươi cầu xin cũng vô ích!"
Lúc , áo khoác ngoài của Phùng An dường như tự động lay động gió, một tay giận dữ chỉ hai bộ xương trắng mặc quần áo ngã mặt đất, lời trong miệng chút lưu tình!
"Cha ngươi ngược thiên đạo, cho nên từ ngày ngươi đào lên, ông chết, đây là ông phạm điều cấm kỵ! Ta mà , giúp ông giấu diếm mười năm, sốt cao khỏi suýt chết, đây là mệnh của ! Trần Cường giày xéo ngươi c.h.ế.t ở ngã ba Diêm Vương, là nghiệp của tạo ! Tất cả nhân quả luân hồi sớm định sẵn, nhưng tại ngươi vẫn đủ, dám hãm hại đồ của cha ngươi?! Làm quỷ hại , liên lụy vô tội, hôm nay sẽ thu xương chó của ngươi, để tránh ngươi tạo nghiệp quá nhiều, đọa súc sinh đạo!"
Lời , Phùng An lấy từ trong túi một con d.a.o phay, dùng m.á.u chó đen nhuộm lưỡi dao, hướng về phía bộ xương trắng của phụ nữ mặc áo đỏ mà c.h.é.m mạnh!
9.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tho-nhat-xuong/chuong-5.html.]
gần như choáng váng.
Phùng An thực sự bổ s//ọ phụ nữ đôi như ch//ẻ xương heo!
Tiếng kêu của bộ hài cốt trẻ con càng thêm thảm thiết khi Phùng An tay! Từ trong bộ xương đầu đó, chảy huyết lệ!
Phùng An thấy , hề nương tay, một chân đạp lên n.g.ự.c nó, vung d.a.o c.h.é.m xuống!
Lần , hai bộ xương còn động tĩnh gì nữa.
Phùng An cũng phun một ngụm m.á.u đặc, tinh thần cực kỳ suy sụp, d.a.o tuột khỏi tay, chống cây mới ngã.
vội vàng đỡ ông dậy, đợi ông nghỉ ngơi một lúc, ông ngẩng đầu trời, bảo thu dọn những khúc xương trắng , dùng vải đỏ bọc , cho túi ni lông đen.
Trên đường về, đỡ ông , vẫn nhịn mở miệng hỏi nguyên do sự việc.
Ông dường như , mãi đến mười phút , mới chậm rãi mở miệng.
"Hai bộ xương mà hôm đó nhặt từ mộ tổ nhà họ Trần, là con gái và cháu ngoại của sư phụ ."
Tuy rằng mặt biểu cảm gì, nhưng trong lòng như một hòn đá ném xuống mặt hồ dậy sóng, tuy rằng từ lời của chú An chút đoán , nhưng khi sự thật chứng thực vẫn cảm thấy khó tin.
theo sư phụ hơn hai mươi năm, từng ông nhắc đến việc con gái!
Sau đó đường về, mới dần dần bộ sự việc, thảo nào những chủ chốt trong chuyện , kẻ đáng c.h.ế.t đều chết.
Sư phụ tên thật là Lưu Đông Thăng, ông từng một vợ, khi sinh cho ông một cô con gái thì qua đời vì băng huyết giường. Sư phụ một nuôi nấng con gái khôn lớn.
Còn Phùng An, là em trai của vợ sư phụ , cũng chính là em trai của sư nương mất của .
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Về phần tại Trần Cường chết, sư phụ chết, Phùng An sốt mấy ngày chỉ nhặt về nửa cái mạng, thì tất cả đều bắt đầu từ cô con gái của sư phụ.
Con gái của sư phụ tên là Lưu Nguyệt, năm hai mươi tuổi, yêu một trai ở làng bên cạnh, và ăn với thai. Vào thời đại đó, một thiếu nữ tuổi xuân thì ở thôn quê, sẽ đến những biện pháp hiện đại như ph//á th//ai.
Hơn nữa cả đời cô sống ở vùng núi, nơi xa nhất từng đến cũng chỉ là thị trấn, sư phụ lúc đó nổi tiếng về việc bốc mộ, nhà ai mà ? Đến nỗi ngay cả việc mua thuốc ph//á th//ai cũng dám.
giấy gói lửa, bụng ngày càng lớn, cuối cùng cũng thể giấu . Dưới sự chất vấn của sư phụ, Lưu Nguyệt sự thật.
Kẻ gây chuyện đó, chính là con trai của địa chủ ở thôn Trúc Tử Sơn, Trần Cường. Nếu Trần Cường bằng lòng công khai chuyện , thì mối hôn sự sư phụ chắc chắn sẽ đồng ý.
Lưu Nguyệt cũng với cha rằng, Trần Cường chắc chắn sẽ cưới cô. Ai ngờ khi sư phụ tìm đến nhà, cha của Trần Cường đuổi ngoài, ông ăn hàm hồ, ô danh gia phong, nếu còn ăn lung tung, sẽ khiến ông thể sống yên ở mấy cái làng . Còn Trần Cường, chỉ lạnh lùng , một lời nào.
Không còn cách nào, thời đại đó tiền đất là quyền, đấu trời đấu đất đấu địa chủ, mấy cái làng đều dựa địa chủ để sống, chuyện mà thật sự lớn chuyện, những ai giúp sư phụ chuyện, ném đá xuống giếng nguyền rủa lưng là lắm .
Sư phụ vì con gái mà nhẫn nhịn, nhưng Lưu Nguyệt chịu , ba ngày hai bữa đến nhà họ Trần ầm ĩ.
Người nhà họ Trần đơn giản là coi thường sư phụ , thử nghĩ xem một con trai của địa chủ cưới con cháu của nghề bốc mộ chuyên đụng đến chết, truyền ngoài sẽ nghĩ gì?
Lão địa chủ lớn chuyện, một một bèn nhờ bà mối đến chuyện cưới xin cho Trần Cường, ý đồ khiến Lưu Nguyệt từ bỏ.
lúc đó, Lưu Nguyệt mang thai tám tháng, sắp sinh .