Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Thoát Khỏi Tham Ái - 4

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Lau sạch tay xong, tôi cầm điện thoại lên, bấm một dãy số.


“A Tư.”


“Chị An ạ, em đây.”


Giọng đàn ông trẻ tuổi truyền đến, lộ ra cảm giác kiên định và sâu lắng.


“Thế nào rồi?”


Tôi bế mèo đặt lên chân, nhẹ nhàng vuốt ve.


A Tư trả lời: 


“Em xem video từ đầu đến cuối mấy lần, ban đầu người phụ nữ kia chủ động khiêu khích, về sau người đàn ông không cự tuyệt, hai người có nhiều động tác thân mật, nhưng vì góc quay nên không chụp được cảnh ôm hôn.”


“Ồ, cho nên vẫn lì lợm lắm nhỉ?”


“Đúng thế, chị An, nếu tiện thì chị gửi em thêm mấy video nữa nhé, hành động của hai người họ ngày càng quá giới hạn, việc lấy được bằng chứng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”


Dời tay đi, mèo lười lại chủ động cọ đầu vào lòng bàn tay tôi, nũng nịu kêu lên một tiếng, tôi bất đắc dĩ bật cười, tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve.


“Hết rồi, bọn họ đổi chỗ, không ở phòng làm việc nữa.”


A Tư im lặng một chút.


“Em có thể sắp xếp người lén lắp camera, nhưng bằng chứng thu thập theo cách đó không được tòa chấp thuận. Cô An, cô có thể tìm cơ hội phù hợp để kiểm tra điện thoại hoặc máy tính của thầy Thẩm không, chỉ cần tìm được bằng chứng bọn họ có quan hệ không đứng đắn, hoặc là ảnh thân mật có mặt của hai người đó…”


“Sao phải phiền phức như vậy làm gì.”


Tôi lạnh nhạt ngắt lời cậu ấy.


A Tư: “...”


“Không phải là muốn ảnh thân mật à?”


Tôi cười khẽ một tiếng:


“Photoshop chút chẳng phải là được rồi sao.”


“...”


Đầu kia điện thoại yên tĩnh mấy giây.


“Em hiểu rồi, chị An.”


10

Lúc chuẩn bị tắt máy, A Tư bỗng nhiên nói:


“Chị An.”


“Ừm?”


“Em gửi tiền lãi tháng này vào tài khoản chị rồi, chị rảnh thì kiểm tra nhé, em thấy lâu rồi chị không đăng nhập.”


Khóe môi tôi cong lên, tôi dịu giọng nói:


“A Tư, em luôn để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này sao, còn nhớ chị đã nói gì với em không?”


“... Còn ạ.”


Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói bình tĩnh, chắc chắn.


“Chị nói, chúng ta là người tín nhiệm nhất trên thế giới của nhau.”


“Đúng rồi.”


Tôi nhặt được A Tư ở ven đường.


Năm đó tôi mười chín, cậu ấy mười lăm.


Tôi làm xong thủ tục hỏa táng cho bố mẹ và em trai xong, lúc ôm hũ tro cốt về nhà, tôi thấy cậu ấy bị vây đánh trước cửa một nơi giải trí.


Tôi chưa từng thấy cậu bé nào xinh đẹp như vậy.


Máu me đầy mặt cũng không thể che hết đi khuôn mặt kiên quyết, cùng với đôi mắt đen láy quật cường kia.


Cực kỳ giống dáng vẻ chí khí ngút trời của em trai tôi hồi còn sống.


Tôi lấy toàn bộ tiền trên người ra cứu cậu ấy.


Về sau mới tìm hiểu rõ, bố cậu ấy phá sản, nợ một khoản kếch xù, đám chủ nợ ép cậu ấy dùng cơ thể để trả.


Tôi giấu cậu ấy trong phòng em trai.


Dưới nhà chủ nợ cứ một người lại một người tìm đến.


Cậu ấy không dám ra ngoài, không dám tiếp xúc với người khác.


Lúc tôi sang thành phố khác học đại học, cậu ấy ở trong phòng, ngồi trước máy tính, một mình trải qua thanh xuân tuổi trẻ một cách u ám.


Thỉnh thoảng tôi sẽ về vào ngày nghỉ, dẫn cậu ấy đi cắt tóc, mua quần áo, dự tiệc, lúc này cậu ấy cực kỳ nghe lời tôi, chỉ có đôi mắt đen càng thêm thuần khiết.


Có một lần, cậu ấy im lặng đưa cho tôi mười vạn, nói là dùng tiền tiết kiệm từ tiền sinh hoạt tôi gửi hàng tháng, mua cổ phiếu thu về được.


Cậu ấy vốn có xuất thân phú quý, kiến thức uyên bác.


Sau mấy lần thử nghiệm, phát hiện thiên phú này của cậu ấy xong, tôi đưa 200 vạn tiền bồi thường tai nạn giao thông của người nhà cho cậu ấy.


Cậu ấy không dám đánh cược.


Tôi dịu dàng nói cậu ấy biết: “Người sống trên đời, lúc cần phải đánh cược, vẫn nên đánh cược một ván.”


Hàng mi cậu ấy hơi run lên.


“Nếu thất bại thì phải làm sao bây giờ?”


“Vậy thì thất bại thôi.”


Tôi mỉm cười nhìn cậu ấy.


Cậu ấy thắng.


200 vạn năm đó, giờ đã thu về được gấp mấy chục lần.


Về sau, các khoản đầu tư của cậu ấy từ mạo hiểm chuyển về thận trọng, nhưng lãi mỗi tháng vẫn đáng kinh ngạc như trước.


Tài khoản đó là tôi và cậu ấy dùng chung.


Nhưng tôi không hay dùng đến.


Cậu ấy cũng không có việc dùng tới.


Những năm nay, cậu ấy luôn cố thủ trong căn phòng nhỏ, ngồi trước máy tính, không liên lạc với người ngoài đời thật.


Ngoại trừ tôi.



“Chị An, chị chuẩn bị ly hôn với anh ta ạ?”


A Tư hỏi.


Tôi không trả lời, ánh mắt nhìn về phía ban công.


Nơi vốn đặt cây phong đỏ, chỉ còn để lại dấu vết mờ mờ.


Tôi khẽ thở dài: “A Tư, em nói đi, đàn ông để tâm chuyện gì nhất?”


A Tư nghiêm túc suy nghĩ một lúc.


“Theo lẽ thường thì có lẽ là: Danh dự, sự nghiệp, tiền tài, gia đình, bạn bè.”


Tôi buông mèo xuống, đứng dậy, phủi phủi quần áo.


“Vậy thì cũng như nhau, cứ từ từ đã.”


11

Mới đầu, video cũng không nhận được nhiều sự chú ý từ cư dân mạng.


Video đó là một đoạn tổng hợp các cảnh quay trộm từ camera giám sát được chia sẻ lại từ nước ngoài, bên trong toàn là đủ loại cảnh sinh hoạt gia đình chân thực.


Tiêu đề nhắc nhở mọi người phải chú ý đến sự riêng tư an toàn của camera trong nhà.


Dần dần, có người soi ra được vài việc.


[Đôi nam nữ trong phòng làm việc kia hình như đang ngoại tình kìa.]


[Đúng đúng, tôi cũng vừa nhận ra! Người vợ mặc đồ ngủ vừa đi ra ngoài, bọn họ đã không nhịn được hôn nhau! Người đàn ông kia trông quân tử đàng hoàng, không ngờ lại lén lút ăn vụng trong nhà mình!]


[Mặt người đàn ông kia quen lắm, hình như giống giáo viên trường tôi, nhưng mà chắc thầy ấy không thế đâu…]


[Lầu trên, tôi giống bồ nè, có phải TTB không?]


Bình luận cuối cùng càng lúc càng có nhiều người bấm like, bị đẩy lên đầu khu bình luận, sau đó bị người khác chụp lại gửi lên diễn đàn trường.


Sinh viên lập tức xôn xao.


[Trời, có phải tôi nhìn nhầm không vậy? Đây chẳng phải thầy Thẩm bên khoa Sử à?]


[Thầy Thẩm luôn chừng mực nghiêm túc, sao lại làm ra việc như này? Chắc là giống nhau thôi…]


[Mấy bồ phóng to video lên mà xem, trên bàn là tài liệu dạy lịch sử, trên bìa còn có logo trường kìa, còn bênh nổi không?]


[Tôi là học sinh của cô An, tôi thấy ảnh rất rõ đấy chứ, sự thật rõ rành rành rồi: Thẩm Tu Bạch khoa Sử trường XX ban ngày ban mặt ngoại tình sau lưng vợ ngay trong nhà!]


 Ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo giả thanh cao là thứ dễ kích thích thanh niên khinh thường và công kích nhất.


Sinh viên nào cũng cực kỳ căm phẫn, nhao nhao gọi Thẩm Tu Bạch lên tiếng. Thẩm Tu Bạch chậm chạp không động tĩnh, bọn họ lại gọi lên nhà tường, thậm chí có người bắt đầu phát livestream trước tòa nhà hành chính trên trường, phát sóng trực tiếp tình hình thực tế.


Sự việc ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng trường học phải đưa ra thông báo:


[Về việc video chưa được xác minh sự thật liên quan đến giáo sư trong trường đang lan truyền trên mạng, nhà trường đang triển khai thu thập thông tin và điều tra sự việc, để giữ gìn môi trường học đường, khi sự việc chưa có kết luận chính thức, nhà trường xin thông báo sẽ tạm đình chỉ công tác của giáo viên có liên quan đến sự việc.]



Lúc Thẩm Tu Bạch vào nhà, tôi đang đắp mặt nạ nằm trên ghế bập bênh.


Ra ngoài mấy ngày, anh ta thay đổi hoàn toàn, râu ria đầy mặt, dưới mắt là quầng thâm, vừa gầy vừa tiều tụy.


Nhưng nét mặt vẫn mang theo chút bất khuất và ngạo nghễ.


“Em thấy video và thông báo rồi à?”


Anh ta cất giọng hỏi, giọng vô cùng căng thẳng.


Tôi không nhúc nhích, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.


Anh ta nhìn tôi từ phía xa, cao giọng nói:


“Xét thấy chúng ta là vợ chồng, anh nghĩ cần phải về giải thích rõ với em, cái video đó là giả! Bị người khác chỉnh sửa rồi!”


“Anh đã báo cảnh sát chuyện này ngay trước mặt lãnh đạo trường rồi, cảnh sát nói cũng có khả năng là có người ác ý chỉnh sửa lại.”


“Tóm lại, anh là người bị vu oan, bị người khác hãm hại, anh và Hạ Đại chưa từng làm hành động ôm hôn nồng nhiệt ghê tởm đó, em có thể yên tâm 120%”


Giọng nói cứ lên xuống trầm bổng cho đến hết, sau đó căn phòng rơi vào tĩnh lặng.


Tôi nhẹ nhàng ngước mắt lên, nhìn anh ta.


Anh ta khẽ hất cằm, đứng thẳng lưng trước cửa.


Trông dáng vẻ nửa muốn vào nửa không, tay vẫn còn kéo vali, trên mặt vẫn tỏ vẻ bất đắc dĩ mới phải về.


Chỉ là môi mím lại quá chặt, ánh mắt vô cùng khảng khái.


Như một chiến sĩ uy vũ bất khuất đối mặt với kẻ thù.

 

Loading...