Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Thoát Khỏi Tham Ái - 5

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Tôi chợt cảm thấy nực cười, khóe môi thậm chí hơi cong nhẹ lên.


Cũng may là mặt nạ đã che lại biểu cảm của tôi.


“Không ôm hôn nồng nhiệt, vậy ôm hôn nhẹ nhàng thì sao?”


Tôi nhẹ nhàng hỏi một câu.


Mặt Thẩm Tu Bạch cứng đờ.


Sau đó lập tức khôi phục lại vẻ kiên quyết, dùng ngữ điệu khinh thường lại thất vọng hỏi lại tôi:


“Em nói gì vậy?”


Tôi không trả lời, dịu dàng nhắc nhở.


“Đúng rồi, còn chưa nói với anh, anh ấy về rồi đấy.”


Thẩm Tu Bạch nhíu mày: “Ai cơ? Ai về rồi cơ?”


“Trình Phong ấy.”


Thẩm Tu Bạch khiếp sợ mở to mắt:


“Cậu ấy về lúc nào thế? Sao lại quay về? Sao không thấy cậu ấy nói gì với anh?”


Ánh mắt tôi nhẹ nhàng lướt qua anh ta, rơi lên sau lưng anh ta.


Anh ta giật mình, quay đầu nhìn lại.


Trình Phong mặt tái xanh, đứng ngoài cửa mắng.


“Thẩm Tu Bạch! Cậu dám vụng trộm với vợ tôi!”


Anh ta gào lên.


Một nắm đấm vung mạnh ra, đấm thẳng vào giữa mặt Thẩm Tu Bạch, tiếng thịt va vào thịt vang lên.


Thẩm Tu Bạch ngã ngửa ra.


Máu tươi tràn ra, trong không trung văng lên một vệt máu.


Hai cái răng văng ra.


Rồi nhanh như chớp lăn xuống dưới đất.


12

Nửa giờ sau, tôi cầm túi chườm lạnh, nhẹ nhàng chườm lên mặt xanh mũi sưng của Thẩm Tu Bạch.


Anh ta vừa đau vừa giận, thỉnh thoảng “shhh” một tiếng, nhưng vì bay mất hai cái răng, âm thanh phát ra biến thành “suỵt”.


Phía bên kia, Hạ Đại ngồi trên ghế sô pha, tủi thân khóc thút thít, hai bên má sưng vù.


Trình Phong chống nạnh, cắn răng nghiến lợi đi tới đi lui.


“Hai người nói giả thì nó là giả chắc? Sao tôi thấy hai người thân mật thế cơ mà? Hai người chẳng phải lúc trước không phải nhìn không vừa mắt nhau à? Sao tự dưng thân thiết như vậy? Còn muốn giảo biện? Còn muốn lừa tôi?”


Hạ Đại vừa khóc vừa thề: “Em xin thề, nếu chuyện trong video là thật, cả nhà em ra ngoài sẽ bị xe đâm chết!”


Lời này vô cùng nặng nề, khiến người ta rất khó hoài nghi cô ta đang nói láo.


Trình Phong nhíu mày, nheo mắt nhìn Thẩm Tu Bạch:


“Cậu thật sự báo cảnh sát rồi?”


Thẩm Tu Bạch oán giận nói:


“Ừ! Tôi báo cảnh sát rồi, để chứng minh tôi không chột dạ! Cảnh sát nói có thể là do hacker trên mạng đánh cắp dữ liệu, hoặc có thể là quanh tôi có người ác ý muốn trả thù tôi! Tôi dạy Hạ Đại lịch sử hoàn toàn là vì cậu nhờ tôi giúp, nếu tôi thật sự có gì đó với cô ấy, chẳng phải An Chân sẽ là người đầu tiên phát hiện ra à?”


Thẩm Tu Bạch đã tỉnh táo lại, mặc dù miệng nói không rõ chữ, nhưng đã khôi phục được khí thế, nói năng rành mạch.


Trình Phong giống như bị thuyết phục, quay sang nói với tôi:


“Cô giáo An, em thấy sao?”


Tôi nghiêng đầu, trầm ngâm nói:


“Việc Tu Bạch nói có người bên cạnh ác ý muốn trả thù, cũng có thể có khả năng.”


Thẩm Tu Bạch mở to mắt, nhìn về phía tôi, hiển nhiên không ngờ lúc này tôi lại mở lời giúp anh ta, trong sự kinh ngạc xen lẫn chút cảm động.


Anh ta bất giác vươn tay, muốn nắm tay tôi.


Tôi buông túi chườm lạnh xuống, hoàn mỹ tránh khỏi tay anh ta.


“Sao em lại thấy vậy?” Trình Phong lại hỏi.


“Là thế này, ngoài ban công nhà em có một chậu phong đỏ lá dài rất đẹp, không hiểu sao lại không thấy nó đâu, em thích chậu cây này nhất, Tu Bạch không thể chuyển nó đi, vậy chỉ có thể là có người ngoài vào, thuận tay cầm đi.”


Tôi quay lại hỏi Thẩm Tu Bạch: “Anh thấy có hợp lý không?”


Thẩm Tu Bạch ngẩn ra, chợt gật đầu.


“Đúng thế.”


Chuyện này đến cuối cùng cũng không giải quyết được gì.


Trình Phong bán tín bán nghi kéo Hạ Đại rời đi.


Coi như dùng việc Thẩm Tu Bạch ăn mấy đấm, gãy hai cái răng cửa làm cái giá phải trả cho việc này.


Buổi tối, anh ta mặt mũi đầy thương tích nấu mấy món tôi thích nhất cho tôi ăn, trịnh trọng bày tỏ biết ơn với tôi.


“Không ngờ vào lúc này, em không những hoàn toàn tin tưởng anh, còn giúp anh lấy lại trong sạch. Tình cảm vợ chồng mình đúng là kiên cố. Cảm ơn em, An Chân.”


“Đừng khách sáo thế.”


Tôi mỉm cười đáp lại, đưa bát cho anh ta.


“Ăn thêm bát canh đi.”


13

Hai ngày sau, trong lúc Thẩm Tu Bạch dùng tài khoản phụ điên cuồng biện luận với cư dân mạng trên máy tính, hai cảnh sát đến nhà.


Anh ta tỏ vẻ vui mừng: “Đồng chí cảnh sát, bắt được người rồi sao?”


Cảnh sát nhíu mày: “Bắt người nào? Chúng tôi đến đây xem hiện trường! Rốt cục là ai báo cảnh sát thế?”


Anh ta sửng sốt.


Tôi cười đi tới: “Là tôi báo cảnh sát.”


Thẩm Tu Bạch kinh ngạc nói: “An Chân, sao em lại báo cảnh sát? Anh báo rồi mà.”


Tôi không để ý anh ta, chỉ vào chỗ ngoài ban công, nói:


“Chậu cây bị mất trộm vốn được đặt ở đây.”


Thẩm Tu Bạch đi tới, hơi không thể tin nổi.


“An Chân, em bảo cảnh sát vì bị mất một chậu cây à?”


Tôi nhìn anh ta, chậm rãi nói: 


“Lần trước lời anh nói đã giúp em nhận ra, nếu người hãm hại anh và người trộm cây của em là cùng một người, vậy bắt được tên trộm cây của em chính là bắt được người hãm hại anh mà. Dù sao cây cũng to như thế, đi ra đi vào rất khó không bị phát hiện.”


Nét mặt Thẩm Tu Bạch trở nên có chút khó coi: “Em đừng để người khác chê cười nữa, chỉ là chậu cây thôi mà, sao cảnh sát có thể xử lý chuyện này cho em được.”


Cảnh sát nói: “Đúng là bình thường sẽ không xử lý, nhưng chậu cây này có giá trị 30 vạn, tính vào vụ án mất trộm nghiêm trọng.”


Thẩm Tu Bạch nghẹn lời: “Gì mà 30 vạn? Một chậu cây thôi, có phải hai anh nhớ nhầm rồi không?”


Tôi cầm lấy hóa đơn và giấy chứng nhận trên bàn, đưa cho cảnh sát.


“Đây là hóa đơn của chậu cây phong đỏ kia, giá 3 vạn.”


“Đây là giấy chứng nhận chậu gỗ tử đàn thắng đấu giá, giá 28 vạn.”


Thẩm Tu Bạch mở to hai mắt, vừa ngơ ngác vừa nghi ngờ hỏi.


“Cái chậu tầm thường đấy á? 27 vạn? An Chân, em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”


Cảnh sát đi kiểm tra xung quanh khu chung cư một vòng rồi quay lại, lấy điện thoại ra, ấn mở video, chỉ vào màn hình hỏi tôi:


“Cô có biết người phụ nữ này không?”


Tôi cúi đầu quan sát, kinh ngạc bịt miệng lại.


“Cô ấy là hàng xóm đối diện nhà tôi, tên là Hạ Đại!”


Trong video, Hạ Đại ôm chậu phong đỏ, từ nhà tôi đi về nhà mình.


Thẩm Tu Bạch đột nhiên trở nên hơi bối rối: “Đồng chí cảnh sát, chắc là hiểu nhầm rồi, đây là hàng xóm rất thân thiết với chúng tôi, chắc cô ấy mượn về xem, chúng tôi tự mang về là được.”


Nét mặt cảnh sát bỗng nhiên trở nên có chút nghiêm túc, ánh mắt dò xét nhìn thẳng vào Thẩm Tu Bạch.


“Anh căng thẳng điều gì thế?”


Thẩm Tu Bạch hơi run lên, mặt ngượng ngùng.


Một cảnh sát đứng canh ở nhà tôi, người còn lại đi gõ cửa phòng đối diện.


Mười phút sau, Hạ Đại chạy tới, đằng sau là Trình Phong với sắc mặt rất khó coi.


“Đây là quà thầy Thẩm tặng tôi! Tôi không phải là trộm! Thầy Thẩm, anh mau nói rõ ràng với cảnh sát đi, có phải lần đó em nói nhìn cây đẹp quá, anh mới bảo em lấy đi mà!”


Tôi tỏ vẻ không thể tin nổi.


“Không thể nào, Tu Bạch biết rõ chị thích chậu cây đó nhất, sao có thể vô duyên vô cớ tặng cho em được, với cả, hai ngày trước anh ấy còn nói với chị, cây bị người khác trộm mất, lẽ nào… hai người đều đang lừa tôi à?”


Thẩm Tu Bạch đứng đờ ra trong phòng, lo sợ nhìn Trình Phong, lại nhìn sang tôi.


Hạ Đại khóc thành tiếng, đi tới kéo tay Thẩm Tu Bạch.


“Thầy Thẩm, anh mau nói thật đi, nếu anh không nói, em sẽ bị đưa đi mất! Cảnh sát nói nặng nhất có thể bị phán mười năm đấy!”


Thẩm Tu Bạch im lặng, tay nắm lại rồi buông ra, ngực phập phồng liên tục.


Mấy giây sau, anh ta cắn răng nói:


“Là do tôi đưa cô ấy!”


Tôi ngạc nhiên thốt lên, lùi lại mấy bước, ngã xuống ghế sô pha.


Sắc mặt Trình Phong sa sầm xuống, trừng trừng nhìn Thẩm Tu Bạch.


Trong nháy mắt cảnh sát đóng cửa rời đi, Trình Phong lập tức vọt lên, vả mấy phát khiến Hạ Đại ngã sụp xuống đất, sau đó vung mạnh nắm đấm, bốp bốp lên người Thẩm Tu Bạch.


“Đồ chó hoang! Còn nói không có gì bẩn thỉu với nhau! Không có gì thì đưa đồ đắt tiền cho con điếm này làm gì? Thì ra đôi cẩu nam nữ các người vẫn luôn lừa gạt tôi! Uổng công tôi coi cậu là anh em, cậu lại cắm sừng lên đầu tôi, còn lừa gạt tôi như tên ngốc! Trình Phong tôi thù này không báo nhất định không phải người!”


Hạ Đại hoảng sợ thét lên.

 

Loading...