THƯ NGHI, THÊ TỬ CỦA TA - 13
Cập nhật lúc: 2025-07-09 00:15:37
Ngày trở về phủ, đại tiểu thư lập tức sai mang đến giấy bán của đám hạ nhân, cộng thêm những quen dùng đây, phủ đấy, trật tự rõ ràng.
Việc buôn bán ảnh hưởng bởi chiến sự cũng dần hồi phục.
Văn ca nhim thấy gì đó đúng, đúng.
Ta là thị vệ của đại tiểu thư, vì nàng quản nữa?
Do dự mãi, cuối cùng lén tìm Văn ca nhi, rõ mục đích của .
Văn ca nhi nhi kinh ngạc liếc một cái, nghiêm túc :
“Đại ca, giấy bán của nương trả từ lúc phủ xảy chuyện . Giờ là Hầu tước nhị phẩm, là quan viên triều đình, còn liên quan gì đến phủ chúng , cũng chẳng còn là thị vệ của đại tiểu thư nữa. Nam nữ thụ thụ bất , thể để suốt ngày kè kè bên cạnh đại tỷ ?”
Ta trợn mắt sững sờ:
“Sao thể như ?”
“Phải như thôi.”
Văn ca nhi nhi mím môi nhẹ:
“Trừ phi…”
“Trừ phi thế nào?”
Ta vội vàng hỏi.
“Trừ phi cầu hôn đại tỷ, nàng gả cho thê tử, thì mới thể ngày đêm ở bên .”
Ta c.h.ế.t lặng. Văn ca nhi nhi nhắc đến chuyện , thể tự hỏi: … thật sự thể ?
Chưa đến chuyện khi phủ xảy chuyện, lão gia là Đại Lý Tự khanh trẻ tuổi nhất, phu nhân là quận chúa của Tín vương, còn tiểu thư là tài nữ nổi danh kinh thành.
Giờ đây, phu nhân là công chúa duy nhất của đương kim hoàng thượng, đại tiểu thư ngự ban danh hiệu "Định Tường quận chúa", chỉ cần danh vị đủ hiểu sự sủng ái.O Mai d.a.o Muoi
Còn thì ?
Thấy lặng thinh , Văn ca nhi nhi khuyên:
“Đại ca, đối với đại tỷ thế nào đều thấy hết. Cần gì bận tâm chuyện môn đăng hộ đối? Huống hồ bây giờ cũng là công thần hiển hách.”
“Đây là cuối cùng khuyên với tư cách một , nếu còn cố chấp tỉnh ngộ, đại tỷ gả cho khác , dù c.h.ế.t, cũng an ủi đấy.”
Lời Văn ca nhi nhi cứ vang vọng mãi trong lòng .
Tối hôm đó, một uống nhiều rượu trong phòng, lẽ là say quá , thấy đại tiểu thư dịu dàng gọi :
“Trường Sinh, Trường Sinh.”
Vừa thấy nàng, bao nỗi tủi tích tụ mấy tháng trời bỗng trào , mắt đỏ hoe nàng:
“Tiểu thư, Trường Sinh nhớ lắm…”
“Sao đến tìm ?”
“Ta dám.”
Ta đối mặt với nàng thế nào, là một kẻ hèn nhát, sợ bản xứng, càng sợ nàng đồng ý.
giờ đại tiểu thư như thể đang đến trong mộng để thăm , tay nàng mềm quá, kìm cứ dụi mãi.
Vẫn đủ, run rẩy siết chặt nàng trong vòng tay .
“Trường Sinh ngốc…”
Đại tiểu thư trong mộng dịu dàng quá đỗi, ánh mắt nàng khiến cả như tan chảy.
Ta nhịn , gần nàng, gần thêm chút nữa, cho đến khi bắt đôi môi đỏ mọng , bất chấp tất cả mà hôn lên, tham lam mút lấy.
Ta thể khống chế bản nữa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thu-nghi-the-tu-cua-ta/13.html.]
Thôi thì, để buông thả một trong giấc mộng .
Sáng hôm tỉnh dậy, ở trong phòng ở phủ.
Trên môi cảm giác lạ lạ, cầm gương đồng lên, thấy khóe miệng còn vương son phấn, liền ngây , chuyện tối qua lập tức ùa về.
Thì là mộng, là thật!
Đại tiểu thư bụng đến thăm , mà buông lời vô lễ, mạo phạm nàng chút phân biệt trái.
Ta đúng là súc sinh, còn mặt mũi nào gặp nàng đây?
Mấy ngày , rúc trong phòng, dám bước ngoài. Trong đầu như hai tiểu nhân đang đánh .
Một tên mắng: Ngươi xứng , Tấn Trường Sinh?
Ngươi chỉ là một nông phu, từng bán nô lệ, nếu đại tiểu thư, ngươi ngày hôm nay ? Ngươi còn dám vọng tưởng đến nữ thần ư?
Thế nhưng trong đầu , vẫn một kẻ khác thể quên dư vị say lòng khi gần gũi đại tiểu thư.
Hắn ngang nhiên cãi :
“Ta xứng? Tình cảm dành cho nàng, trời đất chứng giám. Ta chỉ mong cả đời bảo vệ nàng, tuyệt đối lòng đổi .”
Hai tên tiểu nhân cãi loạn xạ khiến phát phiền, liền cưỡi ngựa phóng vút khỏi phủ.
Chạy một mạch tới ngoài cửa thành thì ai đó gọi giật . Quay đầu , hóa là Nhị Nha.
Nàng cưỡi con lừa nhỏ, đeo một bọc hành lý, dáng vẻ thong dong vô cùng.
“Trường Sinh ca, mà vội vàng thế?”
Nàng đuổi theo .O mai d.a.o Muoi
“Ta chỉ dạo thôi.”
“Vậy thì quá, cũng đang dạo.”
Nàng để từ chối, tự tiện thúc lừa bên cạnh:
“Đã thì cùng nhé.”
Ta thấy khó hiểu, hỏi:
“Ở phủ Vĩnh An Hầu ? Muội ngoài một , thế tử chấp nhận ư? Nói thì chuyện của với tiểu thư, còn cảm ơn và thế tử.”
Nhị Nha biến sắc, đó hậm hực :
“Huynh cần cảm ơn, dù hoàng thượng cũng ban thưởng hậu hĩnh cho . Giờ là kẻ sủng ái nhất bên cạnh bệ hạ đó.”
Lời đầy oán khí.
Trong lúc trò chuyện, ngựa và lừa xa, gần đến trấn Trùng Hoa.
Chúng dừng bên đường, ghé quán uống nước.
Vừa xuống bao lâu, liền thấy bàn bên cạnh trò chuyện, lớn nhỏ, vặn lọt tai.
Một :
“Ngươi ? Thánh thượng ban hôn cho Định Tường quận chúa và thế tử phủ Vĩnh An Hầu đấy.”
“Cái gì? Thật ?”
Tay cầm chén khựng , khẽ run.
Nhìn sang Nhị Nha, nàng cũng đổ nước trong chén.
“Thật đấy. thế tử phủ Vĩnh An Hầu đồng ý, bảo quận chúa từng mật thám bên cạnh tiền Thân vương, còn phế Thái tử giam lỏng, danh tiếng tổn hại…”