Thu Nguyệt
Chương 17
Vừa nói tới đó, bỗng nhiên bên ngoài truyền tới một loạt tiếng ồn ào náo động, cùng với ánh lửa đột ngột sáng bừng lên, có người đứng ngoài lều cấp báo: “Bẩm tướng quân, có rắn xuất hiện trong doanh trại, đã có người bị rắn cắn bị thương.”
Sư phụ chau mày nói: “Hàn Vân, cậu trông chừng nơi này.”
Hàn Vân lập tức chắp tay tuân mệnh. Ta nóng ruột, xoay người tính kéo sư phụ lại, khổ nỗi hai tay bị trói, không thể làm gì khác hơn là gọi với theo: “Sư phụ, dẫn con theo với, phần lớn những loài rắn cắn người đều có độc, con sẽ giải độc.”
Ánh mắt sư phụ nghiêm lại, nhiệt độ trong lều bỗng chốc giảm xuống cực tiểu, ngay cả Hàn Vân cũng ớn lạnh rùng mình. Ta còn định thuyết phục thêm đôi câu, sư phụ đã rời đi, trước khi đi để lại cho Hàn Vân một câu: “Trông giữ.”
Hàn Vân lại chắp tay tuân mệnh, ta nhấp nhứ định nói, hắn dò ra được ý đồ của ta, lập tức đứng ngăn phía trước, xem chừng còn rất muốn bịt miệng ta lại.
Chỉ một khoảnh khắc chần chừ như vậy, sư phụ đến cả bóng dáng cũng không còn.
Ta nghe thấy bên ngoài lều loáng cái đã không còn tiếng động, không kìm được năn nỉ: “Hàn, Hàn đại ca, huynh hãy cởi trói cho ta và Từ đại ca đi, ta thật sự biết giải độc, chỉ cần huynh cho Từ đại ca đi lấy hòm thuốc đến cho ta là được, cậu ấy biết nó ở đâu.”
“Hai người không được phép đi đâu hết, trong doanh trại có quân y, không thấy tướng quân tức giận thành ra như vậy sao?” Hàn Vân lau mồ hôi, đồng thời ngồi xuống bên cạnh Từ Bình: “Ta nói Từ Bình, sao cậu lại hồ đồ như vậy? Sao có thể đưa cô ấy đến đây như thế chứ?”
Ta thấy Từ Bình vẫn quỳ nguyên như cũ, hai tay bị trói chặt sau lưng, thần sắc mệt mỏi, trong lòng cảm thấy rất có lỗi bèn đi qua ngồi xổm xuống bên cạnh hắn: “Đều do ta không tốt, hại cậu bị phạt.”
Từ Bình quay qua nhìn ta, trên mặt không có lấy một tia oán trách, nói với ta bằng ngữ điệu bình thản, chỉ là trong đó không chứa ý cười như thường ngày, giọng điềm tĩnh: “Ta đã sớm lường trước được chuyện này, không có việc gì.”
Hàn Vân giận run cả người: “Sớm lường trước? Cậu có sớm nghĩ tới chuyện sẽ bị tướng quân chém đầu không?”
“Huynh thì biết gì chứ?”
“Ta không biết gì, chỉ biết vừa nãy hai người các cậu suýt chút nữa đều đã bị chém đầu.”
Ta nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của sư phụ, hai chân thiếu điều muốn nhũn ra, nhưng trong lòng không tin, cất giọng kiên định: “Sư phụ sẽ không như vậy.”
Hàn Vân trừng ta: “Quân lệnh như sơn, cô cho rằng đây là nơi có thể đùa giỡn hay sao?”
“Huynh đừng hù dọa cô ấy.” Từ Bình nhíu mày.
“Ta hù dọa cô ấy cái gì? Nếu tướng quân thật sự hạ lệnh, thì không biết liệu mười mấy cái đầu này của bọn ta có giữ được tính mạng của cậu hay không.” Đến giờ Hàn Vân vẫn còn khiếp hãi.
Ta sững người, tính phản bác ngay lập tức.
Mặc dù sư phụ đã không ở bên cạnh ta suốt tám năm, nhưng ta đã sống với người từ khi còn nhỏ. Người là người như thế nào, ta hiểu rõ nhất. Ta không tin người đã cùng ta chôn cất con thỏ trắng, người đã cõng ta qua khe núi để xem hoa lê nở rộ đầy cốc trong đêm sẽ xem ta như gián điệp mà xử tội, lại càng không tin người có thể giáng cho Từ Bình – người đã một đường đưa ta đến quân doanh – tội thông đồng với địch, sau đó nhất loạt chém đầu hai chúng ta.
Nếu người thực sự có thể nhẫn tâm như vậy, thì cần gì phải để Từ Bình ở lại Diêm Thành chăm sóc ta? Nhiều năm như vậy, sư phụ chính là lo lắng không yên lòng về ta, người lúc nào cũng muốn ta được bình yên khỏe mạnh, ta biết rõ điều đó hơn bất kỳ ai khác.
Ta há miệng, còn chưa kịp nói gì, bên tai đột nhiên có âm thanh sột soạt rất nhỏ. Hàn Vân cảnh giác, đầu khẽ nghiêng, đồng tử co lại tập trung cao độ, sau đó duỗi tay xô mạnh ta sang một bên, tay kia rút phăng kiếm ra, một nhát chém đứt đôi con rắn đen dài ở ngay trước mặt ta ra thành hai đoạn.
“Có rắn vào, Từ Bình, cậu bảo vệ cho cô ấy.” Hàn Vân xoay người, một kiếm cắt đứt dây thừng trên cổ tay Từ Bình, rồi lấy từ trong ống giày ra một thanh đoản đao ném qua.
Từ Bình tung người tiếp lấy đoản đao, trong nháy mắt Hàn Vân đã chém thêm mấy con nữa, nhưng trên mặt đất rắn bò nhung nhúc, không biết phải chém chỗ nào.
Từ Bình phóng tới bên cạnh che chắn cho ta, nhưng do hắn đã quỳ một lúc khá lâu, bất thình lình nhảy vọt lên, không tránh khỏi máu huyết không thông, động tác thoáng khựng lại. Những con rắn này tuy rất nhỏ nhưng tốc độ di chuyển và tấn công nhanh như chớp, loáng cái đã trườn tới, nhanh gấp hắn mấy phần.
Trong lúc ta cho rằng mình không kịp đứng dậy nữa thì được Hàn Vân dùng sức xô mạnh sang một bên. Một nam nhân vạm vỡ và có sức mạnh như Hàn Vân, ra tay dưới tình thế nguy cấp như vậy, ta làm sao có thể chống đỡ? Bị hắn đẩy một phát bay thẳng vào trong góc lều, ngã chổng gọng đến choáng váng mặt mày không nói, đồ đạc trong túi áo còn lỉnh kỉnh đua nhau lăn ra. Kẹo cam thảo, mấy bình thuốc nhỏ, gói thuốc rơi tung tóe. Tình thế cấp bách, ta bò lê trên mặt đất đi nhặt lại, cả hai tay đều bị trói, vất vả lắm mới tìm được lọ thuốc muốn tìm kia, đành phải dùng răng cắn mở nút, thuốc bột màu trắng bên trong vung vãi khắp nơi, dính đầy trên mặt ta, khiến ta bị sặc ho khan một trận.
Từ Bình thấy ta bị rắn bao vây, lo lắng đến độ mặt mũi xanh mét, chẳng còn màng mấy con rắn đang bò lúc nhúc quanh chân mình, đoản đao rời khỏi tay xé gió lao vun vút ghim chặt con rắn đang định bò lên bàn chân ta xuống đất, đoản đao găm xuống ba tấc đất nhẹ nhàng như cắt đậu phụ, bén ngót cắt đứt đầu con rắn kia, máu văng tung tóe. Ta bị dọa, hai chân co rụt lại, thân thể bật ngửa ra sau, ngã ngồi lên vách lều.
“Tiểu Nguyệt cô nương!” Từ Bình hét to, Hàn Vân cũng lao tới, ta sợ hai người bọn họ dưới tình thế cấp bách lại phi đao nữa, liền ngửa mặt, giơ hai tay lên trời huơ lia lịa: “Không có việc gì, không có việc gì, ta không sao.”
Ta vừa nói vừa lồm cồm bò dậy, trong lều lặng thinh như tờ. Từ Bình và Hàn Vân không nhìn ta nữa, chỉ ngơ ngác dòm đám rắn nằm cứng đờ trên mặt đất, vẻ mặt không thể tin.
Ta lấy chiếc khăn nhỏ ra lau mặt, còn không quên giải thích: “Ta dùng thuốc bột trị rắn, không có việc gì, bọn chúng sẽ không thể động đậy trong vòng ít nhất một nén hương. Hàn đại ca, huynh tìm cái gì đựng chắc chắn một chút đến bắt bọn chúng đi.”
Hàn Vân nhìn ta, khóe miệng giật giật, vừa nhìn đống rắn nằm la liệt dưới đất, rốt cuộc cũng nghẹn ra được mấy chữ: “Cái gì chắc chắc…” Một câu còn chưa kịp nói xong, gương mặt bỗng đỏ bừng như say rượu.
Từ Bình vẻ mặt quái lạ dòm hắn, thắc mắc: “Sao mặt huynh đỏ dữ vậy?”
Hàn Vân không nói nữa, khụy chân ngã ngồi trên mặt đất.
Từ Bình sửng sốt, đưa tay ra tính kéo hắn dậy. Ta lật đật hét lên: “Đừng đụng vào, huynh ấy bị rắn cắn, mau cởi trói cho ta.”
Từ Bình hoàn hồn, lập tức cắt đứt dây trói trên tay ta, ta vội vàng đứng dậy chạy qua xem xét vết thương. Hàn Vân bị cắn ở bắp chân, con rắn kia có độc tính cực mạnh, cắt ống quần ra, vết thương nơi bị cắn đã tấy đỏ, sưng bầm tím lan ra xung quanh. Ta tìm thuốc viên trong túi ra cho Hàn Vân nuốt, rồi nhanh chóng hơ lưỡi đao bằng ngọn nến trên bàn, kêu Từ Bình giữ chặt hắn, lưu loát hạ đao rạch thành hình chữ thập nơi phù thũng, dùng bốn ngón tay nặn hết máu đen, cho đến khi máu đỏ tươi chảy ra mới thôi, rồi rắc thuốc bột lên, cuối cùng dùng vải băng kín vết thương lại, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Từ Bình đang tính chém toàn bộ đám rắn, ta đang bận bịu tay chân, vội lên tiếng ngăn cản: “Đừng giết, gom lại, ta muốn dùng để chế dược.”
Từ Bình gật đầu, đi ra ngoài tìm một cái túi da, cho hết đám rắn cứng đơ vào, rồi buộc chặt miệng túi lại.
Ta nói với Hàn Vân: “Được rồi, huynh tạm thời nằm xuống một lúc đi, tuyệt đối không được di chuyển, chờ thuốc phát huy tác dụng đã.”
Hàn Vân vẫn còn tỉnh táo, lúc này gắng gượng phản đối: “Không được, đây là lều của tướng quân…”
Từ Bình cũng lên tiếng: “Đệ dìu huynh ra ngoài.” Nói xong lập tức đưa tay toan đỡ hắn dậy.
Ta ‘bộp’ một cái đẩy tay Từ Bình ra: “Lều của tướng quân thì sao chứ? Huynh ấy vừa mới trúng độc, còn để huynh ấy ngủ ngoài trời sao? Ta vừa mới rắc bột thuốc trong này, rắn không thể vào được, để huynh ấy nằm ở đây đi.”
Đang nói thì có người thở hồng hộc chạy vào, vừa vào lều liền hét toáng: “Hàn đại ca làm sao vậy?” Chính là Phượng Ca đã lôi ta đi giống như dắt chó trước đó.
Ta chớp chớp mắt, đáp hắn: “Huynh ấy bị trúng độc rắn, có điều ta đã trị xong rồi, những người khác sao rồi? Còn có ai bị cắn không?”
Phượng Ca nghệt mặt, chỉ ngơ ngác dòm ta gục gặc đầu, ta tức thì lo lắng: “Tướng quân đâu? Tướng quân không bị cắn chứ?”
Phượng Ca lại lúc lắc đầu, ta túm vội Từ Bình: “Để cậu ta ở đây chăm sóc huynh ấy đi, chúng ta phải đi nhanh thôi, nọc rắn này rất độc, để muộn không thể nào chữa khỏi, mạng người là trên hết.”
Từ Bình quay lại dòm ta, như thể lần đầu tiên nhìn thấy con người thật của ta vậy, sau đó gật đầu, đáp: “Đúng vậy, mạng người là trên hết, Phượng Ca nhi, phiền đệ ở đây chăm sóc Hàn Vân, đừng ra khỏi lều, cẩn thận có rắn, huynh đưa cô ấy đi tìm tướng quân.” Nói xong nhanh chóng kéo ta đi.
Phượng Ca quýnh quáng: “Là giám quân bị cắn, tướng quân bảo đệ tới đây dặn mọi người không được tự ý rời khỏi lều. Từ đại ca, huynh đừng đi!”
Bước chân Từ Bình như bay, thấy ta tất tả chạy theo không kịp, không nói một lời cõng ta lên lưng lao vút đi. Lúc này, chiếc lều chỉ còn là một chấm nhỏ, chỉ có thể nghe thấy loáng thoáng giọng nói của Phượng Ca yếu ớt tan trong gió.
Từ Bình cõng ta lao như bay, chẳng mấy chốc đã tiến vào rừng cây. Trong rừng, những ngọn đuốc sáng rực trong đêm, các binh sĩ đều đã tỉnh giấc. Lều của giám quân nằm trên một gò đất trống, bốn phía che kín như bưng. Chúng ta còn chưa tới gần, bỗng nghe thấy tiếng ưng kêu lanh lảnh trên đỉnh đầu, một con đại bàng to như đám mây đen khổng lồ lao thẳng tắp về phía ta, lúc gần đến trước mặt đột nhiên thu vuốt lại đáp xuống tảng đá nhẵn bóng, sau đó cúi đầu mổ mạnh.
Ta đã nhận ra đây chính là Ưng nhi truyền tin của sư phụ, nhìn kỹ lần nữa, thì ra móng vuốt của nó còn đang quắp một con rắn đen, con rắn bị cái mỏ sắc nhọn của nó mổ một nhát, nhất thời đầu nở hoa, chết cực kỳ thê thảm.
Đại ưng thanh thế kinh người, ai nấy đều đổ dồn mắt về phía nó, nó lại quay ngoắt đầu đi, liếc nhìn ta bằng ánh mắt không mảy may che giấu vẻ tự đắc, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn, như thể đang chờ ta vỗ tay hoan hô.
Ta liền lau mồ hôi, rồi trừng mắt liếc lại nó, ý nói: ‘Bây giờ là lúc nào rồi hả? Mày không lo theo sát sư phụ phòng ngừa vạn nhất có chuyện gì xảy ra, lại chạy tới đây khoe khoang, trổ tài anh hùng!’
Sư phụ chau mày nói: “Hàn Vân, cậu trông chừng nơi này.”
Hàn Vân lập tức chắp tay tuân mệnh. Ta nóng ruột, xoay người tính kéo sư phụ lại, khổ nỗi hai tay bị trói, không thể làm gì khác hơn là gọi với theo: “Sư phụ, dẫn con theo với, phần lớn những loài rắn cắn người đều có độc, con sẽ giải độc.”
Ánh mắt sư phụ nghiêm lại, nhiệt độ trong lều bỗng chốc giảm xuống cực tiểu, ngay cả Hàn Vân cũng ớn lạnh rùng mình. Ta còn định thuyết phục thêm đôi câu, sư phụ đã rời đi, trước khi đi để lại cho Hàn Vân một câu: “Trông giữ.”
Hàn Vân lại chắp tay tuân mệnh, ta nhấp nhứ định nói, hắn dò ra được ý đồ của ta, lập tức đứng ngăn phía trước, xem chừng còn rất muốn bịt miệng ta lại.
Chỉ một khoảnh khắc chần chừ như vậy, sư phụ đến cả bóng dáng cũng không còn.
Ta nghe thấy bên ngoài lều loáng cái đã không còn tiếng động, không kìm được năn nỉ: “Hàn, Hàn đại ca, huynh hãy cởi trói cho ta và Từ đại ca đi, ta thật sự biết giải độc, chỉ cần huynh cho Từ đại ca đi lấy hòm thuốc đến cho ta là được, cậu ấy biết nó ở đâu.”
“Hai người không được phép đi đâu hết, trong doanh trại có quân y, không thấy tướng quân tức giận thành ra như vậy sao?” Hàn Vân lau mồ hôi, đồng thời ngồi xuống bên cạnh Từ Bình: “Ta nói Từ Bình, sao cậu lại hồ đồ như vậy? Sao có thể đưa cô ấy đến đây như thế chứ?”
Ta thấy Từ Bình vẫn quỳ nguyên như cũ, hai tay bị trói chặt sau lưng, thần sắc mệt mỏi, trong lòng cảm thấy rất có lỗi bèn đi qua ngồi xổm xuống bên cạnh hắn: “Đều do ta không tốt, hại cậu bị phạt.”
Từ Bình quay qua nhìn ta, trên mặt không có lấy một tia oán trách, nói với ta bằng ngữ điệu bình thản, chỉ là trong đó không chứa ý cười như thường ngày, giọng điềm tĩnh: “Ta đã sớm lường trước được chuyện này, không có việc gì.”
Hàn Vân giận run cả người: “Sớm lường trước? Cậu có sớm nghĩ tới chuyện sẽ bị tướng quân chém đầu không?”
“Huynh thì biết gì chứ?”
“Ta không biết gì, chỉ biết vừa nãy hai người các cậu suýt chút nữa đều đã bị chém đầu.”
Ta nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của sư phụ, hai chân thiếu điều muốn nhũn ra, nhưng trong lòng không tin, cất giọng kiên định: “Sư phụ sẽ không như vậy.”
Hàn Vân trừng ta: “Quân lệnh như sơn, cô cho rằng đây là nơi có thể đùa giỡn hay sao?”
“Huynh đừng hù dọa cô ấy.” Từ Bình nhíu mày.
“Ta hù dọa cô ấy cái gì? Nếu tướng quân thật sự hạ lệnh, thì không biết liệu mười mấy cái đầu này của bọn ta có giữ được tính mạng của cậu hay không.” Đến giờ Hàn Vân vẫn còn khiếp hãi.
Ta sững người, tính phản bác ngay lập tức.
Mặc dù sư phụ đã không ở bên cạnh ta suốt tám năm, nhưng ta đã sống với người từ khi còn nhỏ. Người là người như thế nào, ta hiểu rõ nhất. Ta không tin người đã cùng ta chôn cất con thỏ trắng, người đã cõng ta qua khe núi để xem hoa lê nở rộ đầy cốc trong đêm sẽ xem ta như gián điệp mà xử tội, lại càng không tin người có thể giáng cho Từ Bình – người đã một đường đưa ta đến quân doanh – tội thông đồng với địch, sau đó nhất loạt chém đầu hai chúng ta.
Nếu người thực sự có thể nhẫn tâm như vậy, thì cần gì phải để Từ Bình ở lại Diêm Thành chăm sóc ta? Nhiều năm như vậy, sư phụ chính là lo lắng không yên lòng về ta, người lúc nào cũng muốn ta được bình yên khỏe mạnh, ta biết rõ điều đó hơn bất kỳ ai khác.
Ta há miệng, còn chưa kịp nói gì, bên tai đột nhiên có âm thanh sột soạt rất nhỏ. Hàn Vân cảnh giác, đầu khẽ nghiêng, đồng tử co lại tập trung cao độ, sau đó duỗi tay xô mạnh ta sang một bên, tay kia rút phăng kiếm ra, một nhát chém đứt đôi con rắn đen dài ở ngay trước mặt ta ra thành hai đoạn.
“Có rắn vào, Từ Bình, cậu bảo vệ cho cô ấy.” Hàn Vân xoay người, một kiếm cắt đứt dây thừng trên cổ tay Từ Bình, rồi lấy từ trong ống giày ra một thanh đoản đao ném qua.
Từ Bình tung người tiếp lấy đoản đao, trong nháy mắt Hàn Vân đã chém thêm mấy con nữa, nhưng trên mặt đất rắn bò nhung nhúc, không biết phải chém chỗ nào.
Từ Bình phóng tới bên cạnh che chắn cho ta, nhưng do hắn đã quỳ một lúc khá lâu, bất thình lình nhảy vọt lên, không tránh khỏi máu huyết không thông, động tác thoáng khựng lại. Những con rắn này tuy rất nhỏ nhưng tốc độ di chuyển và tấn công nhanh như chớp, loáng cái đã trườn tới, nhanh gấp hắn mấy phần.
Trong lúc ta cho rằng mình không kịp đứng dậy nữa thì được Hàn Vân dùng sức xô mạnh sang một bên. Một nam nhân vạm vỡ và có sức mạnh như Hàn Vân, ra tay dưới tình thế nguy cấp như vậy, ta làm sao có thể chống đỡ? Bị hắn đẩy một phát bay thẳng vào trong góc lều, ngã chổng gọng đến choáng váng mặt mày không nói, đồ đạc trong túi áo còn lỉnh kỉnh đua nhau lăn ra. Kẹo cam thảo, mấy bình thuốc nhỏ, gói thuốc rơi tung tóe. Tình thế cấp bách, ta bò lê trên mặt đất đi nhặt lại, cả hai tay đều bị trói, vất vả lắm mới tìm được lọ thuốc muốn tìm kia, đành phải dùng răng cắn mở nút, thuốc bột màu trắng bên trong vung vãi khắp nơi, dính đầy trên mặt ta, khiến ta bị sặc ho khan một trận.
Từ Bình thấy ta bị rắn bao vây, lo lắng đến độ mặt mũi xanh mét, chẳng còn màng mấy con rắn đang bò lúc nhúc quanh chân mình, đoản đao rời khỏi tay xé gió lao vun vút ghim chặt con rắn đang định bò lên bàn chân ta xuống đất, đoản đao găm xuống ba tấc đất nhẹ nhàng như cắt đậu phụ, bén ngót cắt đứt đầu con rắn kia, máu văng tung tóe. Ta bị dọa, hai chân co rụt lại, thân thể bật ngửa ra sau, ngã ngồi lên vách lều.
“Tiểu Nguyệt cô nương!” Từ Bình hét to, Hàn Vân cũng lao tới, ta sợ hai người bọn họ dưới tình thế cấp bách lại phi đao nữa, liền ngửa mặt, giơ hai tay lên trời huơ lia lịa: “Không có việc gì, không có việc gì, ta không sao.”
Ta vừa nói vừa lồm cồm bò dậy, trong lều lặng thinh như tờ. Từ Bình và Hàn Vân không nhìn ta nữa, chỉ ngơ ngác dòm đám rắn nằm cứng đờ trên mặt đất, vẻ mặt không thể tin.
Ta lấy chiếc khăn nhỏ ra lau mặt, còn không quên giải thích: “Ta dùng thuốc bột trị rắn, không có việc gì, bọn chúng sẽ không thể động đậy trong vòng ít nhất một nén hương. Hàn đại ca, huynh tìm cái gì đựng chắc chắn một chút đến bắt bọn chúng đi.”
Hàn Vân nhìn ta, khóe miệng giật giật, vừa nhìn đống rắn nằm la liệt dưới đất, rốt cuộc cũng nghẹn ra được mấy chữ: “Cái gì chắc chắc…” Một câu còn chưa kịp nói xong, gương mặt bỗng đỏ bừng như say rượu.
Từ Bình vẻ mặt quái lạ dòm hắn, thắc mắc: “Sao mặt huynh đỏ dữ vậy?”
Hàn Vân không nói nữa, khụy chân ngã ngồi trên mặt đất.
Từ Bình sửng sốt, đưa tay ra tính kéo hắn dậy. Ta lật đật hét lên: “Đừng đụng vào, huynh ấy bị rắn cắn, mau cởi trói cho ta.”
Từ Bình hoàn hồn, lập tức cắt đứt dây trói trên tay ta, ta vội vàng đứng dậy chạy qua xem xét vết thương. Hàn Vân bị cắn ở bắp chân, con rắn kia có độc tính cực mạnh, cắt ống quần ra, vết thương nơi bị cắn đã tấy đỏ, sưng bầm tím lan ra xung quanh. Ta tìm thuốc viên trong túi ra cho Hàn Vân nuốt, rồi nhanh chóng hơ lưỡi đao bằng ngọn nến trên bàn, kêu Từ Bình giữ chặt hắn, lưu loát hạ đao rạch thành hình chữ thập nơi phù thũng, dùng bốn ngón tay nặn hết máu đen, cho đến khi máu đỏ tươi chảy ra mới thôi, rồi rắc thuốc bột lên, cuối cùng dùng vải băng kín vết thương lại, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Từ Bình đang tính chém toàn bộ đám rắn, ta đang bận bịu tay chân, vội lên tiếng ngăn cản: “Đừng giết, gom lại, ta muốn dùng để chế dược.”
Từ Bình gật đầu, đi ra ngoài tìm một cái túi da, cho hết đám rắn cứng đơ vào, rồi buộc chặt miệng túi lại.
Ta nói với Hàn Vân: “Được rồi, huynh tạm thời nằm xuống một lúc đi, tuyệt đối không được di chuyển, chờ thuốc phát huy tác dụng đã.”
Hàn Vân vẫn còn tỉnh táo, lúc này gắng gượng phản đối: “Không được, đây là lều của tướng quân…”
Từ Bình cũng lên tiếng: “Đệ dìu huynh ra ngoài.” Nói xong lập tức đưa tay toan đỡ hắn dậy.
Ta ‘bộp’ một cái đẩy tay Từ Bình ra: “Lều của tướng quân thì sao chứ? Huynh ấy vừa mới trúng độc, còn để huynh ấy ngủ ngoài trời sao? Ta vừa mới rắc bột thuốc trong này, rắn không thể vào được, để huynh ấy nằm ở đây đi.”
Đang nói thì có người thở hồng hộc chạy vào, vừa vào lều liền hét toáng: “Hàn đại ca làm sao vậy?” Chính là Phượng Ca đã lôi ta đi giống như dắt chó trước đó.
Ta chớp chớp mắt, đáp hắn: “Huynh ấy bị trúng độc rắn, có điều ta đã trị xong rồi, những người khác sao rồi? Còn có ai bị cắn không?”
Phượng Ca nghệt mặt, chỉ ngơ ngác dòm ta gục gặc đầu, ta tức thì lo lắng: “Tướng quân đâu? Tướng quân không bị cắn chứ?”
Phượng Ca lại lúc lắc đầu, ta túm vội Từ Bình: “Để cậu ta ở đây chăm sóc huynh ấy đi, chúng ta phải đi nhanh thôi, nọc rắn này rất độc, để muộn không thể nào chữa khỏi, mạng người là trên hết.”
Từ Bình quay lại dòm ta, như thể lần đầu tiên nhìn thấy con người thật của ta vậy, sau đó gật đầu, đáp: “Đúng vậy, mạng người là trên hết, Phượng Ca nhi, phiền đệ ở đây chăm sóc Hàn Vân, đừng ra khỏi lều, cẩn thận có rắn, huynh đưa cô ấy đi tìm tướng quân.” Nói xong nhanh chóng kéo ta đi.
Phượng Ca quýnh quáng: “Là giám quân bị cắn, tướng quân bảo đệ tới đây dặn mọi người không được tự ý rời khỏi lều. Từ đại ca, huynh đừng đi!”
Bước chân Từ Bình như bay, thấy ta tất tả chạy theo không kịp, không nói một lời cõng ta lên lưng lao vút đi. Lúc này, chiếc lều chỉ còn là một chấm nhỏ, chỉ có thể nghe thấy loáng thoáng giọng nói của Phượng Ca yếu ớt tan trong gió.
Từ Bình cõng ta lao như bay, chẳng mấy chốc đã tiến vào rừng cây. Trong rừng, những ngọn đuốc sáng rực trong đêm, các binh sĩ đều đã tỉnh giấc. Lều của giám quân nằm trên một gò đất trống, bốn phía che kín như bưng. Chúng ta còn chưa tới gần, bỗng nghe thấy tiếng ưng kêu lanh lảnh trên đỉnh đầu, một con đại bàng to như đám mây đen khổng lồ lao thẳng tắp về phía ta, lúc gần đến trước mặt đột nhiên thu vuốt lại đáp xuống tảng đá nhẵn bóng, sau đó cúi đầu mổ mạnh.
Ta đã nhận ra đây chính là Ưng nhi truyền tin của sư phụ, nhìn kỹ lần nữa, thì ra móng vuốt của nó còn đang quắp một con rắn đen, con rắn bị cái mỏ sắc nhọn của nó mổ một nhát, nhất thời đầu nở hoa, chết cực kỳ thê thảm.
Đại ưng thanh thế kinh người, ai nấy đều đổ dồn mắt về phía nó, nó lại quay ngoắt đầu đi, liếc nhìn ta bằng ánh mắt không mảy may che giấu vẻ tự đắc, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn, như thể đang chờ ta vỗ tay hoan hô.
Ta liền lau mồ hôi, rồi trừng mắt liếc lại nó, ý nói: ‘Bây giờ là lúc nào rồi hả? Mày không lo theo sát sư phụ phòng ngừa vạn nhất có chuyện gì xảy ra, lại chạy tới đây khoe khoang, trổ tài anh hùng!’
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương