Thứ Nữ
Chương 2
6.
Nha hoàn của Liễu Tử Yến từ phủ thị lang về, Liễu Tử Yến đột nhiên khỏe lại.
Không còn nằm trên giường lau nước mắt, mỗi ngày sáng tối đều đến thỉnh an, hầu hạ công bà rất tận lực.
Sau bữa sáng, đại ca kéo tay áo ta, nhỏ giọng nói: “Nam Từ, dạo trước đại tẩu làm những chuyện không đúng, muội hãy nhường nhịn nàng ấy nhiều hơn.”
“Có thể là mới đến Từ gia, mọi thứ đều không thích ứng được, tính tình lớn một chút cũng là bình thường. Muội xem mấy ngày nay, nàng ấy hiền huệ biết bao.”
Ta cười cười đáp lại.
Đại ca bị sự dịu dàng của nàng ta che mắt nhưng ta thì không.
Bản chất của nàng ta, ta đã sớm nhìn thấu, giờ đột nhiên thay đổi tính tình, chắc chắn là có tính toán mới.
Sau bữa sáng, ta đang ở hoa sảnh xem sổ sách, Liễu Tử Yến bưng một bát canh sâm vào.
“Tiểu cô cả ngày xem sổ sách, mắt đều hỏng rồi, ta đặc biệt hầm canh sâm, tiểu cô uống để bồi bổ.”
Ta bất đắc dĩ thở dài, trên đời này sao lại có người không biết điều như vậy?
Cho dù là giả vờ dịu dàng, cũng không học được.
“Làm phiền đại tẩu rồi, để đó trước đi, vừa ăn sáng xong vẫn chưa uống vào được.” Ta cười đáp lại nàng ta.
Nàng ta nhíu mày, vẻ mặt như chịu ấm ức, khóe miệng giật giật mấy cái, đổi thành nụ cười miễn cưỡng.
「Được, vậy ta không làm phiền tiểu cô nữa.」
Vài ngày sau, công chúa gửi thiệp mời, mời ta cùng đi thưởng hoa.
Liễu Tử Yến biết được, liền dẫn theo một đám bà tử hùng hổ kéo đến viện của ta.
“Tiểu cô ngày thường mặc đồ giản dị nhưng dù sao cũng phải đến hành cung, vẫn nên mặc đẹp hơn một chút. Ta đặc biệt đi may những bộ quần áo này để phối cho tiểu cô.”
Liễu Tử Yến cười đắc ý, dường như rất hài lòng với con mắt của mình.
Ta liếc nhìn, bộ trước lòe loẹt hơn bộ sau.
Bội Nguyệt hiểu được sự chán ghét của ta: “Đại nãi nãi vẫn chưa hiểu cô nương nhà ta sao? Cô nương từ trước đến nay không thích thêu hoa chim trên y phục.”
Ánh mắt Liễu Tử Yến lóe lên một tia không vui nhưng vẫn cười nói: “Tiểu cô là thứ nữ, trước kia hẳn cũng không có cơ hội vào cung, không hiểu quy củ trong cung. Nghe lời đại tẩu đi, chắc chắn không sai.”
Ồ thì ra là muốn ở trước mặt ta khoe khoang mình đã từng vào cung.
Ta tuy quen biết với công chúa nhưng không thích những quy củ trong cung, cho nên chưa từng tham gia yến tiệc đông người trong cung.
Liễu Tử Yến chưa từng gặp ta, cho nên mới đến trước mặt ta vô tình khoe khoang.
“Đã là tấm lòng của đại tẩu, vậy ta sẽ nhận.”
Thấy ta nhận, Liễu Tử Yến mới hài lòng rời đi, để lại Bội Nguyệt vẻ mặt khó xử.
“Cô nương, đại nãi nãi dù sao cũng là trưởng nữ của phủ thị lang, sao thẩm mỹ lại kém như vậy? Bộ y phục này vừa có ngọc châu vừa có chỉ tơ vàng đỏ, vừa thêu hoa vừa treo thêm đồ trang sức. Người không phải đi hát, bộ trang phục này giống như một tiệm trang sức di động vậy.”
Ta che miệng cười nói: “Ngươi đúng là biết hình dung. Những bộ quần áo này ngươi cất đi, tự nhiên sẽ có chỗ dùng.”
Liễu Tử Yến tuy là thứ nữ nhưng cũng được nuôi dưỡng như đích nữ, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, nàng ta sao có thể không hiểu bộ quần áo này quá rườm rà?
Chỉ là muốn ta mặc đi để làm trò cười mà thôi.
7.
Ngày thưởng hoa, lúc ta ra khỏi cửa quả thực mặc bộ quần áo Liễu Tử Yến tặng.
Nàng ta đứng ở cửa phủ nhìn xe ngựa của ta đi rồi mới yên tâm trở về.
Buổi chiều ta trở về, nàng ta đã sớm đứng đợi ở cửa.
Thấy ta cười bước xuống xe, trên tay còn cầm một cái hộp, nàng ta có chút ngây người: “Tiểu cô, hôm nay, hôm nay yến tiệc thưởng hoa vui chứ?”
Ta cười, vẻ mặt ngây thơ: “Vui chứ, nhờ có bộ y phục đại tẩu tặng, công chúa và hoàng hậu nương nương nhìn thấy đều khen ngợi.”
“Nghe nói mấy ngày trước sứ giả Bắc Vực đến cũng mặc như vậy, họ nói đây là biểu tượng của sự giàu có. Ở nước họ, người địa vị càng cao, quần áo càng hoa. Hoàng hậu nương nương nói chúng ta và Bắc Vực hiện tại quan hệ hòa hoãn, mặc như vậy có lợi cho hữu nghị giữa hai nước. Vui mừng còn thưởng cho ta một viên dạ minh châu.”
Nói xong ta mở hộp ra cho Liễu Tử Yến xem.
Viên dạ minh châu đó sáng bóng cực kỳ, kích thước cũng cực lớn, khiến Liễu Tử Yến nhìn đến ngây người.
“Thì ra là vậy.” Nàng ta lẩm bẩm rồi đi.
Cuối tháng, hoa nở rộ, các gia đình quý tộc trong kinh cũng lần lượt bắt đầu tổ chức yến tiệc thưởng hoa.
Tiệc đầu tiên đương nhiên là của Mục Vương gia, đệ đệ ruột của hoàng đế, yến tiệc thưởng hoa của nhà ông ta mỗi năm mời không nhiều người nhưng đều là những người có quyền thế và địa vị nhất kinh thành.
Nhờ có quan hệ của ca ca, năm nay Liễu Tử Yến cũng có tên trong danh sách được mời.
Nàng ta chuẩn bị trước ba ngày, dáng vẻ muốn lấn át quần phương trong yến tiệc thưởng hoa.
Nhìn nàng ta mặc bộ quần áo lòe loẹt đó ra khỏi cửa, Bội Nguyệt nhảy hai bước một đến báo cáo với ta.
“Tốt, tối nay có trò hay để xem rồi.”
Giờ cơm tối, Liễu Tử Yến trở về, khóc sưng cả mắt, mặt mày buồn rười rượi.
“Sao vậy? Không phải đi thưởng hoa sao, sao lại khóc?” Ca ca hỏi.
Liễu Tử Yến trừng mắt nhìn ta, hung dữ nói: “Ngươi hỏi muội muội tốt của ngươi đi.”
Ta chớp mắt vẻ mặt ngây thơ.
Liễu Tử Yến dừng lại, khóc lớn: “Ta đối xử với nàng ta còn chưa đủ tốt sao? Ngươi đi hỏi thăm trong kinh thành xem, nhà nào có trưởng tẩu có thể giống như ta, đối xử với tiểu cô tử ôn hòa như vậy.”
“Quay đầu lại, nàng ta lại dụ dỗ ta mặc bộ trang phục này đến phủ Mục Vương để làm trò cười, chỉ sợ bây giờ cả kinh thành đều đang nói sau lưng ta rằng ta mặc như một con công.
Ta không còn mặt mũi nào để ra ngoài nữa.”
Không đợi ca ca hỏi ta, ta liền học theo nàng ta cũng tỏ vẻ ấm ức: “Đại tẩu cũng biết bộ quần áo này không đẹp mà, còn dụ dỗ ta nói là quy củ trong cung, bảo ta mặc vào cung.”
Nói xong ta tỏ vẻ bừng tỉnh: “Ồ thì ra ta làm trò cười không sao.”
“Hay là, đại tẩu vốn đã thành tâm muốn ta đi làm trò cười?”
Dưới sự chất vấn của ta, tiếng khóc của Liễu Tử Yến dần dần dừng lại, ánh mắt có chút hoảng loạn.
Ca ca giọng điệu có chút không vui: “Tử Yến, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Liễu Tử Yến lí nhí nói: “Ta, hôm đó ta cố ý nấu canh sâm mang đến cho tiểu cô nhưng tiểu cô lại không uống. Nàng ta trong mắt luôn coi thường ta, trước mặt nha hoàn bà tử đánh vào mặt ta.”
Ta nói sao, hôm đó đột nhiên tốt bụng, còn nhất định phải đợi ta ăn cơm xong mới mang đến.
Hóa ra là để sau này cáo buộc ta.
Ta nhàn nhạt mở miệng: “Ta không hứng thú với mặt mũi của ngươi, ta chỉ biết ta ăn no rồi không uống nổi nữa thôi.”
“Nếu thật sự vì ta suy nghĩ thì không nên sau khi ăn sáng lại mang đến làm khó ta.”
“Chỉ sợ đại tẩu sớm đã chuẩn bị lấy chuyện này làm đề tài rồi.”
Sắc mặt ca ca trầm xuống: “Đưa đại nãi nãi về viện đi, để nàng ta nghỉ ngơi sớm.”
8.
Lần này, Liễu Tử Yến lại thua ta.
Ca ca cũng không còn nói để ta nhường nhịn nàng ta nữa, dạo này huynh ấy bận đến chân không chạm đất, Liễu Tử Yến muốn khóc lóc kể lể cũng không tìm được huynh ấy.
Ta và Bội Nguyệt ngồi dưới giàn nho trong viện ăn dưa hấu, Bội Nguyệt vẻ mặt không hiểu.
“Cô nương, người nói xem tại sao Liễu Tử Yến này cứ phải đối đầu với người vậy? Làm cho cả nhà chúng ta gà bay chó sủa.”
Đúng vậy, tại sao chứ?
Đáng lý nàng ta và ta đều là thứ nữ, càng không nên ở đâu cũng gây khó dễ cho ta.
“Vậy ngươi đi điều tra xem, tìm người dò hỏi tình hình thực tế của Liễu gia.” Ta dặn dò Bội Nguyệt.
Những gia tộc thế gia thực sự coi trọng nữ nhi sẽ không nuôi dạy ra được một nữ nhi cay nghiệt tính toán như vậy.
Trừ khi, Liễu Tử Yến ở Liễu gia không được như vẻ ngoài hào nhoáng của nàng ta.
Ăn xong một miếng dưa hấu, Liễu Tử Yến đến.
Vài ngày không gặp, cả người nàng ta gầy đi một vòng.
“Tiểu cô, ta nhận được tin mẫu thân ở nhà bệnh rồi, ta phải về phủ Thị lang một chuyến.” Liễu Tử Yến cả người như bị rút hết linh khí, khô khốc nói.
“Được, ta bảo Bội Nguyệt đi sắp xếp.”
Ta và nàng không vui vẻ thì cũng chỉ là chuyện riêng tư, phu nhân phủ Thị lang bệnh rồi, là thông gia, Từ gia chúng ta tự nhiên phải tỏ vẻ quan tâm.
Vì vậy Liễu Tử Yến vừa đi chân trước, ta và mẫu thân mang theo thuốc thang lễ vật chân sau cũng đến.
Khi chúng ta đến Liễu gia, Liễu Tử Yến đã khóc đến đỏ cả mắt, ta thấy nàng đứng có chút run rẩy, hình như là quỳ lâu rồi.
“Còn làm phiền bà thông gia chạy một chuyến, thật ngại quá.” Liễu phu nhân ngồi trên giường trò chuyện với mẫu thân, ta ngồi trên ghế bành bên cạnh uống trà.
“Vị cô nương này chính là Nam Từ phải không? Quả nhiên là con Từ gia, tuổi còn nhỏ đã quản lý nội trạch đâu ra đấy. Không giống Tử Yến nhà chúng ta, tính tình nhu nhược.”
Nói xong lại cười với ta: “Nam Từ à, vất vả cho con rồi, việc quản gia từ xưa đến nay đều là việc của con dâu, là Tử Yến nhà ta vô dụng, còn phải làm phiền con.”
Được rồi, đây là một con cáo già biết cười.
Có vẻ như đang cảm ơn ta nhưng thực ra là nhắc nhở mẫu thân, chuyện trong nhà nên giao cho Liễu Tử Yến.
Nhưng mẫu thân ta từ trước đến nay chỉ nghe lời bề ngoài, căn bản không nghĩ sâu xa: “Bà thông gia nói gì vậy, Tử Yến thân thể yếu ớt, ba ngày hai hôm lại ốm. Nhưng bà yên tâm, ta nhất định sẽ mời lang trung giỏi nhất đến điều trị cho nàng.”
Mẫu thân nói rất chân thành, ta thấy được sự không vui trong mắt Liễu phu nhân, cũng thấy bà ta cố nén một hơi.
Trong lòng ta thầm cười, loại hồ ly già này còn phải để người thuần khiết như mẫu thân ta trị.
Chuyến đi này hẳn là Liễu phu nhân đã lên kế hoạch, trước tiên để Liễu Tử Yến về hầu hạ lúc ốm, mẫu thân biết bà ta bệnh rồi chắc chắn sẽ đến thăm, sau đó bà ta sẽ chuyển lời đến mẫu thân – quyền quản gia không nên giao cho nữ nhi.
Chỉ tiếc, mẫu thân ta tâm tư đơn thuần, không hiểu được ý của bà ta.