Thứ Nữ
Chương 3
9.
Sau khi Liễu Tử Yến trở về, cả người càng gầy hơn.
Mẫu thân nắm tay nàng nhìn mấy vòng: “Mấy ngày nay con chăm sóc mẫu thân con đã vất vả rồi phải không? Về rồi thì nghỉ ngơi cho khỏe, bảo nhà bếp làm ít đồ bổ dưỡng cho con ăn.”
Có lẽ là ta nhìn nhầm, ta thấy trong mắt Liễu Tử Yến có nước mắt.
Sau khi Liễu Tử Yến trở về thì im ắng một thời gian, không đến trêu chọc ta nữa, thêm vào đó công vụ của ca ca vừa mới bận xong, hai người xa cách rồi gặp lại tình cảm nhanh chóng nồng ấm.
Đầu thu, Liễu Tử Yến có thai.
Mang thai rồi, Liễu Tử Yến càng được nước lấn tới, kéo tay áo ca ca khóc, nói nhớ muội muội ở nhà, không biết có thể đón muội muội đến đây bầu bạn với nàng không.
Ca ca đến tìm ta bàn bạc, đề nghị này cũng không có gì không hợp lý, ta cũng đồng ý.
Vì vậy muội muội của Liễu Tử Yến, Liễu Hồng Kiều đến.
Nàng ta và Liễu Tử Yến rất giống nhau, người như tên, kiều diễm quyến rũ.
Nhưng rất nhanh ta đã phát hiện ra, mục đích thực sự của nàng ta đến đây không phải là chăm sóc Liễu Tử Yến.
Mà là quyến rũ ca ca.
10.
Hôm đó ta đến thư phòng tìm ca ca thì gặp Liễu Hồng Kiều đến nhờ ca ca chỉ bảo bài văn, nàng ta mặc một chiếc áo choàng bằng vải mỏng, trước ngực lộ ra một mảng da thịt trắng nõn.
Khi ca ca đang lúng túng thì ta đi vào, thấy ta ca ca như thấy cứu tinh, lập tức chạy đến trước mặt ta: “Nam Từ đến rồi.”
Ta hiểu ý của huynh ấy, cười chào hỏi Liễu Hồng Kiều: “Thảo nào bài văn của người khác không hay bằng cô nương Hồng Kiều, bởi vì họ không chịu khó như cô nương Hồng Kiều, đêm đã khuya rồi mà vẫn đến nhờ tỷ phu chỉ bảo.”
“Chỉ là, Liễu gia đời đời là danh môn, Từ gia chúng ta cũng là dòng dõi thanh lưu, nếu để người ngoài biết được, chỉ sợ sẽ hiểu lầm, không tốt cho cả hai nhà.”
“Cô nương vẫn nên tránh hiềm nghi thì hơn.”
Đối với loại hồ ly tinh này, ta vốn không nể mặt.
Liễu Hồng Kiều bị ta nói đến mặt lúc đỏ lúc trắng, khóc lóc chạy ra ngoài.
Ta quay đầu nhìn ca ca vẫn chưa hết sợ: “Giờ có cô nương Hồng Kiều ở đây, ca ca ở nội trạch cũng không tiện. Hay là muội bảo người dọn dẹp thư phòng ở ngoại viện, ca ca đến đó ở?”
Ca ca liên tục đáp ứng, ta biết, trong lòng huynh ấy cả gia đình và quan chức đều quan trọng.
Huynh ấy sẽ không vì sắc đẹp mà hủy hoại tiền đồ và danh tiếng của gia đình.
Sáng hôm sau, ta còn đang mơ màng thì bị Bội Nguyệt đánh thức.
“Cô nương, có chuyện lớn rồi, Liễu Hồng Kiều muốn nhảy lầu.” Giọng Bội Nguyệt có chút gấp gáp.
Ta tỉnh táo ngay lập tức, hai tỷ muội này sao không có ai an phận vậy?
Ta vội đến vườn thì thấy Liễu Hồng Kiều đang ở tầng trên của lầu ngắm trăng, mặc một chiếc áo mỏng ôm cột khóc.
“Từ gia các người ỷ thế hiếp người, ta đến đây bầu bạn với tỷ ta, các người lại muốn hủy hoại danh tiếng của ta.”
“Ta đàng hoàng đến nhờ tỷ phu chỉ bảo bài văn, sao lại có thể nói là ta không biết xấu hổ? Làm nhục ta như vậy, ta thà chết còn hơn.”
Mẫu thân tức giận mắng: “Được, bây giờ ngươi nhảy xuống đi, ta sẽ lập tức đi tìm người Liễu gia đến phát tang cho ngươi.”
Ta ngẩng đầu nhìn nàng ta, lạnh lùng nói: “Nếu là nữ tử hiểu lễ nghĩa liêm sỉ, ai lại đêm hôm đến phòng tỷ phu? Ăn mặc hở hang, không phải là quyến rũ thì là gì?”
“Đừng vừa làm đĩ vừa lập đền thờ, Từ Nam Từ ta không sợ người khác uy hiếp.”
“Ngươi cứ nhảy xuống đi, xem Liễu gia muốn bảo toàn cho vị quan được hoàng đế trọng dụng, hay là bảo toàn cho một thứ nữ có thể tìm được đầy ngoài đường như ngươi?”
Có lẽ thái độ của ta và mẫu thân không như nàng ta dự đoán, Liễu Hồng Kiều ngây người ôm cột không nói gì.
“Bà mẫu, bà mẫu, xin người hãy làm chủ cho con dâu. Từ nhỏ con đã chơi thân với vị muội muội này, nàng ấy không thể xảy ra chuyện được.” Liễu Tử Yến ngồi kiệu mềm chạy đến.
“Vị muội muội này của con, hiểu chuyện nhất, tuyệt đối không làm ra chuyện quyến rũ quan nhân.”
Nàng ta khóc lóc, đột nhiên chỉ vào ta: “Bà mẫu, nhất định là tiểu cô vu khống muội ấy. Tiểu cô vốn đã không ưa con nhưng giờ con có thai rồi, nàng ta không làm gì được con, chỉ có thể trút giận lên người muội muội của con.”
Theo lẽ thường, muội muội của mình quyến rũ phu quân mình, dù Liễu Tử Yến có độ lượng đến đâu cũng phải tức giận mới đúng.
Nhưng bộ dạng của nàng ta, giống như đã có mưu tính từ trước, chỉ chờ ta mắng Liễu Hồng Kiều một trận rồi mới nói những lời này.
Đã vậy, ta sẽ thuận theo ý các ngươi.
“Vậy ngươi nói, phải làm thế nào?” Ta hỏi.
Liễu Tử Yến lau khô nước mắt: “Tiểu cô giờ đây kiêu ngạo như vậy, chẳng qua là nắm trong tay quyền quản gia. Bà mẫu, hôm nay người hãy ra lệnh, không cho tiểu cô quản gia nữa, bắt nàng ta xin lỗi muội muội của con. Một là mài mòn tính tình của tiểu cô, tránh sau này gả đi bị nhà chồng dùng roi đuổi ra; hai là cũng có thể chứng minh sự trong sạch của muội muội con.”
Mẫu thân hỏi ngược lại nàng ta: “Nam Từ không quản gia thì ai quản gia đây? Con còn đang mang thai, đương nhiên là không được.”
Liễu Tử Yến dừng lại một chút: “Vì tiểu cô, con dâu nguyện tạm thời quản gia, huống hồ còn có Hồng Kiều ở trong phủ, muội ấy ở nhà cũng quản sổ sách, có thể giúp đỡ con, sẽ không quá mệt, bà mẫu có thể yên tâm.”
Ta nghe xong cười vỗ tay: “Đại tẩu tính toán giỏi thật. Chỉ là tất cả những điều này đều dựa trên tiền đề là ta thật sự vu khống cô nương Hồng Kiều. Giờ đây người duy nhất có thể chứng minh nàng ta có ý đồ xấu sắp hạ triều rồi, chúng ta cứ chờ xem.”
Vừa dứt lời, ca ca đã trở về.
Sau khi nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, huynh ấy nhỏ giọng quát Liễu Tử Yến: “Ta nể mặt nàng nên mới nương tay với nàng ta. Cách ăn mặc đó quả thực không ổn. Nếu chỉ là thỉnh thoảng một lần thì có lẽ là chúng ta đã oan cho nàng ta. Nhưng đêm nào cũng như vậy, huống hồ ta còn nhắc nhở thì giải thích thế nào?”
“Nàng ta muốn làm ầm ĩ thì cứ làm đi, nếu xảy ra án mạng thì Từ gia chúng ta cũng chịu được.”
Nói xong, ca ca đỡ mẫu thân quay người trở về: “Nam Từ, muội cũng đừng quản chuyện này, cứ để mặc bọn họ làm loạn.”
Trước bữa trưa, Liễu Hồng Kiều xám xịt trở về phủ Thị lang.
11.
Hai ngày sau, Bội Nguyệt cuối cùng cũng dò la được tin tức.
“Liễu thị lang có rất nhiều thê thiếp, con cái cũng nhiều nhưng chỉ có Liễu phu nhân là không có nữ nhi, vì vậy Liễu Tử Yến từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong phòng của bà ta, được dạy dỗ theo tiêu chuẩn của đích nữ. Người ngoài nể mặt Liễu phu nhân nên các buổi thơ ca tao nhã cũng đều mời nàng ta.”
“Nghe nói Liễu phu nhân đối xử với họ rất nghiêm khắc, năm ngoái còn gả một thứ nữ mất mẹ cho một ông lão sáu mươi tuổi làm thiếp.”
“Hiện tại trong số những nữ nhi đã xuất giá của Liễu gia thì Liễu Tử Yến là người được gả tốt nhất.”
Ta không khỏi cảm thán: “Ta đã nói sao Liễu gia lại vì giúp Liễu Tử Yến tranh quyền quản gia này mà ngay cả danh dự của Liễu Hồng Kiều cũng không màng? Hóa ra là họ căn bản không quan tâm đến đứa nữ nhi này, mới để nàng ta đêm nào cũng đi quyến rũ ca ca, như vậy sớm muộn gì ta cũng sẽ bắt gặp.”
“Chỉ là từ việc Liễu Tử Yến giả vờ yếu đuối, đến việc Liễu phu nhân giả bệnh rồi truyền lời cho mẫu thân, rồi đến việc Liễu Hồng Kiều này đến đây làm loạn, chỉ đơn giản là vì quyền quản gia?” Ta đột nhiên phản ứng lại, có lẽ mục đích của Liễu Tử Yến không chỉ là quyền quản gia, mà là những lợi ích sau khi quản gia.
Từ gia có thứ gì có thể khiến Liễu gia được lợi?
Tiền.
Chỉ có bạc sẽ không giống như giấy tờ nhà, giấy tờ đất đai mà phải ghi tên.
“Bội Nguyệt, ngươi hãy âm thầm điều tra rõ ràng chi tiêu trong viện của Liễu Tử Yến, có thể họ đã báo cáo sổ sách giả.”
Sau khi Liễu Tử Yến có thai, ca ca đã chuyển tất cả những thứ tốt, đắt tiền đến chỗ nàng ta như nước chảy.
Phụ mẫu cũng ba ngày hai bữa bồi bổ cho nàng ta nhưng sắc mặt Liễu Tử Yến vẫn vàng vọt.
Ta đã hỏi lang trung, nàng ta không bị nôn nghén dữ dội, không có chuyện không ăn được.
Giờ đây sau khi sắp xếp lại mọi chuyện, ta nghi ngờ số bạc chuyển đến viện của nàng ta, nàng ta căn bản không dùng.
12.
Bội Nguyệt sau khi điều tra một lượt viện của Liễu Tử Yến đã trở về bẩm báo: “Số lượng thực tế tiêu thụ hàng ngày của nhà bếp không khớp với số lượng họ báo cáo, ta đã tính toán, nàng ta nhiều nhất chỉ dùng một phần mười số bạc.”
Cũng gần giống như ta đoán.
“Ngươi hãy theo dõi chặt chẽ những nha hoàn nàng ta mang theo khi xuất giá, có gì bất thường thì đến báo cho ta.”
Năm ngày sau, Bội Nguyệt đến báo: “Vài nha hoàn đó hầu như đêm nào cũng đến nửa đêm là sẽ thay phiên nhau ra khỏi phủ, đến hậu viện của phủ Thị lang đưa đồ vào, ta nghe tiếng động thì đoán là bạc.”
Mấy ngày nay ta cố ý mượn danh nghĩa của mẫu thân lại đưa cho Liễu Tử Yến một khoản bạc, nói là an ủi nàng ta vì đã bị kinh sợ, để nàng ta yên tâm dưỡng thai.
Không ngờ, ngay cả năm mươi lượng bạc này, nàng ta cũng đưa về phủ Thị lang.
Phủ Thị lang đường đường chính chính, vậy mà lại thiếu tiền đến vậy sao?
“Bội Nguyệt, chuẩn bị một chút, ta phải vào cung một chuyến.” Trực giác mách bảo ta rằng, chuyện này đằng sau có thể còn liên quan đến nhiều chuyện khác.
Ra khỏi cung, ta đến Nam Dương sơn, xe ngựa bị chặn lại dưới chân núi, nói là chùa đang tu sửa, không cho người vào.
Ta và Bội Nguyệt vòng ra phía sau núi, đi theo đường nhỏ lên thì nhìn thấy chùa Nam Dương đổ nát không chịu nổi.
Quả nhiên như ta dự đoán, năm ngoái bệ hạ đã cấp tiền cho Liễu Thị lang, để ông ta phụ trách việc tu sửa những ngôi chùa ở ngoại ô kinh thành, đây là công việc năm năm một lần, bệ hạ chưa từng hỏi đến. Nhưng năm nay lại đột nhiên triệu Liễu Thị lang đến, bảo ông ta chuẩn bị thật tốt, năm sau tế tổ không đến quốc tự nữa, mà đến chùa Nam Dương mà bệ hạ thường đến khi còn nhỏ.
Liễu Thị lang là một con cáo già trong quan trường, cho rằng lần này cũng giống như mọi năm, có lẽ đã sớm tham ô số bạc đó.
Cho đến khi bệ hạ thay đổi chủ ý, mà ông ta vẫn chưa tu sửa chùa, lúc này mới hoảng hốt.
Khi nhìn thấy chùa Nam Dương, ta đã hiểu ra, số bạc tu sửa này chắc chắn đã bị Liễu Thị lang nuốt mất.
Mới vội vàng để Liễu Tử Yến nắm quyền quản gia Từ gia, muốn chuyển hết bạc của Từ gia đi để lấp vào cái hố của Liễu gia.
Chỉ là ông ta không ngờ rằng, ta, đứa thứ nữ mà ông ta khinh thường này, mới chính là người nắm giữ mạng mạch của Từ gia.