Thứ Nữ
Chương 6: Ngoại Truyện
Ta là Liễu Tử Yến, trưởng nữ của Liễu gia, từ nhỏ ta đã biết, người nắm giữ vận mệnh của ta trong phủ này chính là đích mẫu.
Đích mẫu không có nữ nhi vì vậy bà chọn ta để bồi dưỡng.
Bà ta bắt ta học cắm hoa đốt hương, bắt ta học làm thơ pha trà, bà ta bồi dưỡng ta theo con đường của tất cả các đích nữ nhà quyền quý, ta tưởng bà thích ta.
Vì vậy ta cố gắng làm tốt nhất, cố gắng làm bà ta hài lòng.
Nhưng dù ta có làm thế nào, khi bà ta không vui vẫn sẽ đánh ta, mắng ta.
Phụ thân không bao giờ quan tâm, trong mắt ông ta chỉ có tiền, chỉ có chức quan của ông ta.
Ta dần dần lớn lên, đích mẫu cho phép ta tham gia một số buổi tụ họp nhưng những buổi tụ họp đó không có ai thật lòng đối xử với ta, họ đều coi thường thân phận thứ xuất của ta.
Cho đến năm đó, phụ thân có thành tích tốt, đích mẫu có cơ hội vào cung thỉnh an thái hậu, bà ta đưa ta đi.
Hoàng cung thật lớn, ta đi trong cung lòng đầy đắc ý, cuối cùng ta cũng có thể ra oai trước những quý nữ kia rồi.
Dù sao thì họ cũng chẳng có mấy ai được vào cung.
Tại hội đánh mã cầu, ta quen biết Từ Lệnh Trạch, chàng không để ý đến thân phận thứ xuất của ta, còn trò chuyện thân mật với ta.
Sau đó chàng thăng lên chức quan nhị phẩm, đích mẫu cũng tìm bà mối đến giúp ta nói chuyện cưới xin, điều này không có gì lạ, hai năm nay đích mẫu đã tìm rất nhiều bà mối, bà muốn gả ta cho một phu quân tốt, để giúp đỡ phụ thân và nhi tử của bà ta.
Ta không ngờ, Từ Lệnh Trạch lại chọn ta.
Trước khi thành thân, mẫu thân dặn ta nhất định phải giành được quyền quản gia, quản sổ sách, mới có thể đem tiền của Từ gia đổ vào túi Liễu gia.
Từ gia do thứ nữ Từ Nam Từ quản gia, ta vốn không để ý, dù sao giờ ta đã gả cho ca ca của nàng ta, xét về thân phận, tự nhiên ta cao quý hơn.
Như vậy ta quản gia, chỉ là chuyện sớm muộn.
Nhưng chỉ hai ngày sau, ta đã phát hiện ra, thứ nữ này làm việc vô cùng ngang ngược, với dáng vẻ cẩn thận ở nhà của ta ngày thường, một trời một vực.
Nàng ta thế mà muốn đến vườn mai chơi, bà mẫu thế mà cũng cho phép.
Còn phu quân cũng một bộ dáng đã quen: “Nam Từ thích đến vườn mai, một năm luôn đi vài chuyến.”
Nhưng ta biết, chi tiêu ở vườn mai rất lớn, những quý nữ ta quen biết, đều lấy việc đã đến vườn mai làm tự hào.
Hơn nữa nàng ta thế mà còn muốn ở lại vài ngày, điều này khiến ta vô cùng kinh ngạc.
Ta biết Từ gia có tiền nhưng ta không ngờ ở Từ gia, một thứ nữ cũng sống sung sướng như vậy.
Ta vô cùng muốn có được quyền quản gia, có lẽ có được quyền quản gia, ta cũng có thể sống cao quý như vậy.
Ta dùng những lời mẫu thân thường dùng để giáo huấn chúng ta để nói với Từ Nam Từ, nàng ta nghe xong cười lạnh một tiếng, nói ta kéo thấp phong cách của Từ gia.
Ta biện bạch vài câu, nàng ta thế mà còn đánh ta.
Ta đi tìm bà mẫu và phu quân khóc lóc kể lể nhưng họ thế mà không giúp ta.
Thứ nữ này bản lĩnh lớn lắm, ta căn bản không thể giành được gì từ tay nàng ta.
Ta sai người về cầu cứu đích mẫu, đích mẫu nói để ta giả vờ nhu nhược, bà ta nói nam nhân đều thích như vậy.
Ta giả vờ nhưng Từ Nam Từ nhìn bộ dạng này của ta, khóe miệng cười như không cười, nàng ta đang chế giễu ta.
Ta tức quá, lấy hết tiền riêng của mình may một bộ quần áo tặng nàng ta, ta muốn nàng ta xấu mặt trước mặt công chúa.
Nhưng nàng ta không những không xấu mặt, còn cầm theo dạ minh châu trở về, đó là viên dạ minh châu lớn nhất ta từng thấy.
Nàng ta nói trong cung đang thịnh hành cách ăn mặc như vậy.
Ta tin rồi, một thứ nữ thì hiểu biết gì chứ? Những lời này chắc chắn là hoàng hậu nói.
Vì vậy tại yến tiệc ngắm hoa ở phủ Mục Vương, ta mặc bộ quần áo xấu xí đó đến, trở thành trò cười cho mọi người.
Họ cười ta “Quả nhiên là thứ nữ.”
Ta tức quá, về muốn khóc lóc kể lể vài câu, lại bị Từ Nam Từ chặn lại.
Cái miệng này của nàng ta, thật sự quá giỏi ăn nói.
Ta nói không lại.
Đích mẫu gửi thư đến, nói bệ hạ sắp đến Nam Dương tự, những năm này phụ thân đã thua sạch tiền, tiền tham ô không bù đắp được, thúc giục ta nhanh chóng giành lấy quyền quản gia.
Ta nói dối đích mẫu bị bệnh, về nhà cầu cứu.
Bà ta nói ta vô dụng, bắt ta quỳ trên đất sám hối.
Ta quỳ nửa canh giờ, liền nghe thấy hạ nhân đến báo bà mẫu và Từ Nam Từ đến, đích mẫu đưa mắt ra hiệu cho ta, ta vội vàng đứng dậy, bà ta cũng vội vàng nằm trên giường giả bệnh.
Mượn cớ này, bà ta truyền lời cho bà mẫu nhưng bà mẫu lại không hề lay động.
Một nhà này thật sự quá khó đoán.
Về sau ta mang thai, đích mẫu để muội muội ruột đến chăm sóc ta.
Bà ta nói cho ta hai con đường: Một là để Hồng Kiều nghĩ cách ở lại Từ gia, làm thiếp của phu quân, hai tỷ muội chúng ta liên thủ, nhất định có thể trị được một Từ Nam Từ.
Hai là Hồng Kiều đi quyến rũ phu quân, chọc giận Từ Nam Từ, để Hồng Kiều nhân cơ hội vu khống nàng ta, ép nàng ta từ bỏ quyền quản gia.
Chúng ta đương nhiên chọn con đường thứ hai, Hồng Kiều không thể làm thiếp, chúng ta đã làm thứ nữ cả đời, chịu đủ mọi ánh mắt lạnh lùng và lời chế giễu, không thể để con của Hồng Kiều cũng làm thứ xuất.
Phu quân không những không nhìn Hồng Kiều lấy một cái, thậm chí còn làm chứng cho Từ Nam Từ, cũng giận ta.
Hồng Kiều khóc lóc trở về, muội ấy nói không còn mặt mũi nào gặp phu quân nữa.
Đích mẫu thúc giục gấp, ta chỉ có thể lấy tiền chi tiêu của mình đưa cho bà ta.
Nhưng không lâu sau, đã bị Từ Nam Từ phát hiện.
Nàng ta hùng hổ chạy đến chất vấn ta, ta đương nhiên không thể thừa nhận, nàng ta liền cấm túc ta trong viện.
Sự việc đã đến nước này, ta không còn cách nào khác, chỉ có thể cược một phen bằng đứa con trong bụng.
Ta uy hiếp bọn họ ở từ đường nhưng bọn họ không hề lay động, ánh mắt Từ Nam Từ nhìn ta tràn đầy thương hại và chế giễu.
Nàng ta nói muốn hưu ta.
Một thứ nữ, một tiểu cô, thế mà lại đòi hưu ta.
Sau đó nàng ta nói, những gia nghiệp này là do nàng ta kiếm được.
Ta nhìn biểu cảm của công bà, đột nhiên hiểu ra, tại sao ta và Từ Nam Từ lại khác nhau.
Nàng ta được cưng chiều lớn lên, bản thân có sự nghiệp, có tiền vốn, nàng ta không cần nhìn sắc mặt người khác mà sống.
Nàng ta chỉ cần làm chính mình là tốt.
Nhưng ta thì khác, ta chẳng có gì cả.
Lần này, ta bị cấm túc triệt để.
Đích mẫu đến thăm ta, bà ta dùng Hồng Kiều uy hiếp ta, để ta mang thai mà chết ở Từ gia.
Bà ta nói chỉ có như vậy, bà ta mới tha cho các muội muội của ta, sẽ không để họ làm thiếp.
Ta không muốn họ làm thiếp, không muốn con của họ cũng giống như ta, cả đời bị người ta coi thường.
Ta đồng ý với bà ta.
Đích mẫu đi rồi, Từ Nam Từ đến, nàng ta nói cho dù ta có chết cũng không cứu được các muội muội.
Nàng ta nói các muội muội đã bị người ta làm nhục.
Ban đầu ta không tin nhưng rất nhanh ta đã hiểu ra, nàng không lừa ta.
Trong mắt đích mẫu, gả nữ nhi đi, đúng là có thể đổi được chút tiền nhưng bán nữ nhi, có thể đổi được tiền mãi mãi.
Ta đồng ý với Từ Nam Từ, cùng nàng ta tố cáo đích mẫu.
Cả đời này của ta đã không còn tự do nhưng ta vẫn muốn cứu các muội muội.
Ta ngồi trên đại điện, chưa từng có cảm giác bình tĩnh như vậy.
Ta tố cáo đích mẫu và thân sinh phụ thân của mình, trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Phu quân muốn đi cứu các muội muội, chàng nói muốn ta tin chàng.
Ta tin.
Chàng là chính nhân quân tử, chàng chưa từng để ý đến xuất thân của ta, ta tin chàng có thể làm được.
Cuối cùng ta nắm chặt tay chàng, ta muốn giữ thêm một lúc nữa hơi ấm trong lòng bàn tay chàng.
Ta nhìn bóng lưng chàng rời đi, trong lòng rất khó chịu.
Trở về Từ gia, ta để cho hạ nhân đi nghỉ ngơi, viết thư từ biệt cho phu quân, rời khỏi Từ gia.
Ta xoa bụng, xin lỗi đứa trẻ.
Con à, xin lỗi con.
Mẫu thân của con sống không ra gì, có gia đình không ra gì, những chuyện sai trái mình đã làm, những chuyện xấu xa mình đã làm, cũng không ra gì.
Mẫu thân thực sự không muốn sau khi con sinh ra sẽ biết những chuyện không ra gì này.
Cũng thực sự không có mặt mũi đối mặt với phụ thân của con.
Người tốt như vậy, xứng đáng có một nữ tử tốt đẹp ở bên.
Ban đầu ta còn muốn để lại thư cho Từ Nam Từ, sau khi suy nghĩ lại, thôi vậy.
Nàng là mặt trời rực rỡ, treo cao trên bầu trời, hành sự quang minh chính đại, đối nhân xử thế thản nhiên, thích thì thân thiết, không thích cũng có đủ dũng khí để từ chối.
Còn ta, là con giòi sống trong cống rãnh, cả đời cố gắng bò lên bờ. Nhưng lên bờ rồi mới phát hiện, thế giới tươi sáng như vậy, không dung chứa được con sâu bẩn thỉu như ta.
Ta điên cuồng ghen tị với nàng, điên cuồng ngưỡng mộ nàng, ta ước gì mình là Từ Nam Từ, được mẫu thân yêu thương, được huynh trưởng che chở. Có thân thế, có thể diện, dù vào cung cũng có thể nói cười với công chúa.
Nhưng ta không phải.
Ta là con cờ để Liễu gia dùng để trao đổi, Liễu Tử Yên.
Ta là Liễu Tử Yên chỉ may mắn hơn mấy muội muội một chút.
Nhưng ngay cả chút may mắn này, ta cũng làm bẩn.
Cả đời này sống thật mệt mỏi.
Nhìn sắc mặt người khác, chịu sự khinh thường của người khác, không ngừng đấu tranh, tranh giành.
Nếu thực sự có kiếp sau, ừm, hãy để ta làm một con bướm.
Không bị ràng buộc, tự do tự tại tung cánh giữa hoa cỏ.
Sẽ không có ai chế giễu một con bướm thứ xuất: “Nhìn con bướm thứ xuất này xem, thật không ra gì.”
-Hết-