Thuần hoá - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-09-04 21:50:20
2
Nghe cha , cảm thấy cả lạnh như băng, như sét đánh, chút hiểu nổi cha tuyệt vọng, “Cha, vì ép con như ? Chúng vốn vẫn thể hòa thuận vui vẻ, con và Tống Diễm về sẽ hiếu thuận với hai . Bọn con, bọn con… Tống Diễm thực sự là ….”
“Cha, chút quá đáng, Thấm Thấm em …” Anh trai thấy dáng vẻ của , đau lòng khôn nguôi, kéo về phía bảo vệ, giúp thuyết phục cha.
Chỉ là mới một nửa, cha lớn tiếng ngắt lời, “Mạnh Yến Thần!”
Người cha luôn hiền từ bao giờ dùng giọng nghiêm khắc như để chuyện với chúng , khiến giật hoảng hốt.
“Con thật sự nghĩ rằng cha với con là loại ngu tục tằng, chỉ đánh giá con qua vẻ bề ngoài và xuất ?! Nếu Tống Diễm thật sự là thanh niên tài tuấn, chỉ chút chuyện khi còn học, cha và con sẽ phản đối như ? Trước là thế nào, bây giờ thế nào, gì với Thấm Thấm, cha và con đều rõ ràng, chính con càng rõ hơn!”
Cha những lời xong, trai tựa như chọc trúng vết thương, ngơ ngác sững.
hiểu gì cả, “Cha, , nếu hai rõ về , càng nên Tống Diễm là . Anh quan tâm con, che chở cho con. Anh nấu cơm cho con, luôn suy nghĩ đến cảm xúc của con, cho con cảm giác ấm áp của gia đình, …”
thuyết phục bọn họ, nhưng cha chịu hiểu, khiến cảm thấy bất lực. Cha thậm chí còn thở dài, tựa lưng sofa, hai tay day day trán, lời .
Anh trai nhíu mày kéo tay , giọng chút khàn khàn, “Thấm Thấm, đừng nữa.”
chìm đắm trong thế giới của chính , hề nhận thấy điểm khác thường, thậm chí kéo đồng minh, “Anh, giúp em thuyết phục cha ? Anh , Tống Diễm là , đối xử với em cũng . Bọn em nhất định sẽ hạnh phúc mà.”
bất kể , lắc cánh tay nũng thế nào chăng nữa, vẫn hề gì.
Ngay lúc bỏ cuộc, ngẩng đầu, thẳng mắt , “Thấm Thấm, em cho em cảm giác ấm áp của gia đình, còn chúng thì ?”
chút phản ứng kịp, “Cái gì cơ?”
“Vậy còn cha , và thì ?” Anh trai như hạ quyết tâm, nhắm mắt, gằn từng tiếng hỏi , “Em từng coi chúng … là nhà ?”
vấn đề của Mạnh Yến Thần hỏi khiến ngơ ngác. Đáp án tất nhiên là . đương nhiên coi cha , và cả nữa, là của . Sống cùng suốt hơn hai mươi năm, thời điểm khó khăn nhất, họ thu nhận , bầu bạn an ủi , coi họ là nhà chứ?
Chỉ là vì , chậm chạp thể thành lời.
Thật lâu , Mạnh Yến Thần chua chát tự giễu, lắc đầu: “Không cả, em cần trả lời cũng .”
“Anh, , em…” vội vàng giải thích, nhưng Mạnh Yến Thần nữa, chỉ đơn giản khoát tay, mỉm với .
Nụ đó vẫn như , rạng rỡ, cưng chiều, nhưng giống như đổi.
“Không cả.” Anh ngắt lời , về phía cha đang ở sofa một lời, “Cha, , công ty còn việc cần giải quyết, con .”
Nói xong, chờ cha đáp , một mạch cửa, thêm nào nữa.
Nhàn cư vi bất thiện
Anh cũng còn quan tâm nữa.
Anh trai , ngày càng xa. chút bối rối, theo bản năng tiến lên giữ , để . hai chân như đổ chì, cứ im tại chỗ.
ít khi thấy bóng lưng . Từ nhỏ tới lớn, giống như mỗi đầu đều thể thấy ở phía , mặt vĩnh viễn là nụ dịu dàng chỉ dành cho .
Sau đó, mới hiểu , hóa cảm giác ngày hôm đó sai chút nào.
Mạnh Yến Thần rời , là rời khỏi cuộc đời .
3
Suy nghĩ của cứ thế trôi xa, thẳng đến khi giọng mệt mỏi của cha kéo về với thực tại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thuan-hoa/chuong-2.html.]
“Thấm Thấm.” Cha thở dài, “Quyền lựa chọn là ở con. Nếu con nhất định ở bên Tống Diễm, thì thái độ của cha , con đó. nếu con chia tay, dây dưa với nữa, trở bên cạnh cha , chúng sẽ coi như sự tình hôm nay từng xảy , con vĩnh viễn vẫn là con gái ngoan của cha , một nhà chúng vẫn hạnh phúc như cũ.”
Khi cha những lời , cha tha thiết, ánh mắt tràn ngập hi vọng, thậm chí còn mang theo chút khẩn cầu. Hai họ ở bên ngoài oai phong một cõi, cả đời cao quý tao nhã, cứ như hèn mọn cô con gái từng nuôi dưỡng hơn hai mươi năm.
khi đó, khắp đầu óc chỉ Tống Diễm. Sự thất vọng của trai, cầu xin của cha , tới. Thậm chí còn cảm thấy mỗi hành động, mỗi lời của bọn đều đang bức ép, ý đồ khống chế .
Đã đến lúc , họ vẫn còn giam trong chiếc lồng vàng ngột ngạt !
là thực sự yêu Tống Diễm đến điên cuồng, vẫn là vì khao khát tự do cháy bỏng.
kiên quyết đoạn tuyệt quan hệ với họ, quỳ sụp xuống, “Cha, , con nhất định ở bên Tống Diễm. Nếu cha ép con đến bước , , con gái bất hiếu.”
Cha ngoảnh , ngoài cửa sổ, dường như nhận lễ của .
Mẹ thì ngược , hai mắt ngấn lệ, chút kinh ngạc gọi , giống như lúc sốt đến hôn mê, cũng gọi thảng thốt như , “Thấm Thấm…”
dám ngẩng đầu lên, dám thẳng mắt hai họ, chỉ giọng như già cả chục tuổi của cha vang lên, “Bà đấy, đây là lựa chọn của con bé, chúng tôn trọng là . Thấm… Hứa Thấm, lên .”
Nghe , chậm rãi ngẩng đầu lên. Quả nhiên, ánh mắt ông còn thiết như , xa cách lạnh lùng như đang giải quyết công việc, còn sót chút đau lòng thất vọng nào.
“Hứa Thấm, cháu chọn, chúng cũng chỉ còn cách tôn trọng lựa chọn của cháu. Bây giờ còn giống như khi còn học trung học, cháu trưởng thành, cần chịu trách nhiệm với hành động của .”
“Cha…”
Mạnh Hoài Cẩn ngắt lời , “Nếu cháu quyết định, về cần gọi chúng là cha . Hôm nay là thứ Sáu, cuối tuần cháu xin nghỉ một ngày, cùng chúng đến đồn công an tách hộ khẩu. Đồng thời, chúng cũng sẽ công bố chuyện đoạn tuyệt quan hệ. Cháu thấy vấn đề gì ?”
Mạnh Hoài Cẩn vô cùng nghiêm túc, dáng vẻ của cha chỉ mới ngẫu nhiên thấy một khi ông ở thư phòng mở cuộc họp online mà thôi.
Cha luôn dịu dàng hiền từ với , bởi vì cha nhút nhát, khi chuyện với thường sẽ cố gắng dùng giọng nhẹ nhàng nhất thể. Cho tới tận bây giờ cũng ngờ rằng sẽ một ngày cha dùng giọng điệu công việc để với .
Cũng bởi thái độ của ông như , lúc mới ý thức cảnh giống , cũng hề giống với những gì tưởng tượng. Hình như sẽ thật sự mất cha .
Theo bản năng, nũng với họ. , nũng là , bọn họ sẽ tha thứ cho , vẫn sẽ là con gái cưng của nhà họ Mạnh.
Chỉ là, cứng đầu nghĩ, vì chịu thua? Vì nhận sai? sai ở chứ? chỉ ở bên cạnh yêu, thì gì sai?
từ bỏ tự do cùng yêu, cho nên, chỉ thể xin bọn họ .
vì bản mà đấu tranh đến cùng!
“Con… Được, cuối tuần con sẽ xin nghỉ.” đờ đẫn đáp, “… Cha, , tuy rằng… Tuy rằng chúng … trong lòng con, hai mãi luôn là cha của con. Ân tình của cha , cả đời con sẽ bao giờ quên. Con… Con sẽ thường xuyên trở về thăm cha .”
Mạnh Hoài Cẩn , nở một nụ sầu thảm, bóng lưng hề thẳng như , dường như già nhiều chỉ trong một cái chớp mắt.
“Không cần, chúng nuôi dưỡng cháu, là vì cha của cháu, …” Mạnh Hoài Cẩn tạm dừng một chút, nhưng lâu lắm, tiếp tục. “Tóm , chúng nuôi cháu đến giờ vì cháu báo đáp cái gì cả. Phải đến bước , chúng cũng tiếc. Dù cũng ở bên nhiều năm như , cô chú tôn trọng lựa chọn của cháu, cũng chân thành chúc cháu luôn hạnh phúc.”
Sau đó, Mạnh Hoài Cẩn cũng cho cơ hội thêm gì nữa, ông đỡ vợ dậy, hai cùng lên lầu.
“Hôm nay cô chú mệt, nên nghỉ ngơi . Cháu cứ . Chúng sẽ thông báo thời gian thủ tục cho cháu.”
bóng dáng cha dần khuất cầu thang. Không từ khi nào, tóc bạc của hai ngày càng nhiều. cảm thấy chóp mũi chút ê ẩm, sững tại chỗ.
Cuối cùng, hình dáng hai họ khuất cánh cửa, trong nhà cũng sớm nghỉ, chỉ còn một ở phòng khách. Không, chỉ là phòng khách, mà dường như cả thế giới chỉ còn một .
cảm thấy cô đơn từng , thậm chí là mười năm khi chia tay với Tống Diễm cũng cảm giác hoang vắng cô liêu đến .