Thuần hoá - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-09-04 21:50:22
4
! Tống Diễm! vẫn còn Tống Diễm!
cuống quýt chạy khỏi nhà, run rẩy gọi điện thoại cho Tống Diễm.
ai máy.
gọi vô cuộc, điện thoại kêu thật lâu, đều bắt máy.
lang thang vô định đường, chung quanh vô cùng náo nhiệt, chỉ cô độc một .
thẫn thờ bước máy móc lặp lặp hành động gọi điện cho Tống Diễm.
Trời đột nhiên đổ mưa. Tháng Sáu mùa hạ luôn những trận mưa rào bất chợt như .
hề thói quen mang ô, nhưng trai thì luôn mang theo. Anh sẽ kéo trong xe, hoặc khi trời mưa xuống, sẽ lập tức mở ô che cho .
bây giờ, ô, cũng chẳng bên cạnh. dầm mưa, nhưng vẫn lang thang mục đích, tiếp tục gọi điện cho Tống Diễm.
“Thấm Thấm!” Đột nhiên tiếng gọi.
ngẩng đầu, là Tống Diễm vẫn đang mặc đồng phục phòng cháy chữa cháy.
Nhàn cư vi bất thiện
Đầu đầy mồ hôi, hai má còn vệt khói ám đen, chân mày nhíu chặt, vẻ mặt lo lắng.
“Tống Diễm…” phản ứng , khẽ gọi tên .
Tống Diễm lo lắng chạy gần, kéo mái hiên, đó cẩn thận xoay trái kiểm tra, “Sao thế ? Anh gọi cho em thì em tắt máy! Sao ướt thế ? Không em về nhà họ Mạnh ? Bọn họ bắt nạt em?”
vội vàng giải thích, “Không, ai bắt nạt em cả. Chỉ là trời mưa, em quên mang theo ô mà thôi.”
Tống Diễm xong thì thở dài nhẹ nhõm một .
thêm, “Em gọi cho nhiều cuộc, nhưng máy.”
“Anh nhiệm vụ, cầm điện thoại.”
“Ồ.”
Tống Diễm thấy cảm xúc của đúng, cúi xuống, ngữ khí dịu dàng, “Sao vui ?”
“Tống Diễm, hôm nay em về nhà.”
“Bọn họ… vẫn đồng ý ?”
gục đầu xuống, trả lời. nên với như thế nào.
Tống Diễm thấy như cũng hỏi thêm, chỉ vòng tay ôm .
chôn đầu n.g.ự.c , cũng đưa tay ôm thật chặt.
Nước mắt rốt cuộc nhịn mà rơi xuống.
ở trong n.g.ự.c Tống Diễm, đến hết .
“Tống Diễm, em chỉ còn thôi.”
5
Rất nhanh tới cuối tuần, dựa theo thời gian hẹn , tới đồn công an.
Ba nhà họ Mạnh sớm ở đó, đang xe.
Thấy và Tống Diễm tới, ba họ xuống xe.
Mạnh Hoài Cẩn vẫn giống hôm , đưa tay dìu vợ, Mạnh Yến Thần cạnh hai họ. Cảm xúc trong mắt ba còn mãnh liệt như , chỉ là bình tĩnh tại chỗ.
“Cha… Ngài Mạnh , bà Mạnh… Tổng Giám đốc Mạnh.” cất tiếng, cố ý đổi cách xưng hô với cả ba. thẳng mắt ba họ, tìm một tia cảm xúc khác thường.
thất vọng , vì bọn họ vẫn hờ hững bình tĩnh như cũ, cũng bởi xưng hô xa lạ của mà chút d.a.o động nào, ngay cả Mạnh Yến Thần cũng là như .
Chỉ Phó Văn Anh, khi thấy Tống Diễm, vẻ mặt bà hiện lên sự chán ghét cần che giấu.
Bà hỏi : “Sao cũng đến đây?”
Không đợi trả lời, Tống Diễm tiến lên choàng tay qua vai , vẻ mặt kiêu ngạo, “Bạn gái nhát gan, khác bắt nạt, đến chỗ dựa cho cô .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thuan-hoa/chuong-3.html.]
“Tống Diễm! Chú ý thái độ của !” Mạnh Yến Thần chịu khi dùng giọng điệu đó chuyện với , cảnh cáo Tống Diễm.
Tống Diễm thấy gì sai cả, “Thái độ của ? Những ngay cả con gái của cũng cần, thái độ căn bản vấn đề gì!”
"Tống Diễm!" Mạnh Yến Thần bước lên đối đầu cùng Tống Diễm.
Tống Diễm hề ý lùi bước. nhỏ giọng gọi Tống Diễm về cạnh, nhưng hất tay , chút để ý.
Mạnh Hoài Cẩn nữa, ngăn cản, “Được , Yến Thần, chúng chuyện chính .”
Mạnh Yến Thần cha , lùi vài bước trở về bên cạnh ông và .
Mạnh Hoài Cẩn với : “Cô Hứa, chúng thôi.”
Nghe cha xưng hô như , trong lòng đau nhói. Tuy vẫn gật đầu, kéo Tống Diễm cùng trong đồn công an.
Trong đồn, khi nộp căn cước , Phó Văn Anh gọi , "Thấm Thấm!"
, hài lòng thấy vẻ mặt bà chút mong chờ.
“Thấm Thấm, con nghĩ kĩ ? Hiện giờ chỉ cần con đổi ý, chuyện cũ bỏ qua, con vẫn là con gái của cha .”
chút d.a.o động.
Phó Văn Anh kéo tay , tiếp tục cố gắng. “Thấm Thấm, chuyện tương tự như hồi cấp Ba cũng từng xảy . Khi đó thể coi như con còn hiểu chuyện, hiện giờ cũng thể, cha sẽ so đo tính toán với con. Chỉ cần con đổi ý, chỉ cần con chiu trở về nhà, sẽ coi như chuyện gì, ? Thấm Thấm, con?”
“Mẹ…” khẽ khàng gọi, khỏi nước mắt ầng ậng, cha và trai.
Tuy vẻ mặt họ vẫn cứng cỏi, nhưng ánh mắt cũng là sự lưu luyến hệt với .
còn nghĩ cha và trai thật sự cần nữa, hóa , hóa họ vẫn yêu thương …
nhịn mà tiến về phía ba , nhưng tay của kéo .
Là Tống Diễm!
“Đổi ý? Đổi ý đó trở tiếp tục mấy gò bó ép buộc ? Để cô tiếp tục trở thành con rối trong tay mấy , trở thành công cụ liên hôn ? Tiếp tục trải qua cuộc đời chút tự do tự chủ gì ?”
“Cậu linh tinh cái gì ?” Nghe , Phó Văn Anh khỏi tức giận cao giọng.
lời của Tống Diễm như nổ tung trong đầu . chỉ cảm thấy hoang mang và hoài nghi.
, đấu tranh đến bước , sắp thể ở bên cạnh yêu thương, thể lùi bước chứ?
rút tay khỏi bàn tay của Phó Văn Anh.
Bà như sét đánh, ngơ ngác bàn tay buông , “Thấm Thấm, con cũng nghĩ như ?”
dám ngẩng đầu bọn họ, trốn phía Tống Diễm gì.
Phó Văn Anh thất vọng, ngẩng đầu lau nước mắt.
“Tốt lắm. Chúng chúc cháu hạnh phúc.” Phó Văn Anh đưa giấy tờ cho cảnh sát, “Đồng chí, chúng bắt đầu .”
Thủ tục xong xuôi, tách khỏi hộ khẩu nhà họ Mạnh, cũng đổi về tên , Hứa Thấm.
Vốn nên thoải mái nhẹ nhõm mới , nhưng trong lòng cảm thấy hoang vắng vô cùng.
ngoái ba nhà họ Mạnh.
Ba lên xe, nhanh chóng rời . Từ khi khỏi đồn công an, họ lấy một .
ngơ ngác về phía họ rời , thất thần.
Tống Diễm giữ c.h.ặ.t t.a.y , khẽ hôn lên môi , kéo về thực tại, “Tốt , cuối cùng cũng xong. Chờ khi em căn cước, chúng sẽ đăng kí kết hôn. Về , em là của .”
Tống Diễm, ánh mắt sáng bừng, nhào n.g.ự.c , hạnh phúc rộ lên.
, sẽ gia đình của chính , sẽ kết hôn với yêu.
sẽ hạnh phúc, nhất định như .
Tống Diễm thiết nắm tay một lúc, đó khẽ xoa đầu , “Chúng ga tàu điện , lát nữa tan tầm sẽ đông lắm.”
gật đầu đồng ý, nắm tay về phía ga tàu điện ngầm.