Thủy Triều
Chương 5
Chu Hoài Xuyên nhìn tôi.
Trong đôi mắt kia không thể nói là tuyệt vọng hay là căm hận.
“Ba năm trước, ngay từ đầu em đã đồng ý kết hôn với anh, đã lên kế hoạch cho ngày này rồi, đúng không?”
Hắn nói:
“Anh biết, chân của em bị thương, nhưng anh đã bồi thường cho em, cho em cả đời vinh hoa phú quý, em rốt cuộc là vì điều gì mà lại hận anh như vậy?”
“Chẳng lẽ hai năm chúng ta ở bên nhau đều là giả sao?”
“Chu Hoài Xuyên, anh cũng đã trưởng thành rồi, có thể đừng ngu ngốc như vậy chứ?”
Thẩm Hành Chu bên cạnh cười lạnh một tiếng, thân mật kéo tay tôi lên:
“Anh làm chân Lâm Tinh bị thương, khiến cô ấy vĩnh viễn không thể khiêu vũ và đi lại bình thường nữa. Loại tổn thương này, anh cưới cô ấy là có thể hoàn toàn bù đắp sao?”
“Anh cho rằng anh là cái thá gì?”
Câu cuối cùng có vẻ không hề che giấu đi sự chán ghét.
Đi đến bước này Chu gia suy sụp đã là điều không thể tránh khỏi.
Đó là những gì tôi đã lên kế hoạch ngay từ đầu.
Tôi vốn có thể không nói gì với Chu Hoài Xuyên nữa.
Nhưng giờ khắc này, tôi đối diện với ánh mắt tuyệt vọng chán nản của hắn, từng câu từng chữ, rõ ràng đến cực điểm:
“Chính là vì hai năm kia là thật.”
“Tôi thật lòng thích anh, phát hiện gia cảnh anh có khó khăn, thật lòng muốn giúp anh. Tôi nghiêm túc làm tốt tất cả về tương lai của hai chúng ta, sau đó anh nói cho tôi biết, đó đều là giả, là sự kiểm tra của anh đối với tôi.”
“Lúc trước anh chơi đến nghiện, hẳn là rất muốn sống cuộc sống nghèo rớt mồng tơi như vậy? Bây giờ tôi giúp anh một tay.”
Tôi nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch của hắn, nở nụ cười:
“Phụ bạc người thật lòng nên rơi vào kết cục như vậy.”
15
Phượng hoàng cũng có lúc sa cơ.
Mấy tháng kế tiếp, cho dù Chu Hoài Xuyên chạy ngược chạy xuôi, ngay cả ông Chu đã về hưu dưỡng lão cũng kéo mặt mũi đi khắp nơi cầu xin.
Vẫn không thể cứu vãn sự suy tàn của Chu thị.
Ngược lại liên lụy đến vụ án cũ năm đó hắn vì muốn chiếm được một mảnh đất, mà giết người.
Gia sản Chu thị nhiều, không ít người nhìn chằm chằm.
Sau khi sụp đổ bị đem chia cắt không còn một mảnh.
Nhờ kế hoạch mà chúng tôi đã bắt đầu từ hai năm trước, Thẩm Hành Chu đã ăn được nhiều nhất.
Tôi biết hắn rất bận nên không liên lạc với hắn nữa.
Kết quả tối hôm đó chuông cửa đột nhiên vang lên.
Vừa mở cửa, liền phát hiện Thẩm Hành Chu đứng ở bên ngoài.
Trên tóc còn vương một chút nước.
“…… Bên ngoài trời mưa sao?”
Tôi nghiêng người, để hắn vào cửa: “Vào nhà trước đi.”
Hắn vào cửa, ngồi xuống sofa, nhìn tôi.
Tôi cười cười: “Nghe nói tuần trước, vị hôn thê của anh đi đón xe, cầu xin anh ra tay giúp Chu gia, khóc đến bệnh tim phát tác tại chỗ phải vào bệnh viện, anh không có mềm lòng sao?”
“Vị hôn thê nào?”
“Chu Thái Vi.”
Tôi cùng cô ta cho tới bây giờ cũng không có quan hệ.
Thẩm Hành Chu lạnh mặt:
“Cô ta từng mắng em, bây giờ bệnh vào bệnh viện chờ chết, cũng đáng đời.”
Lời này nói giống như hắn chưa từng mắng tôi vậy.
Tôi nhíu mày, không nói gì.
Ánh mắt Thẩm Hành Chu âm u nhìn tôi:
“Sau ngày đó, em không còn trở về Chu gia nữa sao.”
“Ừm, không cần thiết.”
“Không mang đồ của em đi sao?”
“Giấy chứng nhận tôi đã mang theo bên người, về phần những thứ khác…… đó cũng không phải đồ của tôi.”
Tôi cầm ly thủy tinh, uống một ngụm nước còn đang bốc hơi nóng,
“Tôi hai tay không đến, hai tay không đi. Cái vòng luẩn quẩn này, tôi cũng coi như chơi đủ rồi.”
Cũng ghê tởm rồi.
Nửa câu sau, tôi không nói ra.
Dù sao Thẩm Hành Chu cũng đang ngồi trước mặt.
Chu gia ngã xuống, liền ngã vào trong tay hắn, hiện tại hắn đã là người có quyền lực nhất.
Tôi vẫn để lại vài phần thể diện, chuyển đề tài,
“Anh bị mắc mưa, uống một ly nước nóng trước đi.”
Hắn không để ý, ngược lại mạnh mẽ đứng lên, tiến gần lại, không nói một lời liền hôn tôi.
Nụ hôn này mang theo lực đạo thật lớn, trằn trọc gặm cắn, chút bọt nước lưu lại trên môi tôi rất nhanh bị ma sát sạch sẽ, lại tràn ra mùi máu ngọt ngào.
Thẩm Hành Chu càng hôn càng sâu, cuối cùng nắm lấy bả vai tôi, cùng tôi ngã xuống chiếc ghế sofa chật hẹp.
Hai tháng không gặp mặt, động tác có chút xa lạ, nhưng dù sao trước đây quen hai năm, rất nhanh đã tìm về cảm giác quen thuộc.
“Chị…… Lâm Tinh……”
Thẩm Hành Chu giống như một cơn gió bay vào thế giới của tôi, ướt át thổi bay tất cả.
Nhị hoa lay động nở rộ, thật lâu không thấy khép lại.
Tôi ôm lấy cổ Thẩm Hành Chu kịch liệt thở dốc, trước mắt mê ly.
Hơi nóng tràn ngập, mái tóc hơi ẩm của hắn rất nhanh khô.
Mưa ngoài cửa sổ, lại càng ngày càng mãnh liệt.
Giống như là muốn lấp đầy mỗi một chỗ trong thế giới của tôi.
……
Sau khi trận kích tình kịch liệt này kết thúc, trong phòng đột nhiên trầm mặc.
Tôi vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi ra sau tai, chậm rãi ngồi dậy.
Lấy lại bình tĩnh, bình tĩnh nói:
“Buổi tối hôm nay, xem như một lần cuối cùng.”
Hắn làm như không nghe thấy, chậm rãi ôm lấy eo tôi, hai má lại gần cọ cọ:
“Sáng mai em muốn ăn cái gì, anh làm cho em.”
“Tôi nói, chúng ta đến đây kết thúc đi, Thẩm Hành Chu.”
Hắn đột nhiên ngồi dậy, thân thể nghiêng về phía trước, thẳng tắp nhìn tôi.
“Nhất định phải như vậy sao?”
Tôi hỏi ngược lại: “Hợp tác đã kết thúc viên mãn, chúng ta còn lý do gì để tiếp tục như vậy nữa?”
Vành mắt hắn ửng đỏ, đáy mắt cơ hồ hiện ra một chút hận ý:
“Nếu như anh nói, anh thích em thì sao?”
16
Ngoài cửa sổ mưa to.
Trong phòng có vài giây yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Sau đó tôi nhẹ nhàng nở nụ cười, bình tĩnh nhìn hắn: “Cho nên?”
“Đối với người trong giới các anh mà nói, thích là chuyện gì ghê gớm sao?”
Tôi đã từng thật lòng thật dạ thích Chu Hoài Xuyên.
Hiện tại cũng là tôi tự tay đưa hắn vào địa ngục.
“Thật ra tôi rất thích khiêu vũ.”
Tôi giơ tay cọ má, mở miệng.
“Trước khi có thể dựa vào khiêu vũ kiếm được sinh hoạt phí cũng rất thích.”
“Khi còn bé ở quê, mùa hè sắp hết, mọi người thu hoạch lúa xong, lúa màu vàng đẹp mắt. Tôi liền mặc váy vải vá khắp chỗ, từ đầu này nhảy đến đầu này.”
“Vũ điệu ban đầu được sinh ra để chào mừng niềm vui của một vụ bội thu.”
“Có thể các anh chưa bao giờ nhìn thấy khung cảnh như vậy và không hiểu một người như tôi. Nhưng không sao, tôi cũng chưa bao giờ mong đợi được bước vào thế giới của các anh đâu.”
“Nhưng tại sao phải hủy diệt tất cả những thứ này, lại cưỡng ép mang tôi vào, còn muốn tôi mang ơn các người?”
Hốc mắt Thẩm Hành Chu càng đỏ hơn: “Đó là Chu Hoài Xuyên, không phải anh!”
“Anh và anh ta có gì khác nhau?”
Tôi nhẹ nhàng mở miệng.
“Lúc trước gặp mặt, không phải anh cũng cười với bọn họ nói tôi là một người què, nói Chu Hoài Xuyên không biết nghĩ như thế nào, đến cuối cùng lại thật sự cưới tôi.”
Đây là lần đầu tiên trong mắt một người, tôi nhìn thấy sự hối hận và đau đớn dày đặc.
“Anh xin lỗi.”
Thẩm Hành Chu nhìn tôi, thế nhưng rơi lệ:
“Anh khi đó tuổi trẻ, bởi vì cùng Chu Hoài Xuyên không ưa nhau, cho nên muốn đả kích anh ta…”
“Vậy cũng rất bình thường.”
Tôi nhẹ nhàng nói:
“Anh không nói như vậy, tôi cũng sẽ không tìm tới anh để hợp tác.”
“Cho nên chúng ta tính toán rõ ràng, cũng không có ai nợ ai.”
“Là anh nợ em, A Tinh, anh có thể bồi thường…”
“Thẩm Hành Chu.”
Tôi ngắt lời hắn: “Tôi là người trời sinh bạc tình bạc nghĩa, đời này chỉ định thật lòng một lần.”
“Bây giờ đã dùng hết chính là không còn nữa.”
“Anh nói không sai, lúc trước tôi đang giả ngu, bởi vì tôi không có cách đáp lại anh, nhưng lại không muốn ảnh hưởng đến hợp tác giữa chúng ta.”
Tôi đẩy hắn ra, đứng lên.
Ánh đèn phòng ngủ chiếu xuống, mặt Thẩm Hành Chu ngẩng lên nhìn về phía tôi.
Chiếu khuôn mặt từ trước đến nay đều sắc bén lên một mảnh nhu hòa.
“Tôi đặt vé máy bay rồi, hai ngày nữa sẽ đi.”
“Tiền thuê nhà tôi tôi đóng thêm một tháng, cho nên nếu anh muốn ở lại đây, cũng tùy anh.”
“Tôi rất chán ghét nơi này, một ngày cũng không muốn ở lại lâu nữa.”