Thủy Triều
Chương 6
17 – Góc nhìn Thẩm Hành Chu
Thẩm Hành Chu một mực suy nghĩ rốt cuộc hắn thích Lâm Tinh từ lúc nào.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có một đáp án chính xác.
Cô tựa như một vũng nước yên tĩnh chảy xuôi, im lặng xâm lấn, đến khi hắn nhận ra, cả người đã bị thấm ướt.
Tình yêu của hắn dành cho cô càng ngày càng lớn.
Hối hận đối với lần đầu gặp mặt cũng càng ngày càng tăng.
Nhưng thời gian vĩnh viễn đi về phía trước sẽ không quay đầu lại.
Cả mấy trăm lần hắn mơ về lần đầu tiên gặp, hắn không chế giễu Lâm Tinh.
Mà là sau khi cô chậm rãi đi ra cửa, đuổi theo, ngăn cô lại ở hành lang.
Nói cho cô biết: “Ly hôn với Chu Hoài Xuyên đi, đến bên cạnh anh.”
Nhưng mở mắt ra.
Cô ngủ say bên cạnh hắn.
Trong phòng còn có mùi mập mờ chưa tản đi.
Trong suy nghĩ của Thẩm Hành Chu, ký ức về mối quan hệ phức tạp này một lần nữa hiện ra.
…… Không phải là khởi đầu bình thường trong ảo tưởng của hắn.
Ngay từ đầu bọn họ dây dưa cùng một chỗ, cũng không phải bởi vì yêu, bởi vì rung động, hoặc là cái gì khác.
Là bởi vì cô hận Chu Hoài Xuyên.
Mà hắn vừa vặn đối chọi gay gắt với Chu Hoài Xuyên, cũng có chút năng lực.
Nó sẽ là công cụ tốt nhất cho cô ấy.
Ngày Chu gia hoàn toàn sụp đổ, Lâm Tinh đã không còn ở thành phố này.
Còn Chu Hoài Xuyên vì bị tình nghi phạm tội, bị cảnh sát đưa đi điều tra.
Thẩm Hành Chu đi gặp hắn.
Em gái hắn bây giờ còn nằm trong bệnh viện, lần này, cô ta thật sự không có tiền làm phẫu thuật.
Cách một mặt thủy tinh, Thẩm Hành Chu giễu cợt nhìn hắn:
“Ba năm trước là anh lấy lý do này, lừa cô ấy gặp chuyện không may? Hiện tại tôi cho điều anh ao ước trở thành sự thật, có thấy vui không?”
Chu Hoài Xuyên ngẩng đầu nhìn hắn.
Sắc mặt hắn tái nhợt, vẻ mặt tiều tụy, môi khô nứt ra máu.
“Vi Vi em ấy chỉ thích cậu, lần trước nếu không phải cậu đồng ý đính hôn với em ấy, căn bản em ấy sẽ không…”
Thẩm Hành Chu cười nhạo một tiếng: “Cho cô ta hy vọng, nhưng lại dập tắt hoàn toàn, không phải càng thú vị sao?”
“Tôi nhìn thấy cô ta liền cảm thấy buồn nôn, anh cảm thấy tôi sẽ thật sự kết hôn với cô ta?”
Biết được nguyên nhân Lâm Tinh lúc trước bị thương, ngay từ đầu chính là xuất phát từ lời đề nghị của Chu Thái Vi.
Sự chán ghét của Thẩm Hành Chu đối với cô ta đạt tới đỉnh cao.
Chu Hoài Xuyên trừng mắt nhìn hắn.
Nhìn hắn một mình tới đây, như là đột nhiên hiểu được cái gì, nở nụ cười.
Lâm Tinh không có ở đây.
Hắn khẳng định: “Anh thích cô ấy, nhưng cô ấy sẽ không ở bên cạnh anh đâu.”
Thẩm Hành Chu giống như bị đâm trúng phần yếu ớt nhất trong lòng, đau đớn lan tràn theo khe nứt.
Đột nhiên hắn đứng lên, trong mắt lửa giận cùng đố kỵ rốt cuộc che dấu không được.
Hắn vẫn không muốn thừa nhận, lại không thể không thừa nhận.
Hắn ghen tị Chu Hoài Xuyên, ghen tị đến phát điên.
Bởi vì đó là người duy nhất Lâm Tinh từng yêu thật lòng.
Loại cảm xúc này, sau khi Lâm Tinh chính miệng thừa nhận đạt tới đỉnh điểm.
Thẩm Hành Chu nặng nề thở ra một hơi, để cho tâm tình tỉnh táo lại.
Hắn từ trên cao nhìn xuống Chu Hoài Xuyên:
“Vậy thì sao? Tôi còn trẻ, ít nhất cô ấy đối với thân thể của tôi vẫn rất hài lòng.”
“Tôi có thời gian rất dài, có thể dùng để cho cô ấy hồi tâm chuyển ý.”
“Mà Chu gia – – mặc kệ là anh, hay là em gái anh nằm ở bệnh viện nửa chết nửa sống.”
Thẩm Hành Chu cười khẽ một tiếng:
“Cuộc đời của các người, đến nơi này sẽ kết thúc.”
18
Tôi vừa đến trường, chợt nghe giáo viên nói, có người nặc danh quyên tặng một tòa nhà nghệ thuật cho trường học.
Có phòng đàn, phòng học hội họa…… Còn có phòng khiêu vũ.
Cô ấy tấm tắc cảm thán:
“Buổi sáng tôi đi xem bản đồ thi công, cảm giác trường học rách nát của chúng ta đều sang lên một bậc.”
Thành phố nhỏ tuyến bốn khu Tây Nam, một trường trung học không thể bình thường hơn, sẽ có người tốt bụng để ý tới như vậy sao?
Tôi giật mình, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ.
Nhưng vẫn lễ phép cười cười: “Vậy sao, vậy thật sự rất tốt.”
Lớp học múa buổi chiều, tôi cùng mấy cô gái ép chân xong.
Đang muốn huấn luyện động tác tiếp theo, các cô ấy đột nhiên đồng loạt nhìn về phía sau tôi.
Tôi quay đầu lại thấy được Thẩm Hành Chu.
Hắn hẳn là gầy đi một chút, cả người có vẻ càng thêm cao gầy cùng sự sắc bén.
Ánh mắt nhìn về phía tôi lại trước sau như một chuyên chú lại thâm thúy.
“Thẩm tổng.”
Tôi suy nghĩ một chút, mở miệng trước: “Cảm ơn anh đã quyên góp.”
Hắn cong khóe môi: “Em đoán được là anh.”
Tôi gật đầu:
“Lấy được quá nhiều thứ, cống hiến nhiều cho xã hội cũng tốt.”
Nói xong câu đó, tôi không nhìn hắn nữa, một lần nữa quay lại, kêu gọi mọi người tiếp tục luyện vũ.
Thẩm Hành Chu tựa hồ cũng không có ý dây dưa, tự mình ngồi xuống một góc.
Từ đó, hắn bắt đầu xuất hiện đúng giờ mỗi ngày trong lớp học khiêu vũ.
Cũng không nói nhiều, chỉ trầm mặc nhìn tôi.
Đến cuối cùng, học sinh quen biết đều hỏi tôi: “Cô Lâm, người quyên góp đang theo đuổi cô sao?”
Còn có một cô gái, đại khái là đọc nhiều tiểu thuyết, túm vạt áo tôi âm thầm truy hỏi:
“Cô Lâm, chân của cô có phải là anh ấy làm bị thương hay không, hiện tại anh ấy đang truy thê sao?”
“Không phải.”
Tôi bất đắc dĩ thở dài: “Đi luyện tập đi, tôi đi tìm anh ấy nói chuyện chút.”
Sau giờ học, tất cả học sinh đều rời đi.
Trong phòng học chỉ còn lại tôi và Thẩm Hành Chu.
“Lâu như vậy anh không trở về, không lo lắng Thẩm thị xảy ra vấn đề sao?”
Hắn nở nụ cười: “Anh cũng không phải Chu Hoài Xuyên ngu ngốc, ngay cả thuộc hạ đáng tin cậy cũng không tìm được một người.”
“Nếu một hai tháng không trở về có thể xảy ra vấn đề lớn, Thẩm thị cũng sẽ không tồn tại cho tới hôm nay.”
“Nhưng anh phí tâm tư như vậy, có ý nghĩa gì đâu?”
Hắn chớp chớp mắt: “Chỉ cần ở bên cạnh em, mỗi một giây anh đều cảm thấy rất thú vị.”
Tôi nhăn mày: “Anh…”
Mới phun ra một chữ, trước mắt thế giới đột nhiên bắt đầu kịch liệt lay động.
Tôi chậm vài giây mới phản ứng lại.
“Là động đất!”
Đây là một căn phòng học cũ, trên đỉnh đầu cây xà ngang rung lắc, gãy rồi sau đó rơi xuống.
“Lâm Tinh!”
Thẩm Hành Chu nhào tới, che chở cả người tôi dưới thân hắn.
Cách hai tháng, hơi thở quen thuộc lại lần nữa bao vây lấy tôi.
Khác nhau.
Lần này mang theo mùi máu tanh.
19.
Tôi ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, im lặng nhìn đèn đỏ trên cửa.
Thị trấn bên cạnh xảy ra động đất 6,6 độ, ảnh hưởng đến chỗ chúng tôi, kỳ thật cũng không tính là quá nghiêm trọng.
Nhưng bởi vì phòng học vũ đạo cũ có chút lâu năm, lại trở thành chỗ duy nhất sụp đổ của cả trường học.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng cấp cứu mở ra.
Bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang ra.
“Bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chân bị gãy, cần nằm viện quan sát một thời gian, người nhà đi làm thủ tục nhập viện đi.”
Tôi chậm rãi thở ra một hơi, đứng lên.
Sáng hôm sau Thẩm Hành Chu tỉnh lại.
“Bác sĩ nói chân anh bị thương rất nặng, sau khi hồi phục cũng có thể để lại di chứng.”
Hắn nằm ở trong chăn, sắc mặt tái nhợt do mất máu, vô cùng nhu thuận nhìn tôi.
“Không sao, nói như vậy, anh cũng giống như em.”
Tôi dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Anh vì cứu tôi mới bị thương, trước khi anh xuất viện, mỗi ngày tôi sẽ tới chăm sóc anh.”
“Nếu như chị bận rộn nhiều việc, thỉnh thoảng một lần không đến cũng không sao.”
Những lời này nghe có vẻ điềm đạm đáng yêu.
Tôi nhíu mày: “Nếu như mỗi ngày tôi đều bận rộn nhiều việc thì sao?”
「……」
Thẩm Hành Chu có chút cứng đờ, qua vài giây mới nói: “… Mỗi tối tới đây nhìn một cái, cũng tốt.”
“Đùa chút thôi.”
Tôi cầm lấy dao gọt trái cây, gọt cho hắn một quả táo,
“Phòng học vũ đạo đã sụp đổ, trước khi tòa nhà anh quyên góp xây xong, hẳn là tôi sẽ không quá bận rộn.”
Thời gian nhoáng lên, hơn một tháng trôi qua.
Tối hôm đó trước khi đi, tôi nhìn Thẩm Hành Chu mở miệng:
“Bác sĩ nói chân anh hồi phục rất tốt, hai ngày nữa là có thể xuất viện rồi.”
“Mấy ngày hôm trước tôi thấy thư ký của anh tới, bảo anh ấy giúp anh làm xong thủ tục xuất viện, trở về đi. Đừng tới tìm tôi nữa, tiểu thiếu gia.”
Xoay người đang muốn rời đi, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng động nặng nề.
Đột nhiên tôi quay đầu lại, thấy Thẩm Hành Chu từ trên giường xoay người ngã xuống.
Hắn đau đến mức sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn ngẩng mặt, điềm đạm đáng yêu nhìn tôi:
“Hình như…… Vết thương trên đùi có chút nặng thêm rồi.”
“Chị, trong khoảng thời gian tiếp theo, có thể sẽ gặp rắc rối –”
“Anh cố ý phải không?”
Tôi bỗng nhiên mở miệng,
“Lúc cây xà ngang kia rơi xuống, anh có thể né tránh, nhưng anh cố ý không trốn, có phải không?”
Cả người Thẩm Hành Chu cứng đờ.
Tôi đi tới, ngồi xổm trước mặt hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Tại sao?”
Im lặng một lát.
Hắn mở miệng, giọng có chút khàn: “Bởi vì, anh muốn trả lại cho em.”
“Anh hối hận vô số lần, hận không thể quay ngược thời gian, trở lại lúc trước gặp mặt. Anh không nói lời ác độc với em, không nói qua lời tổn thương người khác – – nhưng, thời gian không có cách nào quay đầu lại.”
“Cho nên, anh trả lại thương tổn cho em, hiện tại chúng ta giống nhau.”
Lúc nói những lời này, trong giọng nói của hắn thậm chí còn mang theo nụ cười.
Tôi trầm mặt xuống: “Thẩm Hành Chu, anh là người điên sao?”
“Nói như vậy, đêm hôm đó hình như chị có hỏi qua em.”
Hắn cong mắt,
“Chị thích chó nhỏ, em chính là chó nhỏ. Chị thích người điên, em cũng có thể làm người điên.”
Tôi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn.
Chân bị thương còn chưa khỏi hẳn, lại ngã như vậy, hẳn là rất đau.
Rõ ràng tôi nhìn thấy trán hắn đều chảy ra một chút mồ hôi lạnh, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía tôi kia tất cả đều là ý cười sáng ngời.
Đầu ngón tay co rúm lại, trái tim tôi dường như cũng bị ánh mắt kia làm tổn thương.
“…… Thật ra cũng không đáng để nhớ thương tổn gì, anh không cần để ở trong lòng.”
Cuối cùng tôi thở dài.
Từ nhỏ đến lớn, nhất là mấy năm sau khi kết hôn với Chu Hoài Xuyên, tôi nghe qua còn khó nghe hơn gấp vô số lần.
Cho nên, tôi đã sớm quen với việc này.
Cũng không cần trả, nguyên nhân chúng tôi không thể ở bên nhau, cho tới bây giờ cũng không phải vì chuyện này.
Tôi dùng hết sức lực cả người, nâng Thẩm Hành Chu dậy.
Kết quả chân tôi cũng đứng không vững, ngược lại chụp lấy bả vai hắn, cùng hắn nặng nề ngã xuống giường bệnh.
Chân giường kẹt một tiếng, phát ra một tiếng vang bén nhọn.
Mi tâm tôi nhảy dựng, theo bản năng muốn nhanh chóng đứng dậy.
Sau lưng lại bị đè lại.
Thân thể kề sát với nhau, nhịp tim của hắn cách hai lớp quần áo mỏng manh, cộng hưởng với tôi.
“…… Thẩm Hành Chu?”
Đầu vai ẩm ướt thấm ra một mảnh nhỏ.
Đột nhiên tôi ý thức được, Thẩm Hành Chu khóc.
“Anh biết em không thích anh, nhưng em đừng nói cho anh biết, để cho anh coi như còn có hy vọng, được không Lâm Tinh?”
Hắn dừng một chút, như là đột nhiên nghĩ tới một ý kiến hay, lời nói trở nên phấn khởi hơn.
“Hoặc là, hai năm trước chúng ta ở trên giường rất hợp nhau, ít nhất em không phản cảm thân thể của anh, đúng không?”
Lời nói còn chưa nói xong, bị nụ hôn của tôi chặn lại.
Nụ hôn này thật ra không kéo dài bao lâu, Thẩm Hành Chu lại giống như thoáng cái trở nên câm lặng.
Hắn ngơ ngác nhìn tôi, hồi lâu không thể phát ra âm thanh.
Tôi dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, xác nhận nói:
“Tạm thời giống như trước kia, được không?”
Hắn ngây người hai giây, như là không dám tin.
Chờ phản ứng kịp, cơ hồ là khẩn cấp gật gật đầu.
“Vậy bây giờ anh nằm xuống đi, tôi gọi bác sĩ đến xem chân anh, được không?”
“Được.”
Thẩm Hành Chu lưu luyến không rời buông tay đang ôm tôi ra.
Tôi đứng thẳng dậy, sửa sang lại quần áo và tóc tai lộn xộn, đi về phía cửa.
Ánh trăng như nước, xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, trải ra một mảnh sóng gợn lăn tăn trên mặt đất.
Cho dù tôi không quay đầu lại, cũng biết ánh mắt Thẩm Hành Chu, vẫn dính ở sau lưng tôi.
Đi tới cửa, hắn đột nhiên gọi tôi: “Lâm Tinh.”
“Hả”
“Ngày mai, ngày mốt… trước khi anh khỏi bệnh xuất viện, em sẽ đến thăm anh, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Sau khi anh xuất viện, cũng có thể tiếp tục đi tìm em, giống như lúc trước, đúng không?”
“Ừm.”
An tĩnh một lát, thanh âm của hắn đột nhiên thấp xuống, cơ hồ mang theo một tia nghẹn ngào:
“…… Anh yêu em.”
Tôi hơi nghiêng đầu nhìn lại.
Dưới ánh trăng, đôi mắt vì nước mắt mà sáng lấp lánh, thật sự giống như một con chó nhỏ đáng thương.
Tôi cong cong khóe môi: “Em biết.”
-HẾT-