Tiệm Vàng Mã 5: Lửa Thiêu Đốt Tâm Can - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-09 23:57:17
Tôi bấm một đạo quyết, Hứa Phong lập tức đờ đẫn. Tôi thoát khỏi tay , lấy một giấy trong túi ném lên giường.
Người giấy biến thành hình dạng giống . Hứa Phong mê ôm giấy, say sưa quấn quýt. Giường gỗ cũ kêu cọt kẹt, xen lẫn tiếng khoái lạc của .
Phòng bên cạnh vang tiếng bước chân, mẹ Hứa khàn khàn hỏi: “Ông già, thế?”
Bố Hứa hắc hắc: “Tôi xem, cô đang mang thai, đừng để xảy chuyện.”
Mẹ Hứa trách: “Có gì mà xem, ông cũng còn gì!”
Bố Hứa giận: “Con bé như xác khô, gì ! Con hơn nhiều.”
Tôi thấy lạnh . Hóa đây bố Hứa từng rình vợ chồng thân mật?
Thật ghê tởm.
Tôi bấm một quyết: “Thích , để cho ông xem đã mắt!”
Tiếng bước chân đến gần, cửa kêu kẹt mở một khe. Đôi mắt dâm đãng của bố Hứa lóe lên qua khe cửa.
Rồi ông hoảng loạn hét: “Có ma! Có ma!”
Tôi che miệng , đẩy Hứa Phong , thu giấy , giả vờ mặc xong áo, tát Hứa Phong: “Anh xem bố gì kìa.”
Hứa Phong tỉnh táo , lắc đầu, kéo quần, giận dữ mở cửa: “Bố, nửa đêm hét gì thế!”
Mẹ Hứa cũng bước : “Ông già, thế?”
Bố Hứa ngã đất, quần ướt sũng, mùi khai bốc lên: “Có ma! Có ma!”
Ông chỉ : “Cô , là ma! Là ma!”
Hứa Phong bực bội xoa tóc: “Bố, bố nhảm gì? Văn Văn là ma ? Cô đang mang thai cháu trai nhà ! Bố hét thế , đừng dọa cô !”
Bố Hứa run rẩy: “Tao thấy rõ, con đè , là giấy! Như mấy con búp bê mộ, mặt trắng bệch, mắt đen sì, má đỏ lòm… Cô còn nghiêng đầu với tao!”
Tôi che mũi, lùi lưng Hứa Phong: “A Phong, chú uống rượu ban ngày, chắc tỉnh rượu.”
Hứa Phong bực : “Bố, bố tỉnh rượu ? Bảo bố uống ít, bố , sớm muộn cũng sinh bệnh!”
Mẹ Hứa vui: “A Phong, con với bố thế!”
Tôi nhỏ giọng: “A Phong, vợ chết trong nhà . Sắp Thanh Minh , liệu …”
Tôi nắm áo Hứa Phong: “A Phong, em sợ lắm, mai đưa em về nhà .”
Mẹ con Hứa Phong , đời nào để con mồi vuột mất.
Mẹ Hứa kéo : “Bố con uống say, đừng để tâm. Mai gọi bà Lý làm pháp sự, . Đi ngủ !”
Bố Hứa lẩm bẩm như mất hồn: “Có ma… Người giấy… búp bê mộ…”
Lẩm bẩm một hồi mới im. Bị phá đám, Hứa Phong mất hứng, trùm chăn ngủ.
Sáng hôm , Hứa Phong miễn cưỡng trông tiệm.
Hắn , mẹ Hứa mời bà Lý đến. Bà Lý sợ hãi, còn kiêu ngạo như hôm đầu.
Bà bảo mẹ Hứa mua một con gà mái, giết lấy máu, quét khung cửa.
Mẹ Hứa quét hỏi: “Bà Lý, máu gà trống trừ tà, lần bà dùng máu gà trống, lần dùng máu gà mái?”
Bà Lý ấp úng: “Lần pháp trận khác, bà cứ làm .”
Quét xong, bà Lý sai mẹ Hứa đào lá bùa đất bếp lên, làm bộ chôn lá bùa khác.
Mẹ Hứa hỏi: “Bà Lý, lần chẳng chôn một lá bùa , còn chôn nữa?”
Bà Lý cau mày: “Bà bảo tối qua gặp ma, chôn thêm lá bùa để tăng hiệu quả.”
Mẹ Hứa lườm bà : “Lần bà làm pháp sự xong, ông già nhà gặp ma. Lần đừng lấy tiền!”
Bà Lý dọa sợ, nào dám đòi tiền.
Tôi lạnh lùng. Máu gà trống trừ tà, máu gà mái làm pháp trận mất linh.
Lá bùa mới chôn là bùa trắng.
Hai ngày liên tiếp, Hứa Phong bán gì, ngay cả ngày Thanh Minh cũng khách.
Tôi gọi điện: “A Phong, giờ khuyến khích cúng lễ văn minh, đốt vàng mã, Thanh Minh ít khách là bình thường. Anh về sớm , em làm một bàn đồ ăn đợi .”
Hứa Phong thiếu kiên nhẫn, tiệm kiếm tiền, chẳng ở .
Quả nhiên, trời tối, đã về.
Mẹ Hứa và bố Hứa thường ngoài bán hàng rong, hôm nay cả ba lần lượt trở về.
Bố Hứa càm ràm: “Bảo bà đừng bán, hôm nay Thanh Minh, đường phố nào ai!”
Mẹ Hứa mắng, dám cãi. Hai dọn đồ xe đẩy, trời đã tối mịt.
Vừa nhà, mẹ Hứa thấy bàn đầy đồ ăn, lườm : “Không Tết, làm cả bàn thế làm gì? Phí của! A Phong kiếm tiền vất vả, cô phá hoại thế !”
Tôi giận, dịu dàng : “Cô, cháu nghĩ A Phong và chú vất vả, ăn ngon bù đắp. Bữa cháu dùng tiền của , lấy tiền của A Phong.”
Bố Hứa khen ông vất vả, dùng tiền con trai, vui vẻ: “Làm , ăn để vứt ?”
Hứa Phong xuống, gắp miếng thịt: “Mẹ, đây là tấm lòng của Văn Văn, đừng lòng xem thành gan lừa.”
Tôi cúi đầu giải thích với mẹ Hứa: “Cô, cháu chỉ cả nhà ăn bữa cơm đoàn viên.”
Mẹ Hứa thấy ai cũng bênh , tức giận: “Thanh Minh ăn cơm đoàn viên gì, ăn!”
Bà ném áo lên ghế, bực bội bếp.
Bố Hứa lườm bà , gắp miếng thịt hun khói cho Hứa Phong: “A Phong, ăn , lâu hai bố con uống rượu.”
Hai bố con vui vẻ rót rượu, châm thuốc, mơ mộng tương lai tươi .
Tôi qua khe cửa, thấy mẹ Hứa tức giận đập bếp, uống bát nước lạnh, gục xuống bếp ngủ.
Hai bố con uống đến mười một giờ đêm.
Tôi bếp, đẩy mẹ Hứa: “Cô, đừng giận nữa, cả nhà ăn cơm đoàn viên .”
Mẹ Hứa ngái ngủ , thấy hạ , bà đắc ý: “Thôi, cô đã hiếu thảo thế, ăn vài miếng.”
Bà dạy đời: “Sau đừng phá hoại thế nữa. Lát đưa hết tiền riêng của cô đây, giữ, sinh con cần nhiều tiền.”
Nói xong, bà bước phòng, nhưng qua cửa đã dừng . Mặt bà từ đỏ chuyển trắng, xanh xám, ánh mắt kinh hoàng.
Hứa Phong và bố Hứa đang ăn, nhưng cá hấp đỏ tươi biến thành cá sống thối rữa, thịt kho đầy giòi bò, rượu trắng trong veo thành máu đỏ, điếu thuốc tay là hai con rắn trắng mảnh. Không chỉ đồ ăn thay đổi, Hứa Phong gầy trơ xương, mặt như da bọc xương, giống bộ xương hút hết dương khí. Bố Hứa vốn bụng phệ, giờ bụng cắt mất, lộ nội tạng, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Bên cạnh họ, cô con dâu đã chết chễm chệ.
Mẹ Hứa dụi mắt, đang đỡ tay bà, cả nhà đều biến dạng, chỉ vẫn như cũ.
Bà run rẩy nắm tay : “Văn Văn, cô… cô thấy ? Họ… họ…”
Tôi mỉm , xương tre trong kêu lạo xạo: “Cô, món sashimi làm từ bụng chú ngon ? Đây là món cô gọi, ‘đại phúc’ đấy.”
Mẹ Hứa kìm , hét lên điên loạn: “Có ma! Cứu với!”
Bà chạy cửa, tay chạm nắm cửa, một đứa trẻ ma nhảy lên tay bà.
Đứa trẻ mặt tím tái, cổ đầy dấu tay, há miệng, răng sắc như cưa, cắn mạnh tay mẹ Hứa.
Nó khanh khách, giọng trẻ con: “Bà nội, bà dùng bàn tay bóp cổ cháu ?”
Nó há miệng định cắn tiếp, mẹ Hứa thét chạy ngược , dám đến gần , co rúm ở góc bếp: “Đừng gần! Mai gọi bà Lý thu phục các !”
Vương Đại Đệ bước từ trong phòng: “Mẹ chồng của , bà ngày mai !”
Mẹ Hứa Đại Đệ, biết lấy can đảm, dậy, cầm cái xẻng bếp chắn ngực: “Vương Đại Đệ, đồ vô dụng! Lúc sống tao sợ mày, chết tao càng sợ!”