Tiệm Vàng Mã 5: Lửa Thiêu Đốt Tâm Can - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-09 23:57:17
Đại Đệ điên dại, cái xẻng: “Sao, bà còn dùng xẻng đánh ? Đánh !”
Mẹ Hứa hoảng loạn, vung xẻng đập đầu Đại Đệ. Đầu Đại Đệ rơi xuống, lăn lông lốc đến chân mẹ Hứa.
Bà hét lên, nhảy lên bếp.
Đại Đệ bình tĩnh nhặt đầu lắp , mẹ Hứa nhận ma chết , mềm giọng: “Đại Đệ, lúc mày làm dâu tao, chúng cũng hòa thuận. Mày chết , đừng tìm chúng tao nữa. Mai tao đốt thật nhiều tiền giấy cho mày, mày , tha cho chúng tao!”
Đại Đệ máu: “Hòa thuận? Bà đang mơ gì thế? Nếu bà quên chết thế nào, để nhắc !”
Mắt cô chảy máu nhiều hơn: “Tôi mang thai tám tháng, ngày nào cũng làm việc, nấu cơm, giặt đồ cho cả nhà, sáng còn ngoài bán hàng với các . Vậy mà chẳng ăn no. Tối đó, đói quá, chỉ nấu ít mì. Bà phát hiện, lấy cái xẻng sắt đánh , từng nhát từng nhát đầu. Tôi đau lắm!”
Đứa trẻ ma đang cắn tay mẹ Hứa, nhảy lên vai Đại Đệ, xoa đầu cô.
Đại Đệ an ủi nó, tiếp: “Bà đánh đến sinh non, nhưng đưa bệnh viện, để sinh ở nhà! Các thấy là con gái, bóp chết nó! Con đời, kịp thế giới, các đã giết nó!”
Nói đến con, mẹ Hứa như thêm can đảm: “Đồ vô dụng đáng sinh ! Bà Lý về, để mày lấy cớ mang thai lười biếng. Nếu bà Lý ở đây, sờ biết là con gái, đã bắt mày phá thai !”
Đại Đệ để ý mẹ Hứa, chìm trong nỗi đau: “Bà giết con , lao can. Bà lấy chai rượu của lão khốn đó đập đầu . Chai vỡ, rượu đổ đầy . Tôi , ly hôn, sống nữa! Lão khốn đó bảo ly hôn mất mặt, nhà họ Hứa thà góa vợ chứ ly hôn. Các trói bên bếp, lão khốn hút thuốc, ném tàn thuốc lên . Tàn thuốc châm lửa quần áo dính rượu, lửa bùng lên!”
Đại Đệ điên cuồng, thân bốc oán khí ngút trời: “Các cứu , còn nhảy qua cửa sổ, nhốt trong nhà, ngoài thiêu sống!”
Nói xong, da cô bắt đầu cháy đen, bong tróc từng mảng, lộ máu thịt. Đứa trẻ ma cắn đứt tay mẹ Hứa.
Mẹ Hứa đau đớn lăn lộn, bất ngờ thấy chai rượu bàn, lao đến lấy chai đập Đại Đệ: “Tao thiêu chết mày một lần, sẽ thiêu chết mày lần nữa! Nhà họ Hứa nên lấy mày, mẹ mày đẻ bốn đứa con gái chẳng thằng con trai nào, mày giống mẹ mày, là con gà đẻ trứng! Tao thiêu chết mày, xem mày dọa tao thế nào!”
Mẹ Hứa đổ hết chai rượu lên Đại Đệ. Hứa Phong và bố Hứa biết, vẫn ăn ngấu nghiến món ăn đầy giòi, úp mặt bát như thể đó là mỹ vị. Mẹ Hứa run rẩy châm lửa.
Đại Đệ quỳ , dập đầu: “Cảm ơn cô Văn Văn đã giúp. Tôi nguyện dâng hết công đức cho cô. Nếu kiếp , xin làm trâu ngựa báo đáp!”
Tôi đỡ cô , nhưng cô nắm tay đẩy ngoài: “Cô là thân giấy, cẩn thận đừng thương.”
Nói xong, cô đóng cửa. Khoảnh khắc cửa khép, thấy mẹ Hứa ném bật lửa xuống sàn. Lửa bùng lên, nuốt chửng cả căn nhà.
Trong nhà, bóng cố chạy , nhưng cửa sổ khóa chết, thoát .
Đã khuya, mọi ngủ say, ai để ý đám cháy. Đến khi mái nhà bốc cháy, khói cuồn cuộn, mới phát hiện.
Tôi ngoài cửa, thấy phụ nữ điên ngày đầu gặp.
Mắt bà lấp lánh phấn khích, như thể đám cháy là một buổi tiệc lửa trại.
Tôi tò mò hỏi: “Bà báo cảnh sát ?”
Bà mỉm mãn nguyện: “Đại Đệ về , chắc chắn là Đại Đệ về!”
Bà vỗ tay, vui vẻ: “Tôi là mẹ Đại Đệ, đây, thay con bé xem báo ứng của nhà họ Hứa.”
Lửa đỏ rực khuôn mặt bà, nhận mắt Đại Đệ giống hệt mẹ .
Tôi lạnh lùng: “Đại Đệ đã chết . Giờ bà gì cũng vô nghĩa. Đại Đệ từng ly hôn, nhờ bà giúp, bà bảo cô chịu đựng là xong. Bà biết cô sống thế nào ở nhà họ Hứa ? Sao cứu cô khỏi hang quỷ đó?”
Bà , nước mắt đục ngầu chảy khuôn mặt đầy nếp nhăn: “Tôi sinh con trai, cả đời mẹ chồng khinh. Phụ nữ đều thế, chỉ khi sinh con trai mới mẹ chồng coi trọng. Tôi nghĩ nếu Đại Đệ sinh con trai, mẹ chồng sẽ đối với nó!”
Tôi tức giận ngắt lời: “Giá trị của phụ nữ ở việc sinh con trai! Bà là phụ nữ, chịu khổ thế , còn để con gái chịu đựng! Khi xưa bà khoanh tay , giờ giả vờ đến đây làm gì? Đại Đệ đã chết, bà làm gì cũng cứu !”
Tôi nghiến răng: “Trong cuộc hành hình mang tên nối dõi tông đường , bà cứu con, bà chính là đồng phạm!”
Không để ý tiếng xé lòng của mẹ Đại Đệ, đầu rời .
Hôm , quỷ sai tìm đến: “Cô Văn Văn, khi chúng bắt Đại Đệ, phát hiện nhà họ Hứa thở của cô. Có cô dùng thuật pháp giúp Đại Đệ báo thù?”
Tôi hành lễ, cung kính đáp: “Đại nhân, dùng thuật pháp giúp cô . Bố Hứa tự cắt bụng , bùa nhà họ Hứa cũng do mẹ Hứa tự đào lên.”
Hai quỷ sai , rời . Tôi biết họ chỉ hỏi theo lệ, chúng quen lâu . Miễn là làm việc tổn âm đức, họ quản.
Trời sáng, đường phố náo nhiệt. Màn hình LED phố phát tin tức: “Khu ổ chuột phía bắc thành phố xảy hỏa hoạn, phát hiện ba thi thể. Hai đàn ông thiêu chết, một phụ nữ trốn bếp ngạt khói mà chết, cả nhà ba thiệt mạng. Xin nhắc nhở mọi sử dụng gas an , tránh rò rỉ…”
Người đường vội vã, thỉnh thoảng .
Tôi chẳng bao giờ biết tiếp theo bước là sống một linh hồn với những câu chuyện của riêng .
-HẾT-