Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Tiệm Vàng Mã 6: Đợi Nhau Ở Cầu Nại Hà - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-07-09 23:57:13

Bỗng nhiên, cánh cửa phòng chứa đồ vang lên một tiếng “đoàng” lớn.

Thím ngừng đếm tiền, hoảng hốt Lục Hằng, nhưng như chẳng thấy gì, thản nhiên bước về phía .

Anh nâng mặt lên, ánh mắt đầy yêu thương: “Hôm nay đã ăn gì ? Có thấy đỡ hơn ?”

Tôi về phía khe cửa, nơi thím đang nấp. Tiếng động đó làm thím sợ đến mức dám đếm tiền nữa, chạy vội cầu thang.

Lục Hằng vẫn tiếp tục như đã lập trình sẵn: “Em yên tâm, sẽ kiếm thật nhiều tiền…”

Tôi sang lườm : “Im ! Làm loạn cả lên, chẳng gì cả!”

Gương mặt Lục Hằng lập tức biến sắc, bĩu môi như đứa trẻ mắng.

Tôi lắc đầu, đúng là giấy mà, chỉ biết làm theo lời dạy, linh hoạt.

Linh hồn thoát khỏi thân giấy, lặng lẽ bay về phía cầu thang.

***

Bên trong đó, tiếng Chu Di Nhiên trách móc: “Mẹ, mẹ để lên thăm chị Văn Văn?”

Thím khuyên nhủ bằng giọng kiên quyết hiếm thấy: “Nhiên Nhiên, con bướng như ? Nếu Lục Hằng biết con chết, mà chị họ con phát điên… thì tất cả chúng sẽ tiêu đời! Đợi tiền , kiếm kiểu đàn ông nào chẳng . Con bám lấy Lục Hằng làm gì?”

Bao nhiêu ngày qua, thím đều mềm mỏng dỗ dành Chu Di Nhiên, chỉ riêng lúc là trở nên nghiêm khắc: “Mẹ cho con biết, đừng gây chuyện!”

Thím trừng mắt với Chu Di Nhiên rời khỏi cầu thang.

Tôi vội vàng nhập thân giấy.

Lục Hằng vẫn tiếp tục lải nhải theo đúng những gì dạy, ngắt lời , thì thầm: “Bảo họ là ngày mai đến . Lấy tiền ngoài mua gì đó ăn.”

Lục Hằng gật đầu ngoài.

Thím tươi , tay vẫn cầm chặt xấp tiền.

Lục Hằng dịu dàng: “Thím ơi, mai cháu công tác, tới đưa cơm . Muốn ăn gì thì cứ siêu thị trong khu mua nhé.”

Thím gật đầu liên tục.

Lục Hằng bước cửa nhắc: “Thím nhớ là siêu thị trong khu nhận thanh toán điện tử , chỉ nhận tiền giấy thôi ạ.”

Thím lắc xấp tiền tay: “Biết !”

***

Sau khi Lục Hằng rời , Chu Di Nhiên chu môi, từ trong cầu thang bước .

Thím đút tiền túi áo, mở túi đồ ăn : “Nào, ăn ! Lục Hằng tiền, gọi món ngon. Con xem cái túi , chúng còn từng thấy hiệu bao giờ!”

Chu Di Nhiên cầm bát cơm lên, dùng đũa đâm mạnh , mặt đầy bực bội: “Lục Hằng trai, công việc , nhà giàu… Mẹ thấy , đối xử với chị Văn Văn một lòng một . Nếu con tìm như thì thật là…”

rón rén hỏi: “Mẹ… con thật sự thể ở bên Lục Hằng ?”

Thím đập mạnh đũa xuống bàn: “Đừng mơ tưởng nữa! Lo mà ăn cơm !”

Điện thoại reo lên, thím phòng ngủ tìm máy.

Chu Di Nhiên lẩm bẩm: “Dựa mà Chu Văn Văn tìm đàn ông như ? Con cũng kém gì ! Sớm muộn gì con cũng giành Lục Hằng!”

Hai mẹ con tưởng đang ngủ, nên năng chẳng kiêng dè.

Tôi gật đầu, trong lòng đã hiểu rõ: Thím tiền và nhà, Chu Di Nhiên Lục Hằng.

Vậy chú thì gì?

***

Hôm nay Lục Hằng lấy lý do công tác, đến đưa cơm.

Thím chuẩn nấu ăn, nhưng bật mãi bếp gas vẫn cháy.

Thím chửi vài câu cửa: “Mẹ ngoài mua gì ăn, ai gõ cửa cũng mở ? Nếu mẹ về, sẽ gọi tên Văn Văn ở cửa, đến lúc đó con hãy mở cửa.”

Chu Di Nhiên sofa, lười biếng chuyển kênh tivi: “Biết mà!”

Thím yên tâm ngoài.

Tôi Chu Di Nhiên, khẽ kết ấn.

Năm phút , tiếng gõ cửa.

Chu Di Nhiên đang bỗng sững , vội tắt tiếng tivi.

Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.

rón rén bước tới, định ghé tai ngóng…

“Cạch” Cửa mở .

kịp trốn thì đã chạm mặt bước .

Là Lục Hằng.

***

Khi thấy Chu Di Nhiên, ánh mắt chút ngạc nhiên, nhưng gương mặt thì gượng gạo hiện lên vẻ tức giận, giọng cao vút: “Sao cô ở đây? Không cô chết ?!”

Chu Di Nhiên sợ đến mềm cả chân, quỳ sụp mặt : “Anh Lục Hằng! Nghe em ! Em làm tất cả những điều nỗi khổ riêng!”

Tôi sofa, linh hồn đã thoát khỏi thân giấy, quan sát cô diễn vở kịch .

Lục Hằng thấy , ánh mắt dao động, nhưng ánh mắt đe dọa của , tiếp tục diễn: “Chu Di Nhiên, chị họ cô thành thế , cô vẫn còn sống?”

Chu Di Nhiên run rẩy, nước mắt sắp rơi: “Anh Lục Hằng! Em làm tất cả là vì . Ba mẹ em bắt em xem mắt, ép em lấy khác. Em chịu, nên mới nghĩ cách dọa họ một trận! Ai ngờ, họ sang vòi tiền chị Văn Văn. Sau đó em bảo họ đừng tiếp tục nữa, nhưng họ lập linh đường ngay trong khu dân cư. Chuyện đã quá xa, em thể nữa… Chúng em cũng là bất đắc dĩ mà thôi!”

Lục Hằng đau buồn đến mức thể kiềm chế, chỉ tay về phía căn phòng nơi đang ở, giận dữ hét lên: “Vậy còn Văn Văn thì ? Cô vô tội mà! Cô biết , đám cưới, chúng đã cãi chia tay. Dù thế nào nữa, các cũng nên làm như !”

Chu Di Nhiên sững .

“Hai chia tay ? Tại cãi ?”

Lục Hằng thở dài một thật nặng nề, lắc đầu: “Vì Văn Văn đã lén mua căn biệt thự gì với , cô tiêu sạch bộ số tiền. Tôi bảo cô thêm tên giấy tờ nhà, nhưng cô nhất quyết chịu. Thế là chúng cãi . Hơn nữa, chúng đã yêu suốt mười năm, tình cảm sớm chẳng còn nồng nhiệt như ban đầu. Tôi cảm thấy bản thân đã còn yêu cô nữa.”

Chu Di Nhiên chẳng buồn xác minh lời là thật giả, nén xuống nỗi buồn, tiếp tục truy hỏi: “… nhưng mà vẫn kiếm tiền nuôi gia đình em, vẫn đối xử với chị Văn Văn như . Em tưởng… em cứ tưởng là…”

Lục Hằng liếc mắt , giọng khinh thường: “Người ngoài như cô làm hiểu chuyện giữa chúng ? Hơn nữa, Văn Văn là trọng sĩ diện. Hai chia tay, lễ cưới hủy, cô làm dám mở miệng ?”

“Hiện tại chăm sóc cô , cũng chỉ vì tình cảm mười năm và trách nhiệm mà thôi, thể lo cho cô .”

Đôi mắt Chu Di Nhiên sáng rỡ, lập tức nhào lòng Lục Hằng: “Anh Lục Hằng, em vẫn luôn thích . Bây giờ với chị họ còn tình cảm, thể cân nhắc đến em ?”

Lục Hằng lập tức hất cô sang một bên: “Tôi chấp nhận cô? Cho dù trong lòng chút cảm tình cũng thể chấp nhận cô !”

Chu Di Nhiên ngơ ngác, thể hiểu nổi: “Tại chứ? Tại chịu nhận em? Thật em biết chút thích em mà!”

“Mỗi lần em tới tìm chị Văn Văn, đều xin nghỉ để cùng ăn cơm với tụi em. Chuyến du lịch đó là do đề nghị dẫn em theo đúng ? Mỗi lần mua đồ cho chị , đều mua thêm một bộ cho em. Em tra mạng , những món tặng em đều đắt hơn món tặng chị !”

“Anh chắc là đã thích em từ lâu, chỉ vì chị Văn Văn nên thể ! Em đúng ?”

Lục Hằng đầu sang chỗ khác, trả lời nữa, vẻ mặt như mang theo tổn thương.

Chu Di Nhiên cảm động đến mức nước mắt rưng rưng, một lần nữa nhào lòng : “Em biết mà! Em biết tình cảm của em đơn phương!”

Nói xong, cô liền òa nức nở trong vòng tay của Lục Hằng.

Nhìn cảnh Chu Di Nhiên uất ức , chỉ cảm thấy buồn nôn.

Văn Văn từng kể với , cô mất cha mẹ từ nhỏ, xem chú thím như thân duy nhất.

cũng từng với Lục Hằng rằng, luôn coi Di Nhiên như em gái ruột.

Còn Lục Hằng là chu đáo, mỗi lần Di Nhiên đến tìm Văn Văn, đều nhiệt tình tiếp đón, quà tặng cũng chẳng rẻ chút nào.

Anh làm tất cả điều đó, là để thể hiện thành ý với lớn trong nhà, mong giao phó Văn Văn cho .

Không ngờ, thành ý và sự chu đáo của Chu Di Nhiên hiểu nhầm thành ám chỉ tình cảm.

Nước mắt của Chu Di Nhiên làm ướt vai áo của Lục Hằng.

Tôi vội hiệu bằng ánh mắt, nhắc nhở Lục Hằng đẩy cô .

Người mặt là Lục Hằng thật.

Lục Hằng thật, ngay khoảnh khắc phát hiện Văn Văn chết, đã đau lòng đến ngất .

Tôi dùng nhiều sức mới khiến hôn mê và giấu thân xác.

Thi thể của Văn Văn cũng đã chôn tạm xuống đất, giữ linh hồn bằng thuật pháp.

Còn , hiện giờ đang nhập thân thể giấy, giả dạng làm Văn Văn.

Lục Hằng bắt ánh mắt của , vội đẩy Chu Di Nhiên .

bĩu môi, đầy tủi thân: “Anh Lục Hằng, nếu chúng đều tình cảm với , thì hãy đến với !”

Gương mặt Lục Hằng lộ rõ vẻ khó xử: “Tôi thể đến với cô !”

Chu Di Nhiên lập tức hoảng loạn, dè dặt hỏi: “Anh Lục Hằng, chê em ? Là vì… vì cái chuyện đó… cái tên biến thái đó từng bắt nạt em?”

vội vàng giải thích: “Em từng quen thật, nhưng khuynh hướng bạo lực. Em mới là nạn nhân mà!”

Loading...