Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Tiệm Vàng Mã 6: Đợi Nhau Ở Cầu Nại Hà - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-07-09 23:57:14

Lục Hằng đưa tay vuốt nhẹ tóc cô : “Em nghĩ nhiều , sẽ chê em. Tên biến thái đó đã pháp luật trừng trị, đó là cái giá đáng trả. Vả , và Văn Văn chẳng cũng suýt nữa kết hôn ?”

Giọng của Lục Hằng bình thản mà kiên nhẫn: “Anh thể đến với em, vì bây giờ Văn Văn như , cần chăm sóc cả đời. Còn ba mẹ em, họ tuyệt đối sẽ đồng ý chuyện chúng .”

Nghe xong lời , Chu Di Nhiên thở dài nhẹ nhõm.

gục đầu lên đùi Lục Hằng, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ.

Bất chợt, cô như nghĩ điều gì đó, gợi ý: “Anh Lục Hằng, em thật lòng yêu mà! Hay là… bán căn nhà của chị Văn Văn , tiền thì đưa chị đến viện dưỡng lão một chút, để chị sống hết đời an . Còn ba mẹ em… mang tiền chỗ khác sống, để họ tìm nữa. Anh thấy ?”

Lục Hằng lắc đầu: “Nhà tên Văn Văn. Nếu thể bán, ba mẹ em đã bán từ lâu !”

Tôi khẽ động tai, nhắm mắt cảm nhận thở xung quanh.

Thím sắp trở về .

Ánh mắt của Lục Hằng cũng đảo vài vòng, rõ ràng cũng cảm nhận khí tức của sống đang tiến .

Anh dậy: “Anh chỉ về lấy ít đồ, sẽ ngay. Chuyện để suy nghĩ kỹ đã.”

Chu Di Nhiên nỡ để Lục Hằng , tiễn tận cửa.

Vừa khi Lục Hằng khuất, cô liền hầm hầm xông phòng , rằng tát cho một cái: “Con tiện nhân ! Là mày!”

Một cái, hai cái… những cái tát giáng xuống như mưa rào.

Tôi thấy tiếng xương tre trong thân thể giấy kêu răng rắc.

Chu Di Nhiên tay mạnh, trút hết căm hận trong lòng: “Tất cả đều do con tiện nhân mày! Làm tao và Lục Hằng thể thành đôi!”

“Tao đánh chết mày, đánh chết mày thì cần vì mày mà bỏ rơi tao nữa! Là mày hại tụi tao thể đến với !”

Linh hồn lơ lửng bên cạnh, khuôn mặt giấy sưng phồng vì xương bẻ cong mà thở dài, thân thể giấy dùng nữa , đổi cái mới.

Ngay lúc tưởng đầu sắp đánh vỡ, thím vội vàng chạy về.

giật mạnh tay Chu Di Nhiên: “Mày điên ! Nếu đánh chết nó, nhà còn bán ?!”

Bị ngăn , Chu Di Nhiên lập tức bật : “Tất cả là tại con tiện nhân ! Khiến con thể đến với Lục Hằng!”

Nghe , thím nổi giận quát lớn: “Tao đã bao nhiêu lần , mày với Lục Hằng thể đến với !”

“Nhà lừa thằng biến thái 20 vạn, còn tố cáo tội cưỡng hiếp, tống tù. Tháng mãn hạn tù , kiểu gì cũng tìm mày trả thù!”

Thím kéo Di Nhiên phòng khách, bày bữa ăn mới mua lên bàn: “Mày tưởng tao thích ru rú trong cái nhà ? Mày biết đồ ăn ở khu biệt thự mắc cỡ nào ?”

Di Nhiên đống thức ăn bàn, thịt kho, chân giò, đùi cừu: “Mẹ, là thịt thế ?”

Thím cũng chẳng vui vẻ gì.

“Tao thể làm gì chứ?
Trong khu chỉ bán mấy thứ đó thôi, mà cực kỳ đắt đỏ! Không hỗ trợ quét mã thanh toán, chỉ nhận tiền mặt. Nếu sợ gặp tên biến thái ngoài , thì chúng đã sống trong thành phố . Ai ở mãi cái xó núi heo hút chứ!”

Vừa , thím xoa xoa bụng , làu bàu: “Không hiểu Văn Văn mua cái nhà kiểu nữa. Căn biệt thự to thế thôi, ánh nắng bên ngoài chẳng chiếu trong nhà. Còn nữa, lúc nãy mẹ mua đồ, thấy mỗi căn biệt thự đều dựng một tấm bia, đó còn khắc tên chủ nhà, mà rợn !”

Chu Di Nhiên lúc vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ về Lục Hằng, liền thờ ơ đáp: “Chắc là nét đặc trưng của khu đấy mà, tiện cho việc quản lý.”

gắp một miếng thịt cho miệng, nhai vài cái nhăn mặt nhổ : “Mẹ ơi, cái gì thế ? Sao mùi lạ quá!”

Thím cũng gắp thử một đũa, ngửi ngửi, nhăn mũi, nhưng vẫn cho miệng ăn: “Ai biết khẩu vị của đám nhà giàu . Kỳ quặc thật. Ráng ăn , mai Lục Hằng về , nó sẽ mang cơm tới.”

Hai mẹ con ăn qua loa xong bữa, ai nấy đều mang trong lòng tâm sự riêng.

Lúc đang thay thân giấy mới, thì bất ngờ chạm trán với hai âm sai tuần.

Hai họ tay cầm sinh tử bộ và dây xích sắt, sát khí lẫm liệt, nơi nào họ qua, cô hồn dã quỷ đều vội vã độn thổ hoặc trốn tránh.

Tôi nhẹ nhàng đáp xuống mặt họ, cung kính cúi đầu hành lễ: “Chúc hai vị quỷ sai bình an.”

Một trong số đó đập chân xuống đất, sát khí lập tức bao trùm lấy .

“Người giấy Văn Văn, việc cô đang làm là đúng quy tắc!”

Tôi hề e ngại sát khí , từ trong túi áo lấy một nắm tro đen.

Tro lấy đã hóa thành mười mấy thỏi kim nguyên bảo sáng lấp lánh.

Mỗi nhét cho một vốc, sát khí lập tức tan biến.

Tôi mỉm : “Thật ngại quá, khiến hai vị khó xử. hẳn hai vị cũng hiểu, thân như dương gian, ít nhiều cũng sẽ lo những chuyện bất bình.”

Hai âm sai khi nhận lễ vật, sắc mặt cũng dịu : “Đừng quá phận là . Ai cũng dương thọ của . Nếu tận số mà đã chết, chúng cũng thể ngó lơ!”

Tôi cúi đầu hành lễ: “Xin hai vị yên tâm, tuyệt đối sẽ khiến các ngài khó xử.”

Một cơn gió âm thổi qua, hai quỷ sai liền biến mất chút dấu vết.

Tâm cũng an định trở .

Tôi lập tức kết ấn, gọi thân giấy Lục Hằng tới: “Ngày mai thể đến gõ cửa . Chúng bắt đầu hành động.”

Ngày hôm .

Thím vẫn thể nhóm lửa nấu ăn, nên cầm tiền Lục Hằng đưa ngoài mua đồ.

hẹn, Lục Hằng xuất hiện trong biệt thự.

Vừa thấy , Chu Di Nhiên liền nhào lòng : “Anh Lục Hằng, em nghĩ suốt cả đêm… Dù thế nào nữa, em cũng ở bên ! Hôm nay em sẽ thú nhận với ba mẹ, dù họ đánh mắng, em cũng quan tâm, em chỉ bên thôi!”

Lục Hằng đẩy cô , kéo xuống sofa: “Di Nhiên, nghĩ một cách… nhưng cần em phối hợp. Chỉ cần em làm theo, chúng sẽ ở bên .”

Chu Di Nhiên đang đắm chìm trong tình yêu, làm mà từ chối .

Lục Hằng nghiêm túc : “Chuyện của Văn Văn, thật cũng đang nghĩ cách. Gần đây tìm một đạo sĩ, đó thể bùa chú, làm phép che mắt. Anh sẽ bảo ông phù chú khiến ba mẹ em nhận nhầm Văn Văn là em.
Như họ sẽ chăm sóc cô .
Sau đó làm một phép nữa khiến ngoài em giống Văn Văn. Em cầm giấy tờ của cô , cùng bán căn nhà . Bán xong, chúng đem Văn Văn gửi viện dưỡng thương, đưa ba mẹ em một khoản tiền, như họ sẽ hiểu cho chúng .”

Chu Di Nhiên khó hiểu: “Sao làm phép cho ba mẹ em?”

Lục Hằng véo mũi cô , cưng chiều: “Đồ ngốc, ba mẹ em cũng bán căn nhà .
Nếu họ biết thể dùng phép để giả làm Văn Văn bán nhà, thì tiền bán chắc chắn họ sẽ giữ. Không tiền, chúng lo cho Văn Văn? Chẳng lẽ em để cô mãi ở giữa chúng , phá hoại cuộc sống đôi lứa ?”

Chu Di Nhiên câu “đồ ngốc” làm cho tâm hồn tan chảy, ngập tràn hạnh phúc: “Vâng, Lục Hằng, bảo làm gì, em sẽ làm theo!”

Lục Hằng lấy vài ống nghiệm thủy tinh: “Đạo sĩ làm phép cần tóc, móng và máu của thật. Em hãy lén lấy tóc, máu của ba mẹ em và cả của chính em, cho hết mấy ống . Nhớ là máu để quá một ngày, quá thời gian là mất hiệu lực.”

Chu Di Nhiên cầm lấy, quả quyết: “Anh yên tâm, sáng mai em sẽ chuẩn xong!”

Sau khi Lục Hằng rời , tâm trạng Chu Di Nhiên vô cùng phấn khích.

Cô như đã thấy cảnh hai sánh đôi bên .

Lần , cô còn tát nữa, mà cầm đồ ăn đến đút cho .

Cô xé một miếng thịt, đút miệng : “Chị họ , em sắp sống cùng Lục Hằng . Chị ghen tỵ đúng ? ghen cũng vô ích thôi. Chị định làm một con ngốc cả đời!”

bật như điên.

Tôi vẫn giả ngây, phản ứng gì, chỉ thấy cô thì cũng theo.

thì, hôm nay quả là một ngày “đáng mừng”.

Hôm nay là ngày chú Chu Đại Chí nghỉ.

Thím đã mua thêm vài món ngon, còn đem theo cả một chai rượu ngon.

Chu Di Nhiên nghiền thuốc ngủ, bỏ rượu.

Chú thím nghi ngờ gì, vì để ăn mừng chuyện “Chu Di Nhiên chết giả thoát thân thành công”, nên họ uống sảng khoái.

Không bao lâu , cả hai đều say bất tỉnh.

Loading...