Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Tiệm Vàng Mã 6: Đợi Nhau Ở Cầu Nại Hà - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-07-09 23:57:15

Chu Di Nhiên lấy dao từ bếp, rạch ngón tay họ lấy máu cho ống nghiệm.

còn dùng kéo cắt tóc và móng tay của họ, cho cùng.

Không ngờ mọi việc suôn sẻ đến thế, chỉ mất chừng mười mấy phút là xong.

nóng lòng đợi , quấn khăn bịt mặt kín mít,
trộm điện thoại của thím lén trốn ngoài.

Vừa khỏi cửa, cô đã gọi điện cho Lục Hằng, nhưng tín hiệu.

Trong bóng tối âm u, gió lạnh thổi rít, khu biệt thự đèn đường, cô run, đổ mồ hôi lạnh.

Không biết chạy bao lâu, cuối cùng cũng tới cổng lớn.

Lúc , cổng đã khóa.

đập cửa kính phòng bảo vệ, khẩn thiết gọi: “Bác ơi! Làm ơn mở cổng với!”

Bác bảo vệ mang đèn pin , nghi hoặc hỏi: “Cô gái, cháu ở khu nào ? Giờ còn chạy đây làm gì?”

Chu Di Nhiên che mặt, chỉ để lộ đôi mắt.

, trong ánh mắt cô vẫn hiện rõ một tia hoảng loạn.

“Tôi… đến thăm chị họ. Chị ở ngay bên trong.”

Ông bảo vệ nhíu mày: “Lần tới thì nhớ sớm một chút, đừng ở muộn như !”

Chu Di Nhiên gật đầu: “Tôi biết ạ.”

Ông già nghiêm túc : “Nghĩa trang chúng quy định, sáu rưỡi là rời…”

Chu Di Nhiên rõ ông gì nữa, bởi vì điện thoại trong tay cô đã kết nối.

“A lô, Lục Hằng, em đã lấy đồ .”

Lục Hằng hướng dẫn cô theo con đường nhỏ, hứa sẽ đến đón.

Chu Di Nhiên phấn khởi bước về hướng chỉ, nũng nịu: “Anh Lục Hằng, đến nhanh lên nhé. Ở đây tối quá, em sợ lắm…”

Có thể vì tình yêu làm mờ lý trí. Có thể vì trời quá tối nên cô chú ý đến xung quanh. Ngay lưng cô, tấm biển hiện rõ rành rành mấy chữ lớn: “Nghĩa Trang Long Sơn.”

Tôi lặng lẽ theo Chu Di Nhiên, thấy Lục Hằng dẫn cô tới một khu dân cư.

Vừa bước , Chu Di Nhiên đã nhíu mày: “Anh Lục Hằng, sống ở đây ?”

Lục Hằng gượng, giả lả: “Anh ở đây. em gặp thì .”

Chu Di Nhiên hiểu, nhưng nghĩ một chút hỏi: “À, là đạo sĩ sống ở đây ? Anh đưa em tới là để làm phép ?”

Lục Hằng , trả lời.

Anh lấy một sợi dây thừng, lập tức trói chặt Chu Di Nhiên ghế sofa.

Chu Di Nhiên dù hiểu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo: “Anh Lục Hằng, đây là nghi thức gì ?”

Sau khi trói xong, Lục Hằng như mất hết sức lực, ngã vật xuống đất.

Chu Di Nhiên chỉ liếc một cái liền hét lên hoảng loạn: “Aaaa!!!”

Lục Hằng mặt cô đã biến thành một giấy, một giấy chỉnh đang ngay chân cô .

Bộ vest giấy, giày da giấy, mắt đen nhánh, môi đỏ như máu, tất cả đều vẽ lên!

Ngay khi Chu Di Nhiên sắp ngất vì sợ, dắt theo Ngô Hàm bước .

Ngô Hàm xông tới, túm lấy cổ áo cô , giáng một bạt tai thật mạnh: “Con đĩ thối! Cuối cùng mày cũng rơi tay tao !”

“Mày lừa tao bốn trăm ngàn, chịu cưới tao. Còn tố tao cưỡng hiếp mày, khiến tao tù ba năm! Tao đã , sẽ tha cho mày! Mày tưởng tao đùa chắc?”

Chu Di Nhiên đánh đến mức chỉ biết ú ớ rên rỉ, thành lời.

Từng cái tát liên tiếp giáng xuống mặt cô .

Chẳng bao lâu, mặt cô sưng húp lên như bánh bao.

Tôi vội vàng ngăn Ngô Hàm : “Đừng đánh chết, đánh chết là vui nữa !”

Chu Di Nhiên lúc mới tỉnh táo , sưng hét: “Văn Văn… chị Văn Văn? Chị ngốc ? Sao chị mặt ở đây?”

Tôi trả lời câu hỏi của cô , chỉ lấy từ trong túi mấy ống nghiệm, lắc lắc mặt cô : “Phải cảm ơn cô đã cung cấp máu và móng tay nhé. Phải biết rằng, thể tự tiện lấy những thứ đó từ sống để làm phép, nếu sẽ cấm kỵ.”

do cô tự tay đưa cho , thì khác .”

Chu Di Nhiên những mẫu máu trong ống nghiệm, lắc đầu liên tục: “Không… thể nào… Đây chắc chắn là trò ảo thuật các bày ! Lục Hằng ? Tôi gặp Lục Hằng!”

Ngô Hàm nhặt giấy đất lên, ném sang cho , nhẹ nhàng vuốt tóc Chu Di Nhiên: “Sắp tới em là bảo bối của , còn nhắc đến Lục Hằng làm gì?”

Sau đó, tham lam bước gần , : “Cô Văn Văn, cô thật sự thể khiến Chu Di Nhiên lời cả đời ?”

Tôi bấm một thủ ấn, xóa sạch vết vẽ mặt cũ giấy từng biến thành Lục Hằng, đó mở ống nghiệm , dán tóc và móng tay của Chu Di Nhiên lên thân giấy, dùng máu cô chấm bút, vẽ mắt, mũi, chân mày và miệng.

Tôi mỉm với Ngô Hàm: “Tất nhiên là . Đưa bật lửa đây.”

Ngô Hàm lập tức móc bật lửa trong túi đưa .

Chu Di Nhiên chằm chằm giấy, run rẩy bật : “Chị Văn Văn, chị… chị định làm gì?!”

Tôi để tâm đến lời cô , chỉ đầu với Ngô Hàm: “Người giấy bây giờ đại diện cho Chu Di Nhiên. Chờ khi nó cháy thành tro, đem tro cốt đựng trong túi nhỏ , mang theo bên , từ nay về sẽ lời răm rắp.”

Tôi bật lửa. Ngọn lửa bùng lên tức khắc.

Chu Di Nhiên hét: “Không… đừng mà! Chị Văn Văn, em sai ! Xin chị tha cho em! Đừng để em rơi tay tên biến thái !”

Sau khi cầu xin , cô sang cầu xin Ngô Hàm: “Ngô Hàm, xin đừng khống chế em… Em sẽ ngoan ngoãn ở bên , sẽ bỏ trốn , em xin !”

mặc cho cô lóc thảm thiết, vẫn lạnh lùng châm lửa giấy.

Ngọn lửa nhanh chóng lan , đốt thủng lớp giấy, bén đến khung tre.

Tre lửa thiêu cháy, phát những tiếng “tách tách” giòn tan.

Lúc mới đối mặt thẳng Chu Di Nhiên: “Chu Di Nhiên, khi cô và ba mẹ cô giăng bẫy, ép Văn Văn đưa tiền, từng nghĩ đến cảnh của cô ?”

“Khi các hợp mưu giả ma dọa chết cô , các từng cầu xin ?”

“Cô Chu … kẻ làm việc ác thể giấu đời, nhưng đừng mong qua mắt quỷ. Nhất là những con ác quỷ như !

Ngọn lửa dần dần nuốt trọn giấy.

Rồi trong đống tro tàn đen thẫm, lửa cũng tắt hẳn.

Ngay khoảnh khắc ngọn lửa tắt, ánh mắt Chu Di Nhiên trở nên trống rỗng.

im ghế sofa, nhúc nhích, giống như một quá mệt chỉ đang nghỉ một lát.

Ngô Hàm lập tức lấy túi vải nhỏ đã chuẩn từ , nhặt hết tro giấy bỏ trong đeo lên cổ.

Hắn đầu thì thấy bóng dáng .

Chỉ một thoáng , cũng tìm nữa.

Vì khi đến cũng chẳng để ai biết.

Ngô Hàm thử gọi vài tiếng: “Di Nhiên… Di Nhiên…”

Chu Di Nhiên đầu , mỉm với .

Hắn mừng rỡ như điên, tiếp tục thử:

“Di Nhiên, đây, lòng nào…”

Chu Di Nhiên dậy, khuôn mặt tràn đầy vui vẻ, bước lòng .

Ngô Hàm hớn hở ôm lấy cô , sờ soạng khắp nơi. Miệng đầy râu ria chà môi cô .

Tôi thể thấy rõ nụ dâm đãng của Ngô Hàm, thấy rõ sự phục tùng vô thức của thân thể Chu Di Nhiên, thậm chí… cô còn đang phối hợp với một cách “tự nhiên”.

linh hồn của Chu Di Nhiên thì vẫn giam cầm trong thân xác , đang chịu đựng tất cả mọi chuyện.

la hét “đừng mà”, dùng tay đẩy Ngô Hàm , nhưng tất cả đều vô ích.

Tôi sang linh hồn Chu Văn Văn đang cạnh , khẽ : “Chu Di Nhiên đã giải quyết xong . Giờ thì chúng về nhà, xử lý tiếp chú và thím của cô thôi!”

Trong biệt thự.

Chú và thím tỉnh cơn say rượu, dì xoa trán, ngón tay thương của , mặt đầy ngơ ngác.

Tôi đột nhiên xuất hiện ngay mặt bà : “Thím tỉnh ?”

Thím Thu Phương hoảng hốt lùi về một bước, thấy là thì vội vàng dậy: “Văn Văn… cháu tỉnh ?”

Tôi đáp câu đó, chỉ hỏi ngược : “Thím thích căn nhà ? Ở đây vui vẻ ?”

Ánh mắt thím sáng rỡ, gương mặt nở nụ rạng rỡ: “Thích chứ, thích, ở đây vui!”

Tôi hỏi: “Vậy thím sống ở đây mãi mãi ? Cháu thể tặng căn nhà cho thím mà!”

Thím Thu Phương đến nỗi nếp nhăn mặt dồn cả một chỗ, vui mừng khôn xiết: “Thích chứ! Nếu cháu tặng cho thím thì còn gì bằng!”

Thím vội vàng lay chú Chu Đại Chí đang ngủ mê bên cạnh: “Đại Chí! Mau dậy! Văn Văn tặng căn nhà cho chúng !”

Chú lồm cồm tỉnh dậy, còn hiểu chuyện gì. Tôi hỏi : “Chú, chú thích căn biệt thự ? Có sống ở đây mãi mãi ?”

Ánh mắt mờ đục của chú cũng sáng lên: “Có chứ! Chú thích nơi !”

Thím Thu Phương chờ thêm, vội vàng cầm hợp đồng tặng cho, đưa tới mặt : “Văn Văn, cháu ký đây là thể tặng căn nhà cho thím !”

Tôi nhận lấy tập giấy, nhưng đặt lên bàn : “Thím , ký giấy tờ như thì thể tặng nhà . Cháu cách khác.”

Nụ mặt dì lập tức đông cứng , nhưng dám khiến phật ý, đành nhẫn nại hỏi: “Cách gì cháu?”

Tôi lấy hai con giấy đã vẽ đầy đủ mắt mũi bằng máu của họ.

“Chính miệng chú thím thích căn biệt thự , cũng chính miệng hứa sẽ sống ở đây mãi mãi. Cháu ép.”

Vừa thấy hai con giấy, sắc mặt dì lập tức thay đổi: “Văn Văn! Mấy thứ là đồ dùng để làm đám tang! Cháu lấy làm gì , xui xẻo quá! Không cháu tặng nhà cho thím ? Mau ký giấy !”

Tôi bật lửa, đốt hai con giấy.

Ngọn lửa lập tức nuốt trọn thân giấy tre bọc giấy màu, tiếng cháy lách tách vang lên như nhịp đếm ngược đến cái chết.

Loading...