Tiên Đài Có Cây
Chương 63: Cá Hôi Tôm Thối
Nhiễm Nhiễm tình cờ phát hiện được dòng chữ nhờ ban nãy nàng quỳ rạp trên đất, trước kia hẳn là lão tiên cũng nằm sấp dùng móng tay cố gắng viết ở mặt dưới của hòn đá ở đây. Nàng chậm rãi đứng dậy mới phát hiện chỗ mình đang nằm có một vết kéo, trên mặt đất thậm chí có dấu móng tay bấu xuống thành đường, giống như người nằm ở đây sau một lúc thì bị người ta túm đi...
Sau lưng Nhiễm Nhiễm đổ một tầng mồ hôi lạnh, lão tiên rượu cũng không phải một ông lão bình thường trói gà không chặt, có thể không cách chống đỡ bị người ta túm đi thì hẳn là bị trúng ám chiêu. Dưới góc độ của kẻ kéo lão đi cũng chẳng thể nhìn được ám hiệu mà lão để lại, chẳng lẽ lão muốn cảnh báo cho nàng và sư phụ hay sao? Người đến tập kích nơi này chính là dư đảng của Phạn Thiên giáo?
Lúc Nhiễm Nhiễm cúi đầu dò xét mặt đất thì Tô Dịch Thủy cũng đã đi tới, hắn ngồi xổm xuống đọc dòng chữ kia, đôi mày cau chặt. Phạn Thiên giáo là Ma giáo do một đám người tham dục được suối linh thao túng mấy trăm năm trước, lần trước nghe thấy cái tên này là khi điều tra nước ma, sau đó một đường tiến vào trong núi Thúy Vi rồi từ trong miệng lão rượu tiên nghe được. Có điều giáo phái này bị Thuẫn Thiên diệt gọn sớm đã không tồn tại, bây giờ làm sao lại còn lòi một Phạn Thiên giáo ở đâu ra?
Bọn Nhiễm Nhiễm không tìm thấy quá nhiều manh mối, chỉ có thể xuống núi Thúy Vi, lúc nàng ngẩng đầu thì vô ý thấy một con quạ trên cành. Trước đây lão tiên rượu dùng con quạ này nói chuyện với người dưới chân núi, bây giờ trên chân con quạ này không dán bùa, chỉ nghiêng đầu ngây ngốc kêu cạc cạc.
Nhiễm Nhiễm có chút thương cảm, thầm hạ quyết tâm sẽ tìm được lão về. Bây giờ anh trai lão đã phi thăng nên hẳn sẽ không quan tâm tới chuyện thế tục nữa, thế nên chỉ có duy nhất người bạn mới gặp một lần như nàng là quan tâm đến lão mà thôi.
Lúc lên núi tìm dấu vết thì nhị sư thúc không đi theo, hai ngày này nàng ăn uống không nhiều, chủ yếu là vừa ăn vừa nói chuyện, sau đó cầm một tách trà đi dạo xung quanh. Khâu Hỉ Nhi to nhỏ với nàng, suy đoán nhị sư thúc có phải là cùng với thư sinh dưới Tây sơn kia lại sắp có thêm quý tử? Nhiễm Nhiễm không thể trực tiếp hỏi việc này, có điều hình như sư phụ cũng nghĩ vậy nên khi nhị sư thúc kêu mệt người cũng miễn nàng đi theo lên núi.
Nhị sư thúc chờ đến buồn ngủ, đang ngồi ngây ngốc trên một tảng đá lớn nhìn khói bếp đang lên ở một thôn trang cách đó không xa. Nhiễm Nhiễm trông theo ánh mắt nàng lại nghĩ ra ý tưởng, bọn họ bèn lấy cớ đi mua lương khô trong thôn, sau đó từ trong miệng thôn dân hỏi được chút manh mối.
Mười ngày trước có một đám người nơi khác tới đây. Khi đó đang là buổi tối, có mấy thôn dân đi bắt cá chạch ở lạch nước thấy bọn chúng lướt đi như bay, chân không chạm đất. Đám thôn dân nhát gan sợ tới mức về ói ra mật xanh mật vàng, liên tục kêu lên mình đã gặp oan hồn đến đòi mạng.
Nhiễm Nhiễm nghe xong lại cảm thấy thứ họ gặp phải chính là một đám tu luyện thuật cưỡi gió, người sử dụng thuật cưỡi gió cũng chân không chạm đất giống như đạp lên gió mà đi. Về phần mùi hương bọn họ ngửi được thì Nhiễm Nhiễm dùng cái mũi thính của mình dò xét trên mặt đất, cuối cùng từ một mùi rất nhạt kết luận được đó chính là Ngộ Thiên Tiên. Trên người lão tiên rượu lúc nào cũng mang theo hồ lô rượu, nếu lão bị bắt khiến nút hồ lô bị vặn lỏng làm mùi rượu rò rỉ ra ngoài cũng có khả năng.
Điểm đặc biệt của Ngộ Thiên Tiên là nếu như trong vòng mười ngày không mưa thì mùi rượu vẫn sẽ còn vương vít, may là nàng có mũi thính như cún, khướu giác so với người thường nhanh nhạy hơn rất nhiều nên dựa theo mùi rượu nhàn nhạt nàng đã tiến một đường thẳng đến bến tàu trên sông.
Trên dưới con thuyền trên bến tàu đều hết sức bận rộn, biên cảnh nổi lên chiến hỏa mà nơi này lại là nơi quan trọng để vận chuyển hàng hóa, một đám công nhân trên thuyền đều vội vàng tới lui chuyển đồ.
Vũ Thần rất nhanh đã nghe ngóng được hai mươi ngày trước những tàu thuyền xuất phát từ bến tàu này đều hướng về trấn Ngũ Mã, nơi đó có tập kết đại quân nên nhu cầu vận chuyển vật tư cấp bách, đến nỗi đám khách thương chỉ có thể bỏ sông lên bộ. Vậy chẳng lẽ những người đó cũng bắt lão tiên rượu lên thuyền đi trấn Ngũ Mã sao?
Tô Dịch Thủy nghe xong thì nói:
"Nếu đã vậy thì đi trấn Ngũ Mã thôi, vốn mục đích ban đầu của chúng ta là đi điều tra tiền tuyến."
Những gia sản Tăng Dịch sư thúc quản lý thay sư phụ rất nhiều, ở trấn Ngũ Mã cũng có một trạm ngựa để bọn họ đặt chân. Nhiều ngày mành trời chiếu đất mà Khâu Hỉ Nhi lại không dám ăn nhiều trước mặt sư phụ, nàng bị giày vò đến gầy hẳn, lúc này cuối cùng cũng có thể lộ ra bộ dáng thiếu nữ yểu điệu. Hiện tại nàng chỉ muốn lăn trên nệm mà ngủ một giấc, sau đó lén sư phụ ăn một bát lớn thịt kho tàu, thế nên nhìn thấy trấn Mã Vương thì Khâu Hỉ Nhi cõ chút kích động.
Nhưng đến trạm ngựa lại phát hiện bảng hiện đã bị người ta đập nát, chưởng quầy và tiểu nhị đều không có đây, chỉ có một ông lão bảy mươi gõ mõ cầm canh ban đêm dùng tiếng địa phương khó hiểu nói là người trong trạm ngựa đều đã bị quan binh bắt mất. Vũ Thần và Cao Thương nhìn nhau, nhanh chóng nhìn xung quanh xem xét động tĩnh.
Hiện giờ thầy trò Tây sơn đều trở thành tội phạm truy nã, nghe nói con đường từ đây dẫn tới núi Tây đều dán đầy thông cáo. Đương nhiên thông cáo này cũng không phải để quan binh bắt giữ, bọn họ đều là người tu tiên, những quan binh tầm thường đến lại gần còn không thể thì làm sao bắt được họ. Chỉ là làm tên tuổi Tây sơn càng thêm thối nát thì hiệu quả của lệnh truy nã càng hiệu quả thêm vài phần.
Với khí thế được tạo ra nghe nói ba môn phái đã cùng nhau mở cuộc họp hội đồng quản trị, bàn bạc đem Tây sơn xem thành Ma giáo. Theo lời ăn nói quàng xiêng của Khai Nguyên chân nhân thì phái Tây sơn không biết hối cải, cấu kết với Mộc Thanh Ca điều khiển rồng đập phá hoàng cung gây ra đại họa.
Thực ra trong đợt hội Tẩy Tủy khi trước thì việc Tây sơn về nhất vốn đã khiến ba môn phái bất mãn rất sâu, thế nên dù lời nói của lão này đầy lỗ hổng thì cũng chẳng ai đào sâu suy nghĩ làm gì, ngược lại cả bọn đều hùa theo công khai lên án Tây sơn không phải, nghe nói còn có môn phái đã tập kết chuẩn bị đi tìm Tô Dịch Thủy hưng sư vấn tội. Suy cho cùng thì hành động của Tô Dịch Thủy hoàn toàn phá hủy thế cân bằng giữa nhân giới và tu chân, liên lụy đến đồng đạo nên tội này không thể dung thứ, hiện giờ trạm ngựa xảy ra chuyện nói không chừng đã có người phát hiện ra trạm ngựa này có liên hệ với Tây sơn.
Sau khi tuần tra một vòng thì Nhiễm Nhiễm ở sạp mè cửa trấn nghe ngóng được ngọn nguồn, trạm ngựa xảy ra chuyện lần này thật ra cũng không liên hệ đến đệ tử Tây sơn. Nơi này ngựa tốt có tiếng nên những kẻ buôn ngựa lui tới rất nhiều, gần đây biên quan có chiến sự căng thẳng, cũng là lúc nhu cầu về ngựa trở nên cấp bách, việc ngựa ở khắp nơi bị trưng dụng cũng là vì chuyện vậy. Biên quan nguy cấp nên việc trưng dụng ngựa không thể tính theo giá thị trường mà chỉ bồi thường chút ít, có điều phần lớn những kẻ bán ngựa cũng không ý kiến, mọi người đều hiểu đạo lý môi hở răng lạnh.
Chỉ là hôm qua có một đám quan binh xông đến bắt cả chưởng quầy và tiểu nhị, nói rằng bên trên lệnh cho ông chủ đến quân doanh thẩm tra càng sớm càng tốt, nghe đâu ngựa giao cho lái buôn xảy ra chuyện.
Chuyện là ngày thứ hai sau khi nộp lên thì đám ngựa này được phái đi tìm trại, số ngựa những chỗ khác giao nộp đều không sao, chỉ có ngựa ở trạm Thiên Lý của Tây sơn là đột nhiên trở nên hưng phấn. Chúng nó hí vang rồi hất lên hai vó sau làm tướng sĩ khốn khổ không sao kể xiết, đá chết người không nói, còn làm một vị tướng quân ngã bị thương. Thế nên quân doanh cho là có người trong trạm Thiên Lý động tay động chân hại tướng sĩ nên mới bắt chưởng quầy về thẩm vấn.
Chăn ấm thịt kho tàu mà Khâu Hỉ Nhi mong mỏi từ lâu cứ thế hồn phi phách tán, đám người bị truy nã lại không thể không quay về rừng. Có điều Vũ Thần từng được tôi luyện trong quân doanh cũng là cao thủ dựng lều, y mua một ít lều da trâu trong thị trấn rồi cùng Cao Thương dựng trại đóng quân, cuối cùng cũng không còn cảnh mành trời chiếu đất.
Lúc Cao Thương cùng nhị sư thúc xuống núi còn mua về một miếng thịt ba chỉ ngon, một ít gia vị nước tương và nồi sắt. Nhiễm Nhiễm rửa thịt bên suối, trêu ghẹo Khâu Hỉ Nhi:
"Đại sư huynh thật thương tỷ, tỷ nói muốn ăn thịt kho tàu là huynh ấy liền mua về."
Khoảng thời gian này đích thật mối quan hệ của Khâu Hỉ Nhi và đại sư huynh rất tốt, Khâu Hỉ Nhi lại cảm thấy xét về vấn đề này nàng lại không bằng một góc của Nhiễm Nhiễm. Khâu Hỉ Nhi cũng nhìn ra điểm bất thường trong mối quan hệ của Nhiễm Nhiễm và sư phụ, bèn nhỏ giọng hỏi:
"Sư phụ bây giờ đáng sợ vậy mà muội cũng dám ở gần người hả, hôm qua tỷ còn thấy hai người ngồi ở tảng đá trên đỉnh núi ngắm trăng, chẳng lẽ muội muốn cùng sư phụ kết thành tiên lữ ư?"
Nhiễm Nhiễm không tính xa như vậy, trước mắt nàng chỉ muốn an ổn đưa suối linh trở về. Chờ đến lúc sư phụ khôi phục lại như thường, tự nhiên là nước chảy qua không để lại dấu vết, nói gì đến tiên lữ với không tiên lữ.
Khâu Hỉ Nhi biết rõ những chuyện xưa trong giới tu chân, nghe Nhiễm Nhiễm nói không tính xa như vậy thì gấp gáp nói:
"Muội giờ cũng có chút tu vi nên phải nghĩ kỹ, nghe nói nếu như kết thành tiên lữ sẽ khó lòng tu luyện thành tiên."
Nhiễm Nhiễm rõ ràng ý của Khâu Hỉ Nhi. Hai người tu vi không giống nên thời gian phi thăng cũng không giống, thông thường người phi thăng sẽ chặt đứt tục niệm nhân gian, đến khi gặp lại cũng chỉ tôn trọng nhau như khách, phảng phất như người lạ. Người còn lại nếu như không thể tu thành chính quả thì ắt biến thành Hậu Nghệ Thường Nga, hai người hai thế giới không có gì ngoài tiếc nuối.
Nhiễm Nhiễm cảm thấy lời Khâu Hỉ Nhi có lý, nhưng hình như sư phụ đối với việc phi thăng cũng không thấy hứng thú gì. Dựa vào thiên phú của sư phụ thì tu vi hiện giờ hẳn đã vượt xa các đại năng sắp phi thăng trong ba môn phái, thế nhưng sư phụ so với hai mươi năm trước cũng không có tiến bộ quá lớn, lần trước trong những kẻ chịu thiên kiếp phi thăng cũng không có phần của người. Chỉ là trải qua hai lần ngự thú, còn có việc dùng thân thể mình để phong ấn suối linh đã nói lên tu vi của người so với biểu hiện bên ngoài càng thêm thâm hậu, có thể áp đảo suối linh mà không bị nó thao túng thì cần có ý chí và linh lực lớn mạnh cỡ nào? Như vậy thì tại sao sư phụ có đủ năng lực lại cứ giậm chân tại chỗ, để mình trói tay trói chân trong cái ổ nhỏ Tây sơn?
Nhiễm Nhiễm tự biết thân biết phận, cho dù nàng thật sự may mắn có thể kết tiên lữ với sư phụ thì sao, với tu vi cách sư phụ một khoảng xa của nàng thì thật ra lại giống như lời Khâu Hỉ Nhi đã nói. Làm bạn tu chân có lẽ chỉ để giết đi năm tháng nhàm chán, nếu như sau này không đã định không thể ở bên nhau thì ngay từ đầu đừng nên vướng bận.
Gần đây sư phụ giống như có thói quen đưa nàng đi ngắm cảnh đẹp đêm trăng, không biết sao nàng lại có cảm giác giống như sư phụ đã từng đến nơi này. Những nơi có cảnh đẹp hắn đều biết, giống như hôm qua hắn đưa nàng đến khe núi đầy những đám hoa nhỏ màu tím, sau khi màn đêm buông xuống thì trong chốc lát đom đóm đã bay đầy trên những bông hoa. Nhiễm Nhiễm chưa từng thấy nhiều đom đóm như vậy, ánh sáng đom đóm chiếu rọi trên khóm hoa tím nhỏ giống như những vì sao rơi, xinh đẹp cực kỳ.
Sư phụ cho một chiếc vợt nhỏ để nàng bắt chơi, Nhiễm Nhiễm chơi rất vui, cuối cùng vẫn còn luyến tiếc phải chi có đèn lồng đom đóm thì thật tốt. Không ngờ vừa nói xong thì Tô Dịch Thủy đã lấy ra một cái đèn lồng giấy, ban ngày Nhiễm Nhiễm thấy sư phụ chẻ tre còn lấy giấy trắng làm vật gì, không nghĩ tới người lại làm đèn lồng cho nàng bắt đom đóm.
Lúc đom đóm được bỏ vào trong, nàng mới phát hiện ra trên mặt đèn còn có những nét phác họa đơn giản. Mặt trên là một đôi nam nữ ngồi trên cành cây dưới trăng ngắm một biển hoa, lúc đom đóm bay lượn trong lồng thì biển hoa kia cũng được điểm xuyết bằng những con đom đóm. Cảnh này khiến người ta có hơi không rõ là tranh hay là thực, còn thứ mà Tô Dịch Thủy vẽ có lẽ chính là ký ức của người.
Nhiễm Nhiễm thấy sư phụ chuẩn bị kỹ lưỡng thì càng thêm chắc chắn hắn đã từng tới đây, những ý tưởng tinh tế tỉ mỉ thế này rõ ràng không phải là việc mà một nam tử phóng khoáng có thể nghĩ đến. Nghĩ vậy, nàng bèn thử hỏi:
"Sư phụ từng tới đây sao?"
Tô Dịch Thủy trầm mặc một chút, đáp:
"Đã từng..."
Nhiễm Nhiễm đong đưa đèn lồng giấy tinh xảo, lại hỏi:
"Sư phụ cũng từng làm cho người khác thứ này?"
Lần này Tô Dịch Thủy lắc đầu, hắn nhìn ánh huỳnh quang trong đêm, nhàn nhạt nói:
"Lần đầu tiên làm, có điều trước đây có người vì khiến ta vui vẻ đã từng làm cho ta..."
Nhiễm Nhiễm nghe xong thì trong lòng đột nhiên có nỗi khó chịu không thể diễn tả thành lời, nàng yên lặng hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói:
"Khi đó sư phụ chắc cũng vui vẻ như con bây giờ."
Tô Dịch Thủy hơi ngẩng đầu, suốt buổi không đáp. Lát sau hắn trầm thấp trả lời:
"Khi đó tính khí ta không tốt, đập đèn lồng nát thành từng mảnh..."
Nhiễm Nhiễm không nghĩ tới hồi ức đẹp mà nàng nghĩ lại là cái dạng này, nàng nhất thời cứng họng, bất chợt đoán được người làm đèn lồng chọc sư phụ vui vẻ hẳn chính là Mộc tiên sư. Vậy hiện giờ hắn làm cái đèn lồng này cho mình là có ý gì, chẳng lẽ cũng hi vọng nàng xé nát rồi ném vào mặt hắn để bù đắp áy náy của hắn đối với người nọ?
Nghĩ tới đây nàng cũng không còn hứng thú ngắm cảnh. Nàng nhớ lại mấy ngày trước cùng sư phụ câu cá dưới trăng trong khe suối, ban ngày thì đào trứng chim, trải qua đủ loại vui thú, mà có lẽ hết thảy những việc đó người đều làm cùng với người đó. Hiện giờ Mộc tiên sư tuy thay đổi nhưng vẫn khiến sư phụ hoài niệm, cuối cùng hắn lại kéo nàng tới đây cho đủ số để diễn lại một lần.
Tô Dịch Thủy nói xong thì hình như lại đắm chìm trong chuyện cũ, đợi lúc hắn quay đầu thì phát hiện Tiết Nhiễm Nhiễm đã dùng ngón tay chọc lồng đèn giấy thành cái sàng, tất cả đom đóm bên trong đều bay tán loạn. Sau đó nàng nhét lồng đèn đã bị chọc hư vào ngực sư phụ, rũ mắt nói:
"Con mệt rồi, phải về ngủ."
Sau đó mũi chân nhẹ điểm, lướt thẳng xuống núi.
Lúc nàng trở về thì bọn Khâu Hỉ Nhi đều đã ngủ, Nhiễm Nhiễm về trại nhỏ của mình, đột nhiên cảm thấy hình như đêm nay mình ăn quá nhiều, không biết vì sao lồ.ng ngực hơi nghẹn lại. Tô Dịch Thủy có vẻ đã trở lại, hắn đứng trước lều nàng, Nhiễm Nhiễm lại không muốn nói chuyện với hắn, trùm chăn nói:
"Con mệt rồi, muốn ngủ sớm chút."
Nàng cho rằng sư phụ sẽ rời đi, ai ngờ hắn lại duỗi tay túm nàng ra khỏi lều. Nhiễm Nhiễm hoảng sợ tưởng đâu ma tính của hắn lại bộc phát, có điều khi Tô Dịch Thủy kéo được nàng ra thì lại nhắm mắt nghiêng tai hỏi nàng:
"Ngươi có nghe thấy gì không?"
Nhiễm Nhiễm cũng nhắm mắt nín thở tập trung, lắng tai một chút quả nhiên nghe được những âm thanh giống như sấm rền vang dội.
"Đây... là tiếng gì ạ?"
Tô Dịch Thủy nhíu mày:
"Là tiếng vó ngựa phi nước đại."
Đàn ngựa hẳn là cách bọn họ vẫn còn xa, chẳng qua thính lực cả hai đều hơn người thường nên cách thật xa vẫn nghe được. Lúc này Tô Dịch Thủy dứt khoát mọp sát xuống đất nghe, sau đó ngẩng đầu:
"Đàn ngựa này trên dưới năm sáu trăm con, hướng về phía chúng ta chạy tới."
Vì né tránh tai mắt của quan phủ mà bọn họ đã lẫn đến ngọn núi ở biên quan, đi khỏi ngọn núi này chính là lãnh thổ Cao Khảm. Hiện là lúc giữa khuya, chẳng lẽ quan binh đại Tề chuẩn bị tập kích bất ngờ đại doanh Cao Khảm nên mới chạy như điên trong đêm tối?
Qua một nén nhang quả nhiên trông thấy có rất nhiều ngựa phi nước đại trên cánh đồng rộng mênh mông dưới chân núi, Nhiễm Nhiễm và Tô Dịch Thủy đứng dưới gốc đại thụ tối trên đỉnh núi nhìn thấy hết sức rõ ràng. Chỉ là hơi khác so với nàng đoán, đám ngựa này trên lưng đều không trang bị yên ngựa dây cương, càng không có người đang cưỡi. Nếu là chăn ngựa thì sao lại là ban đêm, đám ngựa này nhìn qua cũng không thấy có ai chăn dắt, không lẽ nửa đêm không ngủ được nên chạy một mạch đi chăn ngựa à?
Lúc Nhiễm Nhiễm nghĩ mãi không ra thì Tô Dịch Thủy đột nhiên nói:
"Đi, xuống núi nhìn một cái."
Vì thế hai người một trước một sau cưỡi gió mà đi, nhanh chóng xuống chân núi. Chờ đến lúc áp sát đám ngựa, nương theo ánh trăng Nhiễm Nhiễm đã ngay tức khắc phát hiện ra điểm kỳ quặc.
Sau lưng chúng hình như có dán thứ gì?
Nhiễm Nhiễm lướt nhanh theo hướng đám ngựa, duỗi tay xé xuống một mảnh giấy trên lưng nó. Trong nháy mắt khi mảnh giấy bị xé xuống thì con ngựa kia giống như bị trút cạn sức lực, hí vang rồi ngã xuống đất, sau đó nó sùi bọt mép, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng thống khổ. Nhiễm Nhiễm vội móc ra một viên đan hộ khí nhét vào miệng nó để bảo vệ tim mạch rồi cúi đầu nhìn tờ giấy trên tay, nàng lập tức nhận ra đây là bùa ngự thú từ chỗ của lão tiên rượu.
Nàng giương mắt nhìn lên chỉ thấy toàn bộ lưng ngựa đều dán bùa, hiển nhiên là có người đã điều khiển chúng chạy một mạch như điên. Những con ngựa này cứ lao đi như không muốn sống, áng chừng tới được chỗ chỉ định thì cũng sẽ chết vì sức cùng lực kiệt.
Tô Dịch Thủy thấp giọng:
"Đám ngựa này hẳn là quân doanh đại Tề trưng dụng, có người khiến chúng chạy sang biên cảnh Cao Khảm, cứ thế quân Đại Tề sẽ không có ngựa dùng."
Nhiễm Nhiễm nghe xong thì hít sâu một hơi. Trước không nói tới tên hoàng đế khốn nạn đang ngồi kia, chính sự hiện giờ liên quan đến an nguy của bá tánh hai nước, không phải là chuyện của một mình Tô Vực. Tân vương Cao Khảm nghe đâu là một tên tàn bạo, trước đây khi hắn vẫn còn là Thái Tử từng vì bị cho ăn bại mà gần như tàn sát gần hết thôn xóm bá tánh đại Tề ở biên quan, khiến người ta phẫn hận. Nếu lần này đại Tề thất bại chỉ sợ bá tánh biên quan đều không thể thoát, lão tiên rượu tuy tính tình sáng nắng chiều mưa nhưng cũng sẽ không giúp đỡ loại người tàn bạo này, hơn nữa lão là một người trước giờ không màng thế sự. Đám Cao Khảm kia không biết có cao nhân gì mà đi trước đến núi Thúy Vi tóm lão tiên rượu đi mất, còn có thể ép bức lão dùng bùa để trợ Trụ vi ngược?
Nghĩ vậy nàng bèn giương mắt nhìn Tô Dịch Thủy, thời điểm ánh mắt hai người chạm nhau liền có thể rõ ràng suy nghĩ của nhau. Vì thế mỗi người tự chọn lấy một con ngựa, nắm lấy bờm ngựa xoay người cưỡi lên cùng theo đàn ngựa tiến về phía trước.
Đàn ngựa rất nhanh đã vượt qua biên giới vào trong Cao Khảm. Trước mắt có lửa trại của quân doanh, cả hai sớm đã xuống ngựa mò mẫm đột nhập vào. Đứng trên tàng cây đại thụ, Nhiễm Nhiễm nghe được có tiếng nói chuyện từ quân trước vọng ra:
"Bùa kia quả nhiên dùng được, chỉ qua hai ngày nữa thì đám tướng quân Đại Tề chỉ có thể dùng trâu lừa đi đánh nhau."
Nghe xong bên trong đều cười vang. Kế tiếp lại có người nói:
"Có tiên nhân giúp sức thì lần này Cao Khảm chúng ta nhất định thắng lợi! Không cần xuất binh đánh giặc, sử dụng tiên thuật quả là rải đậu cũng có thể thành binh!"
Đúng lúc này có một giọng nữ thanh lãnh nói"
"Đừng quên giá cả của chuyện này, các ngươi phải tung ra ngoài chuyện này là do Tô tiên trưởng Tây sơn giúp các ngươi làm bùa đoạt ngựa."
Người nọ cười:
"Tiên trưởng yên tâm, chúng ta đã rõ. Tên là Tô Dịch Thủy đúng không, hắn và đồ đệ vì đắc tội hoàng đế Đại Tề nên chạy tới Cao Khảm, được vương chúng ta phong thành quốc sư."
Nữ nhân kia hừ một tiếng:
"Nếu các ngươi làm tốt việc này thì về sau không thiếu chuyện tốt chờ các ngươi, lát nữa đừng quên cho đám ngựa đó uống nước linh, bằng không bôn ba đường dài mà không bổ sung linh khí thì chúng sẽ lập tức ngã xuống mà chết."
Nói xong lời này, nữ nhân kia bèn bước nhanh ra khỏi doanh trướng. Nương theo ánh trăng Nhiễm Nhiễm trông thấy nữ nhân kia có hơi quen mắt, nhìn kỹ thì chẳng phải chính là Đồ Cửu Diên trưởng lão dưới trướng Ngụy Củ hay sao? Rõ ràng lão tiên rượu bị đám người Xích môn bắt mất, Ngụy Củ lại chỉ thị Đồ Cửu Diên vu hãm cho phái Tây sơn cấu kết quan binh Cao Khảm.
Giới tu chân có một quy củ bất thành văn, trước nay đều không đụng chạm quá nhiều đến hồng trần thế tục. Lúc trước bọn họ tự tiện xông vào cung đã phạm vào tối kỵ khiến nhóm tu tiên chướng mắt, hiện giờ lại truyền ra thêm lời đồn Tô Dịch Thủy giúp tên vương Cao Khảm bạo ngược thắng trận thì không riêng gì giới tu chân mà đối với toàn quốc thổ đại Tề đều sẽ xem phái Tây sơn như tôm hôi cá thối, ai cũng có thể lấy mạng.
Chiêu này của Ngụy Củ cũng thật thiếu đạo đức, đến lúc đó phái Tây sơn sẽ bị người trong thiên hạ san bằng, ngay cả huynh đệ người nhà cũng bị đổ phân trước cửa. Tây sơn hoàn toàn lưu lạc thành ma đạo, không có ngày trở mình.
Sau lưng Nhiễm Nhiễm đổ một tầng mồ hôi lạnh, lão tiên rượu cũng không phải một ông lão bình thường trói gà không chặt, có thể không cách chống đỡ bị người ta túm đi thì hẳn là bị trúng ám chiêu. Dưới góc độ của kẻ kéo lão đi cũng chẳng thể nhìn được ám hiệu mà lão để lại, chẳng lẽ lão muốn cảnh báo cho nàng và sư phụ hay sao? Người đến tập kích nơi này chính là dư đảng của Phạn Thiên giáo?
Lúc Nhiễm Nhiễm cúi đầu dò xét mặt đất thì Tô Dịch Thủy cũng đã đi tới, hắn ngồi xổm xuống đọc dòng chữ kia, đôi mày cau chặt. Phạn Thiên giáo là Ma giáo do một đám người tham dục được suối linh thao túng mấy trăm năm trước, lần trước nghe thấy cái tên này là khi điều tra nước ma, sau đó một đường tiến vào trong núi Thúy Vi rồi từ trong miệng lão rượu tiên nghe được. Có điều giáo phái này bị Thuẫn Thiên diệt gọn sớm đã không tồn tại, bây giờ làm sao lại còn lòi một Phạn Thiên giáo ở đâu ra?
Bọn Nhiễm Nhiễm không tìm thấy quá nhiều manh mối, chỉ có thể xuống núi Thúy Vi, lúc nàng ngẩng đầu thì vô ý thấy một con quạ trên cành. Trước đây lão tiên rượu dùng con quạ này nói chuyện với người dưới chân núi, bây giờ trên chân con quạ này không dán bùa, chỉ nghiêng đầu ngây ngốc kêu cạc cạc.
Nhiễm Nhiễm có chút thương cảm, thầm hạ quyết tâm sẽ tìm được lão về. Bây giờ anh trai lão đã phi thăng nên hẳn sẽ không quan tâm tới chuyện thế tục nữa, thế nên chỉ có duy nhất người bạn mới gặp một lần như nàng là quan tâm đến lão mà thôi.
Lúc lên núi tìm dấu vết thì nhị sư thúc không đi theo, hai ngày này nàng ăn uống không nhiều, chủ yếu là vừa ăn vừa nói chuyện, sau đó cầm một tách trà đi dạo xung quanh. Khâu Hỉ Nhi to nhỏ với nàng, suy đoán nhị sư thúc có phải là cùng với thư sinh dưới Tây sơn kia lại sắp có thêm quý tử? Nhiễm Nhiễm không thể trực tiếp hỏi việc này, có điều hình như sư phụ cũng nghĩ vậy nên khi nhị sư thúc kêu mệt người cũng miễn nàng đi theo lên núi.
Nhị sư thúc chờ đến buồn ngủ, đang ngồi ngây ngốc trên một tảng đá lớn nhìn khói bếp đang lên ở một thôn trang cách đó không xa. Nhiễm Nhiễm trông theo ánh mắt nàng lại nghĩ ra ý tưởng, bọn họ bèn lấy cớ đi mua lương khô trong thôn, sau đó từ trong miệng thôn dân hỏi được chút manh mối.
Mười ngày trước có một đám người nơi khác tới đây. Khi đó đang là buổi tối, có mấy thôn dân đi bắt cá chạch ở lạch nước thấy bọn chúng lướt đi như bay, chân không chạm đất. Đám thôn dân nhát gan sợ tới mức về ói ra mật xanh mật vàng, liên tục kêu lên mình đã gặp oan hồn đến đòi mạng.
Nhiễm Nhiễm nghe xong lại cảm thấy thứ họ gặp phải chính là một đám tu luyện thuật cưỡi gió, người sử dụng thuật cưỡi gió cũng chân không chạm đất giống như đạp lên gió mà đi. Về phần mùi hương bọn họ ngửi được thì Nhiễm Nhiễm dùng cái mũi thính của mình dò xét trên mặt đất, cuối cùng từ một mùi rất nhạt kết luận được đó chính là Ngộ Thiên Tiên. Trên người lão tiên rượu lúc nào cũng mang theo hồ lô rượu, nếu lão bị bắt khiến nút hồ lô bị vặn lỏng làm mùi rượu rò rỉ ra ngoài cũng có khả năng.
Điểm đặc biệt của Ngộ Thiên Tiên là nếu như trong vòng mười ngày không mưa thì mùi rượu vẫn sẽ còn vương vít, may là nàng có mũi thính như cún, khướu giác so với người thường nhanh nhạy hơn rất nhiều nên dựa theo mùi rượu nhàn nhạt nàng đã tiến một đường thẳng đến bến tàu trên sông.
Trên dưới con thuyền trên bến tàu đều hết sức bận rộn, biên cảnh nổi lên chiến hỏa mà nơi này lại là nơi quan trọng để vận chuyển hàng hóa, một đám công nhân trên thuyền đều vội vàng tới lui chuyển đồ.
Vũ Thần rất nhanh đã nghe ngóng được hai mươi ngày trước những tàu thuyền xuất phát từ bến tàu này đều hướng về trấn Ngũ Mã, nơi đó có tập kết đại quân nên nhu cầu vận chuyển vật tư cấp bách, đến nỗi đám khách thương chỉ có thể bỏ sông lên bộ. Vậy chẳng lẽ những người đó cũng bắt lão tiên rượu lên thuyền đi trấn Ngũ Mã sao?
Tô Dịch Thủy nghe xong thì nói:
"Nếu đã vậy thì đi trấn Ngũ Mã thôi, vốn mục đích ban đầu của chúng ta là đi điều tra tiền tuyến."
Những gia sản Tăng Dịch sư thúc quản lý thay sư phụ rất nhiều, ở trấn Ngũ Mã cũng có một trạm ngựa để bọn họ đặt chân. Nhiều ngày mành trời chiếu đất mà Khâu Hỉ Nhi lại không dám ăn nhiều trước mặt sư phụ, nàng bị giày vò đến gầy hẳn, lúc này cuối cùng cũng có thể lộ ra bộ dáng thiếu nữ yểu điệu. Hiện tại nàng chỉ muốn lăn trên nệm mà ngủ một giấc, sau đó lén sư phụ ăn một bát lớn thịt kho tàu, thế nên nhìn thấy trấn Mã Vương thì Khâu Hỉ Nhi cõ chút kích động.
Nhưng đến trạm ngựa lại phát hiện bảng hiện đã bị người ta đập nát, chưởng quầy và tiểu nhị đều không có đây, chỉ có một ông lão bảy mươi gõ mõ cầm canh ban đêm dùng tiếng địa phương khó hiểu nói là người trong trạm ngựa đều đã bị quan binh bắt mất. Vũ Thần và Cao Thương nhìn nhau, nhanh chóng nhìn xung quanh xem xét động tĩnh.
Hiện giờ thầy trò Tây sơn đều trở thành tội phạm truy nã, nghe nói con đường từ đây dẫn tới núi Tây đều dán đầy thông cáo. Đương nhiên thông cáo này cũng không phải để quan binh bắt giữ, bọn họ đều là người tu tiên, những quan binh tầm thường đến lại gần còn không thể thì làm sao bắt được họ. Chỉ là làm tên tuổi Tây sơn càng thêm thối nát thì hiệu quả của lệnh truy nã càng hiệu quả thêm vài phần.
Với khí thế được tạo ra nghe nói ba môn phái đã cùng nhau mở cuộc họp hội đồng quản trị, bàn bạc đem Tây sơn xem thành Ma giáo. Theo lời ăn nói quàng xiêng của Khai Nguyên chân nhân thì phái Tây sơn không biết hối cải, cấu kết với Mộc Thanh Ca điều khiển rồng đập phá hoàng cung gây ra đại họa.
Thực ra trong đợt hội Tẩy Tủy khi trước thì việc Tây sơn về nhất vốn đã khiến ba môn phái bất mãn rất sâu, thế nên dù lời nói của lão này đầy lỗ hổng thì cũng chẳng ai đào sâu suy nghĩ làm gì, ngược lại cả bọn đều hùa theo công khai lên án Tây sơn không phải, nghe nói còn có môn phái đã tập kết chuẩn bị đi tìm Tô Dịch Thủy hưng sư vấn tội. Suy cho cùng thì hành động của Tô Dịch Thủy hoàn toàn phá hủy thế cân bằng giữa nhân giới và tu chân, liên lụy đến đồng đạo nên tội này không thể dung thứ, hiện giờ trạm ngựa xảy ra chuyện nói không chừng đã có người phát hiện ra trạm ngựa này có liên hệ với Tây sơn.
Sau khi tuần tra một vòng thì Nhiễm Nhiễm ở sạp mè cửa trấn nghe ngóng được ngọn nguồn, trạm ngựa xảy ra chuyện lần này thật ra cũng không liên hệ đến đệ tử Tây sơn. Nơi này ngựa tốt có tiếng nên những kẻ buôn ngựa lui tới rất nhiều, gần đây biên quan có chiến sự căng thẳng, cũng là lúc nhu cầu về ngựa trở nên cấp bách, việc ngựa ở khắp nơi bị trưng dụng cũng là vì chuyện vậy. Biên quan nguy cấp nên việc trưng dụng ngựa không thể tính theo giá thị trường mà chỉ bồi thường chút ít, có điều phần lớn những kẻ bán ngựa cũng không ý kiến, mọi người đều hiểu đạo lý môi hở răng lạnh.
Chỉ là hôm qua có một đám quan binh xông đến bắt cả chưởng quầy và tiểu nhị, nói rằng bên trên lệnh cho ông chủ đến quân doanh thẩm tra càng sớm càng tốt, nghe đâu ngựa giao cho lái buôn xảy ra chuyện.
Chuyện là ngày thứ hai sau khi nộp lên thì đám ngựa này được phái đi tìm trại, số ngựa những chỗ khác giao nộp đều không sao, chỉ có ngựa ở trạm Thiên Lý của Tây sơn là đột nhiên trở nên hưng phấn. Chúng nó hí vang rồi hất lên hai vó sau làm tướng sĩ khốn khổ không sao kể xiết, đá chết người không nói, còn làm một vị tướng quân ngã bị thương. Thế nên quân doanh cho là có người trong trạm Thiên Lý động tay động chân hại tướng sĩ nên mới bắt chưởng quầy về thẩm vấn.
Chăn ấm thịt kho tàu mà Khâu Hỉ Nhi mong mỏi từ lâu cứ thế hồn phi phách tán, đám người bị truy nã lại không thể không quay về rừng. Có điều Vũ Thần từng được tôi luyện trong quân doanh cũng là cao thủ dựng lều, y mua một ít lều da trâu trong thị trấn rồi cùng Cao Thương dựng trại đóng quân, cuối cùng cũng không còn cảnh mành trời chiếu đất.
Lúc Cao Thương cùng nhị sư thúc xuống núi còn mua về một miếng thịt ba chỉ ngon, một ít gia vị nước tương và nồi sắt. Nhiễm Nhiễm rửa thịt bên suối, trêu ghẹo Khâu Hỉ Nhi:
"Đại sư huynh thật thương tỷ, tỷ nói muốn ăn thịt kho tàu là huynh ấy liền mua về."
Khoảng thời gian này đích thật mối quan hệ của Khâu Hỉ Nhi và đại sư huynh rất tốt, Khâu Hỉ Nhi lại cảm thấy xét về vấn đề này nàng lại không bằng một góc của Nhiễm Nhiễm. Khâu Hỉ Nhi cũng nhìn ra điểm bất thường trong mối quan hệ của Nhiễm Nhiễm và sư phụ, bèn nhỏ giọng hỏi:
"Sư phụ bây giờ đáng sợ vậy mà muội cũng dám ở gần người hả, hôm qua tỷ còn thấy hai người ngồi ở tảng đá trên đỉnh núi ngắm trăng, chẳng lẽ muội muốn cùng sư phụ kết thành tiên lữ ư?"
Nhiễm Nhiễm không tính xa như vậy, trước mắt nàng chỉ muốn an ổn đưa suối linh trở về. Chờ đến lúc sư phụ khôi phục lại như thường, tự nhiên là nước chảy qua không để lại dấu vết, nói gì đến tiên lữ với không tiên lữ.
Khâu Hỉ Nhi biết rõ những chuyện xưa trong giới tu chân, nghe Nhiễm Nhiễm nói không tính xa như vậy thì gấp gáp nói:
"Muội giờ cũng có chút tu vi nên phải nghĩ kỹ, nghe nói nếu như kết thành tiên lữ sẽ khó lòng tu luyện thành tiên."
Nhiễm Nhiễm rõ ràng ý của Khâu Hỉ Nhi. Hai người tu vi không giống nên thời gian phi thăng cũng không giống, thông thường người phi thăng sẽ chặt đứt tục niệm nhân gian, đến khi gặp lại cũng chỉ tôn trọng nhau như khách, phảng phất như người lạ. Người còn lại nếu như không thể tu thành chính quả thì ắt biến thành Hậu Nghệ Thường Nga, hai người hai thế giới không có gì ngoài tiếc nuối.
Nhiễm Nhiễm cảm thấy lời Khâu Hỉ Nhi có lý, nhưng hình như sư phụ đối với việc phi thăng cũng không thấy hứng thú gì. Dựa vào thiên phú của sư phụ thì tu vi hiện giờ hẳn đã vượt xa các đại năng sắp phi thăng trong ba môn phái, thế nhưng sư phụ so với hai mươi năm trước cũng không có tiến bộ quá lớn, lần trước trong những kẻ chịu thiên kiếp phi thăng cũng không có phần của người. Chỉ là trải qua hai lần ngự thú, còn có việc dùng thân thể mình để phong ấn suối linh đã nói lên tu vi của người so với biểu hiện bên ngoài càng thêm thâm hậu, có thể áp đảo suối linh mà không bị nó thao túng thì cần có ý chí và linh lực lớn mạnh cỡ nào? Như vậy thì tại sao sư phụ có đủ năng lực lại cứ giậm chân tại chỗ, để mình trói tay trói chân trong cái ổ nhỏ Tây sơn?
Nhiễm Nhiễm tự biết thân biết phận, cho dù nàng thật sự may mắn có thể kết tiên lữ với sư phụ thì sao, với tu vi cách sư phụ một khoảng xa của nàng thì thật ra lại giống như lời Khâu Hỉ Nhi đã nói. Làm bạn tu chân có lẽ chỉ để giết đi năm tháng nhàm chán, nếu như sau này không đã định không thể ở bên nhau thì ngay từ đầu đừng nên vướng bận.
Gần đây sư phụ giống như có thói quen đưa nàng đi ngắm cảnh đẹp đêm trăng, không biết sao nàng lại có cảm giác giống như sư phụ đã từng đến nơi này. Những nơi có cảnh đẹp hắn đều biết, giống như hôm qua hắn đưa nàng đến khe núi đầy những đám hoa nhỏ màu tím, sau khi màn đêm buông xuống thì trong chốc lát đom đóm đã bay đầy trên những bông hoa. Nhiễm Nhiễm chưa từng thấy nhiều đom đóm như vậy, ánh sáng đom đóm chiếu rọi trên khóm hoa tím nhỏ giống như những vì sao rơi, xinh đẹp cực kỳ.
Sư phụ cho một chiếc vợt nhỏ để nàng bắt chơi, Nhiễm Nhiễm chơi rất vui, cuối cùng vẫn còn luyến tiếc phải chi có đèn lồng đom đóm thì thật tốt. Không ngờ vừa nói xong thì Tô Dịch Thủy đã lấy ra một cái đèn lồng giấy, ban ngày Nhiễm Nhiễm thấy sư phụ chẻ tre còn lấy giấy trắng làm vật gì, không nghĩ tới người lại làm đèn lồng cho nàng bắt đom đóm.
Lúc đom đóm được bỏ vào trong, nàng mới phát hiện ra trên mặt đèn còn có những nét phác họa đơn giản. Mặt trên là một đôi nam nữ ngồi trên cành cây dưới trăng ngắm một biển hoa, lúc đom đóm bay lượn trong lồng thì biển hoa kia cũng được điểm xuyết bằng những con đom đóm. Cảnh này khiến người ta có hơi không rõ là tranh hay là thực, còn thứ mà Tô Dịch Thủy vẽ có lẽ chính là ký ức của người.
Nhiễm Nhiễm thấy sư phụ chuẩn bị kỹ lưỡng thì càng thêm chắc chắn hắn đã từng tới đây, những ý tưởng tinh tế tỉ mỉ thế này rõ ràng không phải là việc mà một nam tử phóng khoáng có thể nghĩ đến. Nghĩ vậy, nàng bèn thử hỏi:
"Sư phụ từng tới đây sao?"
Tô Dịch Thủy trầm mặc một chút, đáp:
"Đã từng..."
Nhiễm Nhiễm đong đưa đèn lồng giấy tinh xảo, lại hỏi:
"Sư phụ cũng từng làm cho người khác thứ này?"
Lần này Tô Dịch Thủy lắc đầu, hắn nhìn ánh huỳnh quang trong đêm, nhàn nhạt nói:
"Lần đầu tiên làm, có điều trước đây có người vì khiến ta vui vẻ đã từng làm cho ta..."
Nhiễm Nhiễm nghe xong thì trong lòng đột nhiên có nỗi khó chịu không thể diễn tả thành lời, nàng yên lặng hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói:
"Khi đó sư phụ chắc cũng vui vẻ như con bây giờ."
Tô Dịch Thủy hơi ngẩng đầu, suốt buổi không đáp. Lát sau hắn trầm thấp trả lời:
"Khi đó tính khí ta không tốt, đập đèn lồng nát thành từng mảnh..."
Nhiễm Nhiễm không nghĩ tới hồi ức đẹp mà nàng nghĩ lại là cái dạng này, nàng nhất thời cứng họng, bất chợt đoán được người làm đèn lồng chọc sư phụ vui vẻ hẳn chính là Mộc tiên sư. Vậy hiện giờ hắn làm cái đèn lồng này cho mình là có ý gì, chẳng lẽ cũng hi vọng nàng xé nát rồi ném vào mặt hắn để bù đắp áy náy của hắn đối với người nọ?
Nghĩ tới đây nàng cũng không còn hứng thú ngắm cảnh. Nàng nhớ lại mấy ngày trước cùng sư phụ câu cá dưới trăng trong khe suối, ban ngày thì đào trứng chim, trải qua đủ loại vui thú, mà có lẽ hết thảy những việc đó người đều làm cùng với người đó. Hiện giờ Mộc tiên sư tuy thay đổi nhưng vẫn khiến sư phụ hoài niệm, cuối cùng hắn lại kéo nàng tới đây cho đủ số để diễn lại một lần.
Tô Dịch Thủy nói xong thì hình như lại đắm chìm trong chuyện cũ, đợi lúc hắn quay đầu thì phát hiện Tiết Nhiễm Nhiễm đã dùng ngón tay chọc lồng đèn giấy thành cái sàng, tất cả đom đóm bên trong đều bay tán loạn. Sau đó nàng nhét lồng đèn đã bị chọc hư vào ngực sư phụ, rũ mắt nói:
"Con mệt rồi, phải về ngủ."
Sau đó mũi chân nhẹ điểm, lướt thẳng xuống núi.
Lúc nàng trở về thì bọn Khâu Hỉ Nhi đều đã ngủ, Nhiễm Nhiễm về trại nhỏ của mình, đột nhiên cảm thấy hình như đêm nay mình ăn quá nhiều, không biết vì sao lồ.ng ngực hơi nghẹn lại. Tô Dịch Thủy có vẻ đã trở lại, hắn đứng trước lều nàng, Nhiễm Nhiễm lại không muốn nói chuyện với hắn, trùm chăn nói:
"Con mệt rồi, muốn ngủ sớm chút."
Nàng cho rằng sư phụ sẽ rời đi, ai ngờ hắn lại duỗi tay túm nàng ra khỏi lều. Nhiễm Nhiễm hoảng sợ tưởng đâu ma tính của hắn lại bộc phát, có điều khi Tô Dịch Thủy kéo được nàng ra thì lại nhắm mắt nghiêng tai hỏi nàng:
"Ngươi có nghe thấy gì không?"
Nhiễm Nhiễm cũng nhắm mắt nín thở tập trung, lắng tai một chút quả nhiên nghe được những âm thanh giống như sấm rền vang dội.
"Đây... là tiếng gì ạ?"
Tô Dịch Thủy nhíu mày:
"Là tiếng vó ngựa phi nước đại."
Đàn ngựa hẳn là cách bọn họ vẫn còn xa, chẳng qua thính lực cả hai đều hơn người thường nên cách thật xa vẫn nghe được. Lúc này Tô Dịch Thủy dứt khoát mọp sát xuống đất nghe, sau đó ngẩng đầu:
"Đàn ngựa này trên dưới năm sáu trăm con, hướng về phía chúng ta chạy tới."
Vì né tránh tai mắt của quan phủ mà bọn họ đã lẫn đến ngọn núi ở biên quan, đi khỏi ngọn núi này chính là lãnh thổ Cao Khảm. Hiện là lúc giữa khuya, chẳng lẽ quan binh đại Tề chuẩn bị tập kích bất ngờ đại doanh Cao Khảm nên mới chạy như điên trong đêm tối?
Qua một nén nhang quả nhiên trông thấy có rất nhiều ngựa phi nước đại trên cánh đồng rộng mênh mông dưới chân núi, Nhiễm Nhiễm và Tô Dịch Thủy đứng dưới gốc đại thụ tối trên đỉnh núi nhìn thấy hết sức rõ ràng. Chỉ là hơi khác so với nàng đoán, đám ngựa này trên lưng đều không trang bị yên ngựa dây cương, càng không có người đang cưỡi. Nếu là chăn ngựa thì sao lại là ban đêm, đám ngựa này nhìn qua cũng không thấy có ai chăn dắt, không lẽ nửa đêm không ngủ được nên chạy một mạch đi chăn ngựa à?
Lúc Nhiễm Nhiễm nghĩ mãi không ra thì Tô Dịch Thủy đột nhiên nói:
"Đi, xuống núi nhìn một cái."
Vì thế hai người một trước một sau cưỡi gió mà đi, nhanh chóng xuống chân núi. Chờ đến lúc áp sát đám ngựa, nương theo ánh trăng Nhiễm Nhiễm đã ngay tức khắc phát hiện ra điểm kỳ quặc.
Sau lưng chúng hình như có dán thứ gì?
Nhiễm Nhiễm lướt nhanh theo hướng đám ngựa, duỗi tay xé xuống một mảnh giấy trên lưng nó. Trong nháy mắt khi mảnh giấy bị xé xuống thì con ngựa kia giống như bị trút cạn sức lực, hí vang rồi ngã xuống đất, sau đó nó sùi bọt mép, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng thống khổ. Nhiễm Nhiễm vội móc ra một viên đan hộ khí nhét vào miệng nó để bảo vệ tim mạch rồi cúi đầu nhìn tờ giấy trên tay, nàng lập tức nhận ra đây là bùa ngự thú từ chỗ của lão tiên rượu.
Nàng giương mắt nhìn lên chỉ thấy toàn bộ lưng ngựa đều dán bùa, hiển nhiên là có người đã điều khiển chúng chạy một mạch như điên. Những con ngựa này cứ lao đi như không muốn sống, áng chừng tới được chỗ chỉ định thì cũng sẽ chết vì sức cùng lực kiệt.
Tô Dịch Thủy thấp giọng:
"Đám ngựa này hẳn là quân doanh đại Tề trưng dụng, có người khiến chúng chạy sang biên cảnh Cao Khảm, cứ thế quân Đại Tề sẽ không có ngựa dùng."
Nhiễm Nhiễm nghe xong thì hít sâu một hơi. Trước không nói tới tên hoàng đế khốn nạn đang ngồi kia, chính sự hiện giờ liên quan đến an nguy của bá tánh hai nước, không phải là chuyện của một mình Tô Vực. Tân vương Cao Khảm nghe đâu là một tên tàn bạo, trước đây khi hắn vẫn còn là Thái Tử từng vì bị cho ăn bại mà gần như tàn sát gần hết thôn xóm bá tánh đại Tề ở biên quan, khiến người ta phẫn hận. Nếu lần này đại Tề thất bại chỉ sợ bá tánh biên quan đều không thể thoát, lão tiên rượu tuy tính tình sáng nắng chiều mưa nhưng cũng sẽ không giúp đỡ loại người tàn bạo này, hơn nữa lão là một người trước giờ không màng thế sự. Đám Cao Khảm kia không biết có cao nhân gì mà đi trước đến núi Thúy Vi tóm lão tiên rượu đi mất, còn có thể ép bức lão dùng bùa để trợ Trụ vi ngược?
Nghĩ vậy nàng bèn giương mắt nhìn Tô Dịch Thủy, thời điểm ánh mắt hai người chạm nhau liền có thể rõ ràng suy nghĩ của nhau. Vì thế mỗi người tự chọn lấy một con ngựa, nắm lấy bờm ngựa xoay người cưỡi lên cùng theo đàn ngựa tiến về phía trước.
Đàn ngựa rất nhanh đã vượt qua biên giới vào trong Cao Khảm. Trước mắt có lửa trại của quân doanh, cả hai sớm đã xuống ngựa mò mẫm đột nhập vào. Đứng trên tàng cây đại thụ, Nhiễm Nhiễm nghe được có tiếng nói chuyện từ quân trước vọng ra:
"Bùa kia quả nhiên dùng được, chỉ qua hai ngày nữa thì đám tướng quân Đại Tề chỉ có thể dùng trâu lừa đi đánh nhau."
Nghe xong bên trong đều cười vang. Kế tiếp lại có người nói:
"Có tiên nhân giúp sức thì lần này Cao Khảm chúng ta nhất định thắng lợi! Không cần xuất binh đánh giặc, sử dụng tiên thuật quả là rải đậu cũng có thể thành binh!"
Đúng lúc này có một giọng nữ thanh lãnh nói"
"Đừng quên giá cả của chuyện này, các ngươi phải tung ra ngoài chuyện này là do Tô tiên trưởng Tây sơn giúp các ngươi làm bùa đoạt ngựa."
Người nọ cười:
"Tiên trưởng yên tâm, chúng ta đã rõ. Tên là Tô Dịch Thủy đúng không, hắn và đồ đệ vì đắc tội hoàng đế Đại Tề nên chạy tới Cao Khảm, được vương chúng ta phong thành quốc sư."
Nữ nhân kia hừ một tiếng:
"Nếu các ngươi làm tốt việc này thì về sau không thiếu chuyện tốt chờ các ngươi, lát nữa đừng quên cho đám ngựa đó uống nước linh, bằng không bôn ba đường dài mà không bổ sung linh khí thì chúng sẽ lập tức ngã xuống mà chết."
Nói xong lời này, nữ nhân kia bèn bước nhanh ra khỏi doanh trướng. Nương theo ánh trăng Nhiễm Nhiễm trông thấy nữ nhân kia có hơi quen mắt, nhìn kỹ thì chẳng phải chính là Đồ Cửu Diên trưởng lão dưới trướng Ngụy Củ hay sao? Rõ ràng lão tiên rượu bị đám người Xích môn bắt mất, Ngụy Củ lại chỉ thị Đồ Cửu Diên vu hãm cho phái Tây sơn cấu kết quan binh Cao Khảm.
Giới tu chân có một quy củ bất thành văn, trước nay đều không đụng chạm quá nhiều đến hồng trần thế tục. Lúc trước bọn họ tự tiện xông vào cung đã phạm vào tối kỵ khiến nhóm tu tiên chướng mắt, hiện giờ lại truyền ra thêm lời đồn Tô Dịch Thủy giúp tên vương Cao Khảm bạo ngược thắng trận thì không riêng gì giới tu chân mà đối với toàn quốc thổ đại Tề đều sẽ xem phái Tây sơn như tôm hôi cá thối, ai cũng có thể lấy mạng.
Chiêu này của Ngụy Củ cũng thật thiếu đạo đức, đến lúc đó phái Tây sơn sẽ bị người trong thiên hạ san bằng, ngay cả huynh đệ người nhà cũng bị đổ phân trước cửa. Tây sơn hoàn toàn lưu lạc thành ma đạo, không có ngày trở mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương