Tiên Linh Thánh Cảnh
Chương 45: Đen đủi
Khi vẽ xong, pháp trận liền phát sáng, bởi pháp trận được làm từ máu của Tiểu Kì, nó trở thành một cái huyết kí trận.
Lập thành huyết kí trận chính là chỉ cần một người làm khế ước, khi bản thân Đằng Hải cách Tiểu Kì mười vạn dặm, cô vẫn cảm nhận được, cũng có thể truyền âm tới Đằng Hải.
Liền Đằng Hải tỉnh dậy, đã thấy pháp trận đã được kích hoạt, mới bật dậy thì nó đã hoàn thành, Tiểu Kì nhanh trí giơ ngón tay còn máu rỉ ra, hất vào Đằng Hải.
Giọt máu bay tới, chui thẳng vào người hắn. Lập tức khế ước hoàn thành, hắn đã trở thành người của cô.
""Muội làm cái gì vậy hả!?"" - Đằng Hải quát
Tiểu Kì nắm chặt lấy áo hắn, nói:
""Ca chả phải muốn bỏ muội sao? Muội làm thế có gì sai?""
Chính bởi vì lỗi lầm của hắn, cho cô ăn đóa huyết thảo kia nên mới thành ra khổ vậy, hối hận vô cùng.
Không còn cách nào khác, hắn phải mang cô theo dù cho biết rằng không mang cô vẫn theo hắn.
""Được rồi, chúng ta sẽ đi thẳng tới Bắc Thành nhanh nhất, muội theo ta"" - Đằng Hải nói
""Vâng ca ca!"" - Tiểu Kì vui vẻ đáp
Ngày qua ngày, con đường tới Bắc Thành ngày càng giảm đi, cũng chỉ còn vài trăm dặm nữa, cũng gọi là gần tới, đã nhìn thấy bóng dáng.
Trên đường đi hắn vừa đi vừa tìm thảo dược, để chữa bệnh của Tiểu Kì vừa giảm tính khát máu của huyết mạch.
Mặc dù cũng gặp nhiều tài nguyên, kì ngộ, hắn cũng gặp không ít khó khăn nguy hiểm, nhất là khi vừa rời khỏi khu rừng một chút đã gặp lại con bạo long.
Nhưng mà hắn lại biến con bạo long thành đồ ăn, cứ thế mà vượt qua. Khó khăn là linh căn thiên phú của hắn lại không bằng huyết mạch của Tiểu Kì.
Bởi hồi phục được bao nhiêu thì cô lại hút bấy nhiêu, tạo nên cho hắn cảm giác bất lực.
""Chủ nhân, linh căn của ngài vốn chỉ là nhân tạo, sao đấu lại đồ tự nhiên?"" - Thiên Long nói
""Ta chính là cái gì cũng nhân tạo, không sinh ra cái gì tự nhiên, từ khi sinh ra đã có khuyết điểm, nếu không có ngươi chắc kiếp này ta không qua nổi"" - Đằng Hải nói
Thiên Long nói với giọng an ủi:
""Không sao, nhờ ngài ý chí kiên cường vượt qua, vốn đã hơn cả người thường rồi, ngài đừng tự ti!""
Câu này của Thiên Long, đã khiến hắn như có thêm một nguồn động lực lớn, thúc đẩy hắn hoàn thành lời hứa lúc ấy.
Bỗng dưng lúc ấy có một thứ sức mạnh nghịch lý, bỗng xuất hiện đột ngột khiến hắn lạnh cả gáy, liền hắn kéo Tiểu Kì trốn đi.
Thấy Đằng Hải kéo vội cô vào một cái hang nhỏ, Tiểu Kì hỏi:
""Ca ca, có chuyện gì vậy?""
Đằng Hải liền bịt miệng cô lại, ẩn đi khí tức của cả hai, hắn nói:
""Im lặng nào, có một thứ quái vật sắp đi qua""
Đó là một con đại quái vật mất, cao phải hơn trăm thước, tu vi ngút trời nhìn không thấu, tam giác tứ nhãn trông dáng đi kiểu thằn lằn, nhìn không ra con gì.
Đằng Hải núp trong hang, liền hỏi Thiên Long:
""Ngươi có biết nó là cái thứ gì không?""
Thiên Long nhìn vào, vốn là không quen biết gì nó, nhưng lại chợt nhớ ra Đằng Hải có một quyển sách, liền nói:
""Ngài lấy quyển sách có tên là Hồn Linh Sử Quyển đi!""
Đằng Hải mới chợt nhớ, liền lấy ra từ trong vòng, lấy ra Hồn Linh Sử Quyển.
Hắn giở loạt soạt từng tờ thật nhanh, Tiểu Kì cũng hiếu kì lại gần xem. Quyển sách dày kinh khủng, cũng phải hơn vạn trang, ghi chép cực nhiều thứ từ 300 năm trước.
""Đây rồi!"" - Đằng Hải nói
Con yêu thú này tên là Thổ Lưu Bích Hổ, một con yêu thú khá mạnh vào 300 năm trước, tu vi trung bình là yêu thú cấp 10, kích cỡ khoảng trăm thước đổ lại.
Con yêu thú mà Đằng Hải bắt gặp vốn là nó đã vượt qua tu vi và kích cỡ trung bình, chính là có cơ may tiến giai mạnh mẽ.
Nhìn ra ngoài, chính nó cũng đang đấu với một con trùng cũng lạ, nhưng nó lại to hơn cả con thú ấy.
Một cảnh đánh nhau long trời lở đất, khiến Đằng Hải rùng mình, dù chỉ như bọ đánh với thạch sùng mà bọn chúng lại mạnh đến vậy.
""Thế giới này thật nguy hiểm!"" - Đằng Hải nói
Nói vừa khỏi miệng, quay sang Tiểu Kì đã biết mất, khiến hắn giật mình chạy ra ngoài. Tiểu Kì đã chạy gần tới chỗ con thằn lằn khổng lồ kia.
Kì lạ thay nó lại không cử động, còn con trùng thì bỏ đi.
""Chủ nhân, đồ tốt, con thạch sùng ấy đã bị con trùng kia đánh chết rồi!"" - Thiên Long nói
Đằng Hải ngạc nhiên, hắn thốt lên:
""Cái gì!? Con trùng kia vậy mà lại mạnh tới vậy?""
Đằng Hải hắn ngẫm nghĩ, liền nói to ra chỗ Tiểu Kì:
""Muội trông nó giùm ca!!!""
Tiểu Kì nghe thấy, không nói gì cả, bỗng có tiếng nói vọng vào đầu hắn:
""Vâng!""
Đằng Hải ngạc nhiên, mới hỏi Thiên Long:
""Đây là truyền âm? Ngươi dạy con bé ư?""
""Đây là do khế ước, chủ nhân đừng lôi ta vào..."" - Thiên Long nói
Đằng Hải liền lật sách, tìm kiếm con trùng kia. Vọng Hư Trùng, một con đại trùng có độc tố kinh hoàng, thâm nhập qua đường không khí, trừ phi bách độc bất xâm không thì con trùng này chính là một cỗ máy chết chóc, tu vi yêu thú bậc 13.
Lập thành huyết kí trận chính là chỉ cần một người làm khế ước, khi bản thân Đằng Hải cách Tiểu Kì mười vạn dặm, cô vẫn cảm nhận được, cũng có thể truyền âm tới Đằng Hải.
Liền Đằng Hải tỉnh dậy, đã thấy pháp trận đã được kích hoạt, mới bật dậy thì nó đã hoàn thành, Tiểu Kì nhanh trí giơ ngón tay còn máu rỉ ra, hất vào Đằng Hải.
Giọt máu bay tới, chui thẳng vào người hắn. Lập tức khế ước hoàn thành, hắn đã trở thành người của cô.
""Muội làm cái gì vậy hả!?"" - Đằng Hải quát
Tiểu Kì nắm chặt lấy áo hắn, nói:
""Ca chả phải muốn bỏ muội sao? Muội làm thế có gì sai?""
Chính bởi vì lỗi lầm của hắn, cho cô ăn đóa huyết thảo kia nên mới thành ra khổ vậy, hối hận vô cùng.
Không còn cách nào khác, hắn phải mang cô theo dù cho biết rằng không mang cô vẫn theo hắn.
""Được rồi, chúng ta sẽ đi thẳng tới Bắc Thành nhanh nhất, muội theo ta"" - Đằng Hải nói
""Vâng ca ca!"" - Tiểu Kì vui vẻ đáp
Ngày qua ngày, con đường tới Bắc Thành ngày càng giảm đi, cũng chỉ còn vài trăm dặm nữa, cũng gọi là gần tới, đã nhìn thấy bóng dáng.
Trên đường đi hắn vừa đi vừa tìm thảo dược, để chữa bệnh của Tiểu Kì vừa giảm tính khát máu của huyết mạch.
Mặc dù cũng gặp nhiều tài nguyên, kì ngộ, hắn cũng gặp không ít khó khăn nguy hiểm, nhất là khi vừa rời khỏi khu rừng một chút đã gặp lại con bạo long.
Nhưng mà hắn lại biến con bạo long thành đồ ăn, cứ thế mà vượt qua. Khó khăn là linh căn thiên phú của hắn lại không bằng huyết mạch của Tiểu Kì.
Bởi hồi phục được bao nhiêu thì cô lại hút bấy nhiêu, tạo nên cho hắn cảm giác bất lực.
""Chủ nhân, linh căn của ngài vốn chỉ là nhân tạo, sao đấu lại đồ tự nhiên?"" - Thiên Long nói
""Ta chính là cái gì cũng nhân tạo, không sinh ra cái gì tự nhiên, từ khi sinh ra đã có khuyết điểm, nếu không có ngươi chắc kiếp này ta không qua nổi"" - Đằng Hải nói
Thiên Long nói với giọng an ủi:
""Không sao, nhờ ngài ý chí kiên cường vượt qua, vốn đã hơn cả người thường rồi, ngài đừng tự ti!""
Câu này của Thiên Long, đã khiến hắn như có thêm một nguồn động lực lớn, thúc đẩy hắn hoàn thành lời hứa lúc ấy.
Bỗng dưng lúc ấy có một thứ sức mạnh nghịch lý, bỗng xuất hiện đột ngột khiến hắn lạnh cả gáy, liền hắn kéo Tiểu Kì trốn đi.
Thấy Đằng Hải kéo vội cô vào một cái hang nhỏ, Tiểu Kì hỏi:
""Ca ca, có chuyện gì vậy?""
Đằng Hải liền bịt miệng cô lại, ẩn đi khí tức của cả hai, hắn nói:
""Im lặng nào, có một thứ quái vật sắp đi qua""
Đó là một con đại quái vật mất, cao phải hơn trăm thước, tu vi ngút trời nhìn không thấu, tam giác tứ nhãn trông dáng đi kiểu thằn lằn, nhìn không ra con gì.
Đằng Hải núp trong hang, liền hỏi Thiên Long:
""Ngươi có biết nó là cái thứ gì không?""
Thiên Long nhìn vào, vốn là không quen biết gì nó, nhưng lại chợt nhớ ra Đằng Hải có một quyển sách, liền nói:
""Ngài lấy quyển sách có tên là Hồn Linh Sử Quyển đi!""
Đằng Hải mới chợt nhớ, liền lấy ra từ trong vòng, lấy ra Hồn Linh Sử Quyển.
Hắn giở loạt soạt từng tờ thật nhanh, Tiểu Kì cũng hiếu kì lại gần xem. Quyển sách dày kinh khủng, cũng phải hơn vạn trang, ghi chép cực nhiều thứ từ 300 năm trước.
""Đây rồi!"" - Đằng Hải nói
Con yêu thú này tên là Thổ Lưu Bích Hổ, một con yêu thú khá mạnh vào 300 năm trước, tu vi trung bình là yêu thú cấp 10, kích cỡ khoảng trăm thước đổ lại.
Con yêu thú mà Đằng Hải bắt gặp vốn là nó đã vượt qua tu vi và kích cỡ trung bình, chính là có cơ may tiến giai mạnh mẽ.
Nhìn ra ngoài, chính nó cũng đang đấu với một con trùng cũng lạ, nhưng nó lại to hơn cả con thú ấy.
Một cảnh đánh nhau long trời lở đất, khiến Đằng Hải rùng mình, dù chỉ như bọ đánh với thạch sùng mà bọn chúng lại mạnh đến vậy.
""Thế giới này thật nguy hiểm!"" - Đằng Hải nói
Nói vừa khỏi miệng, quay sang Tiểu Kì đã biết mất, khiến hắn giật mình chạy ra ngoài. Tiểu Kì đã chạy gần tới chỗ con thằn lằn khổng lồ kia.
Kì lạ thay nó lại không cử động, còn con trùng thì bỏ đi.
""Chủ nhân, đồ tốt, con thạch sùng ấy đã bị con trùng kia đánh chết rồi!"" - Thiên Long nói
Đằng Hải ngạc nhiên, hắn thốt lên:
""Cái gì!? Con trùng kia vậy mà lại mạnh tới vậy?""
Đằng Hải hắn ngẫm nghĩ, liền nói to ra chỗ Tiểu Kì:
""Muội trông nó giùm ca!!!""
Tiểu Kì nghe thấy, không nói gì cả, bỗng có tiếng nói vọng vào đầu hắn:
""Vâng!""
Đằng Hải ngạc nhiên, mới hỏi Thiên Long:
""Đây là truyền âm? Ngươi dạy con bé ư?""
""Đây là do khế ước, chủ nhân đừng lôi ta vào..."" - Thiên Long nói
Đằng Hải liền lật sách, tìm kiếm con trùng kia. Vọng Hư Trùng, một con đại trùng có độc tố kinh hoàng, thâm nhập qua đường không khí, trừ phi bách độc bất xâm không thì con trùng này chính là một cỗ máy chết chóc, tu vi yêu thú bậc 13.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương