Tiểu Điện Hạ và Xác Ướp Bí Ẩn
Chương 1
01
Tôi tên là Lộ Tranh, là sinh viên hệ thạc sĩ Khảo cổ học duy nhất còn lại của Đại học A khóa 2021.
Thật ra, ban đầu tôi học ngành Luật ở bậc đại học. Tuy nhiên, không hiểu sao, đến năm thứ ba, tôi lại bất ngờ nảy sinh ý định thi vào ngành Khảo cổ học.
Mặc cho sự khuyên ngăn của thầy cô và bố mẹ, tôi vẫn quyết tâm theo đuổi ước mơ của mình, dù có dùng mười con trâu hợp sức kéo lại cũng không lay chuyển được quyết định của tôi.
Cuối cùng, tôi đã đạt được nguyện vọng và trở thành sinh viên cao học ngành Khảo cổ học duy nhất của trường Đại học A.
Tuy nhiên, sau khi nhập học, một câu hỏi bất chợt nảy sinh trong tâm trí tôi:
Tại sao tôi lại chọn đúng ngành Khảo cổ học này này để học cơ chứ?
Nhưng giờ mới hối hận thì cũng muộn rồi, vị giáo sư mới nhìn tôi với vẻ mặt hiền từ:
“Tốt lắm, rất có tiềm năng, nhìn em là tôi biết ngay em sẽ trở thành ngôi sao tương lai của ngành khảo cổ học của chúng ta!”
… Cám ơn thầy đã quá khen.
02
Cách đây một thời gian, dưới chân núi Mạc Tây, nơi vốn dĩ được quy hoạch để xây dựng khu biệt thự cao cấp, đã khai quật được một ngôi mộ cổ quy mô hoành tráng, đi cùng với số lượng đồ tùy táng vô cùng phong phú, vượt xa mọi kiến thức và kinh nghiệm trước đây của giới khảo cổ.
Đến cả giáo sư Hồ, người đã dành cả đời nghiên cứu khảo cổ học cũng không kiềm được phấn khích đến mức mất ngủ suốt đêm.
Đáng chú ý hơn nữa, chúng tôi thậm chí còn đào ra được những ngôi m.ộ tập thể chứa hàng vạn người bên trong.
Nhìn cái hố đầy xá.c ch.ết, tất cả mọi người đều choáng váng không nói nên lời.
Chủ nhân ngôi mộ này phải t.àn b.ạo và đ.áng s.ợ đến mức nào chứ?
Tuy nhiên, sau nhiều tháng khai quật, danh tính của chủ nhân ngôi mộ vẫn còn là một bí ẩn. Người ta chỉ biết sơ lược rằng ông ta sống cách đây khoảng một nghìn năm và có địa vị phi thường.
Cuối cùng, sau ba tháng miệt mài khai quật, chúng tôi đã đào đến được lăng mộ chính.
Lăng mộ này hoàn toàn khác với những gì chúng tôi từng thấy trước đây. Bên trong không có bất kỳ đồ tùy táng thông thường nào, mà chỉ có những hình nhân được đúc bằng huyền thiết và một bệ thờ kỳ lạ được làm bằng vàng, cùng với đó là những b.ùa c.hú.
Trên bệ thờ cũng được khắc những ký tự bí ẩn.
Một chiếc quan tài đen kịt được đặt nằm ngang chính giữa bệ thờ.
Không hiểu sao, tôi lại có cảm giác kỳ lạ rằng hơi thở toát ra từ quan tài kia vừa quen thuộc lại vừa đáng sợ.
Nó toát ra một hơi thở quyền uy đặc biệt, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Bước lên bục tế, tôi bỗng cảm thấy choáng váng.
Đàn anh Trình Minh Phong ở bên cạnh vội vàng đưa tay đỡ lấy tôi:
“Tranh tử, sao vậy? Không khỏe à?”
Tôi áp tay lên ngực, cố gắng đè nén tiếng tim đập thình thịch, mỉm cười gượng gạo:
“Không sao, có lẽ tối qua em ngủ muộn quá.”
Trình Minh Phong quan tâm hỏi:
“Vậy tối nay em nghỉ sớm đi, đừng thức khuya quá nhé.”
“Vâng, cảm ơn đàn anh.”
–
3
Quan tài được mở ra, tôi đi theo giáo sư bước tới, cho tới khi nhìn rõ thi thể bên trong, tất cả mọi người ở đó đều đồng loạt há hốc mồm.
Ngoài việc nhợt nhạt và không có m.áu ra thì gần như không thể phân biệt th.i th.ể này với một người sống bình thường.
Như thể vừa mới ch.ết hôm nay vậy.
Càng thêm kinh ngạc là khuôn mặt của hắn, vẻ đẹp không thể nào dùng lời miêu tả, như thể là con cưng được toàn bộ thần linh yêu mến, từng đường từng nét đều hài hòa tuyệt hảo đến cực điểm.
Thế nhưng vẻ đẹp ấy lại không khiến hắn trở nên nữ tính, mà ngược lại sắc bén và mạnh mẽ, khiến người ta không khỏi muốn quỳ xuống trước mặt hắn.
Bầu không khí xung quanh bỗng chốc im bặt, không một tiếng động.
Cuối cùng, không biết ai thốt lên một tiếng kinh ngạc: “Vãi thật …!”
Tốt lắm, đây chính là điều tôi muốn nói.
==> Ủng hộ nhà dịch tại website METRUYEN.ME nhé cả nhà!!! <==
4
Nam thi bị mang về phòng thí nghiệm, đồng thời cũng được đưa lên mạng.
Cả thế giới bùng nổ! Leo top trend tại hơn 80 quốc gia và khu vực chỉ trong đêm.
X.ác ư.ớp trai đẹp ngủ trong quan tài gây bão mạng xã hội, fan hâm mộ cuồng nhiệt xuất hiện, siêu thoại được lập trên Weibo chỉ trong đêm, lượng người check in cực kỳ đông đảo, đang có dấu hiệu tăng lên không ngừng nghỉ!
Trong siêu thoại, một đám fan nữ khóc lóc than vãn
“Khi người sinh ra, ta chưa có trên đời.
Ta sinh ra rồi, người đã lạnh lẽo suốt nghìn năm.”
Có người còn hỏi sau này sẽ trưng bày ở bảo tàng nào, họ đã chuẩn bị đi ứng tuyển làm quản lý xong xuôi đâu vào đấy rồi.
Chưa dừng lại ở đấy, có người còn trực tiếp sản xuất fanfic tại chỗ:
“Chỉ cần một xẻng đất, ta vô tình đào được một nam nhân tuấn tú. Đêm ấy, ta quay ngược thời gian về một ngàn năm trước. Nam nhân đôi mắt ửng hồng, ghì chặt ta xuống giường, “Nương tử, phu quân đã đợi nàng khổ sở quá.”
Hừm ….
Tôi chỉ muốn nói, việc mê một xác ướp từ 1000 năm trước có thực sự ổn không?
Có vẻ hơi bi.ến thá.i nhỉ?
5
Mặc dù th.i th.ể đó thực sự đẹp trai thì có đẹp trai, nhưng không hiểu sao, tôi lại luôn cảm thấy có chút sợ hãi, chỉ muốn tránh xa hắn ta tám trăm cây số.
Thế nhưng, khi sáng hôm sau khi đi theo giáo sư đến phòng thí nghiệm, chúng tôi phát hiện ra rằng th.i th.ể đó đã biến mất một cách bí ẩn.
Rõ ràng phòng thí nghiệm được niêm phong hoàn toàn, chỉ có một lối ra vào, hơn nữa còn được được giám sát 24/24 giờ.
Nhưng thi thể người đàn ông đó thực sự đã biến mất.
Cảnh sát đã tiến hành lục soát kỹ lưỡng cả bên trong và bên ngoài viện nghiên cứu, các nhân viên của chúng tôi cũng đi tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ manh mối nào.
Tối hôm đó, sau một ngày làm việc mệt mỏi, tôi trở về nhà kiệt sức, chỉ rửa mặt qua loa rồi lăn ra ngủ.
Nửa đêm, trong mơ màng, tôi như cảm nhận được bàn tay mát lạnh lướt qua má.
Cảm giác ấy nhẹ nhàng, tê tê, khiến tôi rùng mình.
Mở mắt ra, tôi bỗng chốc cứng đờ người trên giường.
Có lẽ do đào mộ nhiều, nên tôi có thói quen để một chiếc đèn ngủ nhỏ khi ngủ.
Lúc này, dưới ánh sáng vàng ấm của đèn ngủ, tôi nhìn thấy một người đàn ông vô cùng đẹp trai đang ngồi bên giường tôi, đưa tay ra vuốt ve má tôi.
Mà người đàn ông này, chính là x.ác ư.ớp ngàn năm đã biến mất ban sáng!
Cơn sợ hãi tột độ ập đến, bao trùm lấy tôi. Cơ thể tôi phản ứng lại theo bản năng, khiến tôi không thể cử động.
Bàn tay hắn từ từ di chuyển từ khuôn mặt tôi xuống cổ.
Hắn siết chặt lấy cổ tôi, đột ngột tăng thêm lực.
Tôi bỗng dưng lấy lại quyền kiểm soát cơ thể và bắt đầu vùng vẫy một cách cuồng loạn.
Hắn ta nhìn tôi, ánh mắt mê đắm và cuồng loạn, nụ cười khát m.áu trên môi dần lan rộng.
“Bắt được nàng rồi, tiểu Điện hạ của ta.”
6
Ngay lúc tôi tưởng chừng như sắp nghẹt thở đến nơi, áp lực trên cổ bỗng chốc được giải phóng.
Không khí tràn vào mũi miệng, tôi co ro người, ôm lấy cổ ho dữ dội và thở dốc.
Nhưng rồi, hắn cúi xuống, bóp chặt lấy cằm tôi, đôi môi mỏng manh áp lên, trao cho tôi một nụ hôn cuồng nhiệt như muốn cướp đi mọi thứ.
“A Tranh, A Tranh của ta, ta cuối cùng cũng tìm được nàng rồi…” hắn thì thầm, giọng run rẩy.
Tôi hoảng sợ giãy giụa thoát khỏi, lắp bắp:
“Anh… anh là ai? Là người… hay… ma?”
“A Tranh không nhớ ta sao?” Gương mặt người đàn ông, hay nói đúng hơn là x.ác ướp nhếch mép, trong mắt lộ ra vẻ mỉa mai và căm phẫn,
“Làm sao nàng dám quên trẫm! Làm sao nàng dám?!”
Hắn đột ngột nổi giận, gân xanh nổi lên trên trán, tóm lấy vai tôi, gầm lên:
“Trẫm không cho phép nàng quên, trẫm không cho phép!”
Hai vai tôi nhói đau.
Tôi rê.n rỉ vì đau.
Lực siết đột ngột buông lỏng, giọng hắn cứng rắn:
“A Tranh, về với trẫm.”
Đi về đâu?
Về… về đâu?
Về địa ngục sao?
Địa ngục sao?
Cứu tôi với!
“Cứu mạng! Có m.a!” Tôi hoảng hốt la hét, vồ lấy cây thánh giá dưới gối,
“Oan có đầu nợ có chủ, ai hại anh thì anh tìm người đó, đừng tìm tôi! Anh nhận nhầm người rồi, thật sự nhận nhầm người rồi!”
Bàn tay trắng lạnh mảnh khảnh vươn ra, giật phắt cây thánh giá khỏi tay tôi, ném xuống đất mà không thèm nhìn.
Chết tiệt! Hàng rong quả nhiên không đáng tin cậy!
Rồi hắn ta lại đặt tay lên cổ tôi,
“Đừng ép ta phải b.ẻ gã.y cổ nàng.”