Tiểu Điện Hạ và Xác Ướp Bí Ẩn
Chương 2
7
Cơ thể tôi bỗng nhẹ bẫng, bị hắn bế xốc ngang hông.
Chắc hẳn chưa có ai từng trải qua cảm giác bị một xá.c ướp ngàn năm ôm trong vòng tay như tôi ha.
Cảm giác đó ư? Chỉ có thể tóm gọn trong hai từ:——————– sợ hãi tột độ!
“Anh trai à, anh thực sự nhận nhầm người rồi. Anh đã ch.ết hơn một nghìn năm rồi, kẻ thù dù có thế nào cũng không thể là em được. Anh hãy buông em xuống rồi chúng ta nói chuyện đàng hoàng được không?”
Tôi cố gắng bình tĩnh nói chuyện với hắn, nhưng thực tế, hàm răng tôi đang run lên va vào nhau cộp cộp, cả người căng cứng như một chiếc cung được kéo căng.
“Không thể nhận nhầm, nàng chính là A Tranh của trẫm.”
Hắn bế tôi đi một mạch đến vị trí lăng mộ chính.
Tôi hoảng hốt, con m.a này đừng nói là định kéo tôi xuống đây cùng hắn c.hôn chung đấy nhé!
Đúng như dự đoán, hắn ta đặt thẳng tôi vào trong qua.n t.ài.
Tôi sợ đến mức suýt ngất xỉu tại chỗ.
Đợi một lúc lâu, nhưng có vẻ như hắn không có ý định gi.ết tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm, may mà vậy, chỉ cần tôi nằm đây một đêm, ngày mai sẽ có người phát hiện ra tôi thôi.
Khi tôi vừa buông lỏng tâm trí, hắn liền rút từ thắt lưng một con da.o găm bằng vàng, rạ.ch một đường vào lòng bàn tay, m.áu tư.ơi tuôn chảy xuống rãnh phù văn trên bệ thờ.
Bỗng chốc, những ký tự bắt đầu phát sáng.
Trước sự ngỡ ngàng của tôi, hắn cũng nhảy vào qua.n tà.i, ôm tôi nằm xuống.
Ánh sáng vàng chói lọi phun trào từ bệ tế, theo bản năng tôi nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra lần nữa, nắp quan tài không biết khi nào đã được đóng lại, cả thế giới chìm trong bóng tối.
Tôi như bị rút cạn sức lực, không thể cử động.
Xá.c ướp bên cạnh đá tung nắp quan tài, lật người ra rồi ôm tôi lên một lần nữa.
Tôi kinh ngạc tột độ khi phát hiện ra rằng lăng mộ mà chúng tôi khai quật ban đầu nay lại nguyên vẹn như mới, thậm chí còn sáng bóng như vừa được xây dựng xong.
Hắn ôm tôi bước ra khỏi lăng mộ.
Bên ngoài lăng mộ, hai hàng lính cổ trang xếp hàng hai bên, kéo dài tít tắp.
Một người đàn ông ăn vận như thần côn* cổ đại tiến lên quỳ gối hành lễ:
“Cung nghênh Hoàng thượng, cung nghênh Hoàng hậu nương nương, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
*神棍: giống thầy tu á.
Tiếp theo, tất cả mọi người đều quỳ xuống:
“Cung nghênh Hoàng Thượng, cung nghênh Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Giữa tiếng hô vang vạn tuế, đầu tôi cuối cùng cũng choáng váng, ngất xỉu đi.
Niềm suy nghĩ cuối cùng trước khi ngất đi là, có vẻ như tôi đã xuyên không cmnr …….
8
Tôi thật sự đã xuyên không rồi.
Tôi xuyên không đến một triều đại không hề xuất hiện trong lịch sử – triều Cẩn.
Vài ngày trước, chúng tôi khai quật được một x.ác ướp nam giới, chính là hoàng đế Cẩn triều hiện tại, Cẩn Hành.
Ba năm trước, phế hậu tự th.iêu trong ngục tối, nhưng đại tư tế* thiên giám lại khẳng định rằng phế hậu không hề c.hết, chỉ là rời khỏi thế giới này.
*người được giao phụ trách trông coi về tế tự, lễ nghi, cúng tế, thờ phụng.
“Nàng là hoàng hậu của trẫm, trẫm cớ gì không thể vào?” Hắn khẽ nhếch môi, thậm chí còn đưa tay bắt đầu cởi áo choàng.
Tôi vô cùng hoảng hốt, la lên: “Tôi vẫn còn ở bên trong! Ra ngoài nhanh!”
Hắn ta ở đây, tôi lại không dám ra khỏi nước, thật là tiến thoái lưỡng nan.
Hắn phớt lờ, hoàn toàn không quan tâm, thẳng tay cởi triều phục, lộ ra thân hình như tượng điêu khắc, đường nét cơ bắp khiến người ta nhìn vào mà m.áu dồn lên não!
Đặc biệt là đối với gái già đang “ế” như tôi!
Nhìn thấy hắn đang bắt đầu cởi áo, tôi hoảng hốt nhắm chặt mắt lại:
“Anh… anh làm gì vậy? Qu.ấy r.ối hả!”
Từ phía đối diện truyền đến tiếng nước, tôi nheo mắt nhìn qua khe ngón tay, thấy hắn chìm xuống nước, từ từ tiến lại gần.
Thân hình người đàn ông cao lớn, mực nước ngập đến cổ tôi chỉ đến ngực hắn, tỏa ra một luồng uy lực rợn người.
“Đừng tiến lại đây, nếu anh dám tiến lại gần hơn, tôi sẽ…”
“Sẽ làm gì?” Hắn cất tiếng trêu tức.
Mắt tôi đảo quanh tìm kiếm bất kỳ v.ũ kh.í nào, nhưng vô ích.
Chẳng có gì trong tầm tay, đành bất lực nhìn hắn tiến đến gần hơn, mà tôi không thể làm gì để chống lại.
Cuối cùng, tôi cắn răng, hạ quyết tâm, bất chấp mọi thứ quay người leo lên bậc thang bồn tắm chuẩn bị lao vào mặc quần áo.
Nhưng vừa bước lên một bước, mắt cá chân của tôi đã bị người đàn ông phía sau túm lấy, nhẹ nhàng kéo một cái, tôi hét lên một tiếng và ngã vào bồn tắm!
Rồi đầu va mạnh vào thành bồn tắm, lại một lần nữa tự làm cho mình ngất xỉu…….
9
Khi tôi mở mắt ra, Cẩn Hành đang ngồi ở mép giường thẳng tôi với ánh mắt phức tạp.
Tôi sợ đến mức suýt nữa thì về đoàn tụ với tổ tiên.
Thấy tôi tỉnh lại, hắn đặt tay lên trán tôi, nhẹ nhàng hỏi:
“Còn đau không?”
Lúc này tôi mới cảm nhận được từng đợt nhói nhói nơi trán.
Cú đập đó quả thực không nhẹ, giờ đầu tôi vẫn ù ù cả tiếng.
Còn ai hại tôi chứ, còn dám hỏi?
Nhưng ở dưới hiên nhà, ai cũng phải cúi đầu, câu này tôi không dám nói.
“Anh này, không phải, đại ca, không không, Cẩn Hành,” tôi ngồi dậy, cẩn thận lựa lời,
“Anh thực sự nhận nhầm người rồi, tôi không phải hoàng hậu của anh đâu, xin anh thả tôi ra, tôi muốn về nhà…”
Vị nam nhân vừa nãy còn dịu dàng bỗng chốc nổi giận, khuôn mặt tuấn tú trở nên dữ tợn.
Khoảnh khắc sau, bàn tay hắn lại siết chặt lấy cổ tôi, gầm lên giận dữ:
“Nàng lại muốn rời khỏi ta sao, muốn đi đâu? Ta không cho phép nàng đi, đời này đừng hòng mong thoát khỏi ta, chế.t cũng không được!”
Nhìn thấy mặt tôi đỏ bừng, đau đớn không chịu nổi, hắn như nhận ra mình nặng tay quá, đột nhiên thả lỏng.
Tôi thở dốc dữ dội.
Bộ đ.iên à? Sao cứ thích b.óp cổ người khác cho nghẹt thở vậy?
Hắn đưa tay ra, có vẻ hơi thất vọng.
“A Tranh, đừng bỏ ta lại được không? A Tranh?”
Hắn ôm lấy tôi, giọng run rẩy lẩm bẩm.
Thật đáng sợ, người này tính khí thất thường, cảm xúc lên xuống còn hơn cả tàu lượn siêu tốc nữa, ở cùng hắn ta sớm muộn gì cũng “tắt điện” mất thôi.
“Tôi thực sự không phải….”
Hắn buông tôi ra, vẻ hoảng loạn ban nãy đã biến mất, thay vào đó là nụ cười lạnh lùng:
“Quên rồi ư? Vậy thì trẫm sẽ giúp nàng nhớ lại.”
Nói xong, hắn tóm lấy cánh tay tôi và kéo tôi đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.
Tôi bị hắn kéo đi lảo đảo:
“Anh làm gì vậy? Muốn dẫn tôi đi đâu? Buông tôi ra!”
“Hoàng hậu đã quên rồi ư? Trẫm sẽ đưa nàng đi tìm lại những gì đã quên.” Hắn bước ra khỏi cửa, lớn tiếng ra lệnh: “Truyền ngựa!”
Tôi được Cẩn Hành ôm lên xe ngựa, bánh xe lăn lăn qua con đường cung điện sâu thẳm, những cung nhân trên đường đều quỳ xuống lạy.
Ai ngờ, quanh khúc cua, hai cung nữ không biết xe vua sắp đến, ùa ra đùa giỡn, va ngay vào trước xe ngựa.
Hai người hoảng sợ vội vàng quỳ xuống cầu xin tha mạng.
Cẩn Hành sắc mặt không thay đổi, nhẹ nhàng mở miệng: “G.iết.”
Nội thị lập tức trả lời: “Vâng, người đâu, kéo xuống hành quyết!”
Thị vệ tiến lên lôi kéo cung nữ đi, tiếng khóc lóc thảm thiết cầu xin tha mạng vang vọng khắp nơi.
Mặt tôi tái nhợt đi, họ chỉ là không kịp hành lễ mà thôi, vậy mà hắn ta lại muốn g.iết họ!
“Anh… anh điên rồi, tại sao lại muốn gi.ết họ?”
“A Tranh mềm lòng rồi sao?” Hắn vươn tay bóp lấy cằm tôi, buộc tôi nhìn thẳng vào mắt hắn,
“Hoàng hậu của trẫm, A Tranh của trẫm từ bao giờ lại trở nên nhân từ thế này? Nếu ngày đó nàng chịu mềm lòng với trẫm một chút, thì chúng ta…”
Hắn nói, trên mặt hiện rõ vẻ đau khổ, nhưng rồi lại không nói tiếp.
10
Xe ngựa dừng lại ở một nơi hẻo lánh, tôi được Cẩn Hành dẫn vào trong ng.ục tố.i tối tăm và ẩm ướt.
Nơi này tràn ngập mùi m.áu và mùi th.ối r.ữa nồng nặc, khiến người ta không thể thở nổi.
Sau khi vòng qua hành lang bẩn thỉu, tôi bị đẩy đến trước một cái lồng.
Bên trong có vài người bị nhốt trong những chiếc lọ cao chưa đến thắt lưng, chỉ lộ ra một cái đầu.
Đôi mắt của họ đều bị m.óc ra, để lại những lỗ đen trong h.ốc m.ắt.
Giòi bò khắp nơi, bốc mùi h.ôi t.hối.
Toàn cảnh giống như lu.yện n.gục.
Không, có lẽ luyện ngục không đáng sợ đến thế!
Người l.ợn!*
*人彘: một hình phạt t.àn kh.ốc triều Hán, cụ thể thì mn tự tra nha chứ sốp sợ chếc mẹ.
Tôi đột nhiên cảm thấy buồn n.ôn dữ dội và n.ôn ra liên tục.
Tôi quay người muốn trốn, nhưng Cẩn Hành lại cưỡng ép ôm eo tôi kéo tôi đến trước những cái vại đó.
“Làm sao vậy A Tranh, không nhận ra họ à? Đây là phụ hoàng, mẫu hậu và các anh của nàng đấy, hãy nhìn kỹ lại đi, nhìn kỹ lại đi! Có nhớ ra không?” Hắn ta cười một cách tà.n nh.ẫn, kh.át m.áu, như một con qu.ỷ từ đị.a ng.ục bước ra.
“Tôi không muốn nhìn! Tôi không muốn nhìn!” Tôi đi.ên cuồng giãy giụa, đấm đá vào hắn ta, “Buông tôi ra, đồ điê.n! B.iến th.ái!”
Người đàn ông này thật đáng sợ.
Hắn ta hoàn toàn là một bạo chúa, một kẻ điên!
Cẩn Hành đè đầu tôi xuống, ép tôi đối mặt với những người đó:
“Nhìn kỹ tôi xem, có nhớ không? Nhớ rồi hãy nói cho trẫm biết!”
Tôi khóc lóc thảm thiết:
“Không, tôi không phải Lộ Tranh, xin hãy để tôi đi, xin hãy để tôi đi…”
Hắn kéo tôi lại, nhìn vào mặt tôi, sự điê.n cuồng tràn ra:
“Nàng thực sự đã quên? Làm thế nào nàng có thể quên, cách nàng từng đối xử với ta, cách nàng chà đạp ta? Sao nàng có thể tàn nhẫn đến như vậy?”
“Không phải tôi, thật sự không phải tôi!” Tôi đau đớn cố gắng lắc đầu.
Trong lúc giằng co, một dòng nước nóng chảy từ trán xuống, máu làm mờ cả hai mắt tôi.
Sắc mặt Cẩn Hành đột ngột thay đổi, vừa rồi còn đ.iên cu.ồng vô trạng, trong chớp mắt đã đầy vẻ đau xót.
“A Tranh … A Tranh, nàng bị sao vậy?”
Đầu tôi như muốn nổ tung, tôi ngơ ngác nắm lấy tay áo hắn:
“Anh có thể ra khỏi đây được không, ra khỏi đây đi, làm ơn…”
Hắn cúi xuống bế tôi lên, vội vã chạy ra ngoài.
“Hồi cung!”