Tiểu Điện Hạ và Xác Ướp Bí Ẩn
Chương 4
15
Khi tỉnh dậy vào ngày thứ hai, bên cạnh tôi đã không còn ai.
Lúc đầu tôi nghĩ hắn sẽ sớm quay lại, nhưng không ngờ hắn lại biến mất hoàn toàn trong ba ngày.
Trong những ngày này, tôi đã tìm hiểu được khá nhiều điều từ các nữ quan trong cung.
Hóa ra, Cẩn Hành trước đây đã từng làm con tin ở Khương quốc trong sáu năm, cuộc sống rất thảm thương.
Sau đó, hắn giả ch.ết để quay về nước, kế thừa ngai vàng và sau đó t.àn s.át khắp nơi.
Chỉ trong vài năm, hắn đã tiêu diệt Khương quốc và một số quốc gia láng giềng, thành lập nên triều đại Đại Cẩn.
Nhưng không ai biết chuyện gì đã xảy ra giữa Lộ Tranh thật và hắn ta.
Tôi không quan tâm đến tình yêu và hận thù giữa họ, tôi chỉ muốn tránh xa tên biế.n th.ái này càng sớm càng tốt.
Nhưng các cung nữ và thị vệ luôn canh gác tôi, tôi thậm chí còn không thể ra khỏi phòng.
Dù tôi có nói gì đi chăng nữa, những người này vẫn không phản ứng như một khúc gỗ.
Toàn bộ ba ngày, tôi bị nhốt trong phòng.
Ngày thứ tư, Cẩn Hành trở về.
Ngay khi xuất hiện, hắn đưa tôi đến Thái Thịnh Cục. Tôi gặp lại tên đạo sĩ mà tôi đã gặp bên ngoài mộ vào ngày đầu tiên đến đây.
Hắn ta trông càng thêm kỳ quặc và huyền bí hơn.
Tôi bị dẫn lên một bệ cao khoảng năm tầng lầu. Mặt nền được đúc bằng vàng, trên đó khắc đầy những ký tự mà tôi không thể hiểu.
“A Tranh, nàng sẽ sớm nhớ ra trẫm thôi, đừng sợ.”
Tôi sợ chứ, sợ ch.ết có được không?
Lại bày trò mê tín dị đoan gì thế này!
Dưới ánh mắt dè chừng của tôi, tên đạo sĩ bắt đầu làm lễ, một đám người mặc trang phục kỳ lạ vây quanh tôi hát múa.
Bỗng nhiên, tên đạo sĩ túm lấy tay tôi và rạ.ch một nhát d.ao, khiến tôi nhăn mặt vì đau.
Má.u nhỏ xuống bùa chú, rõ ràng chỉ có vài giọt mà lại đột ngột đốt cháy bệ thờ.
Ngọn lửa hừng hực cháy, th.êu đ.ốt da thịt tôi. Bản năng muốn trốn chạy, nhưng cả người như bị đóng băng, không thể nhúc nhích.
Trong biển lửa, tôi qu.ằn q.uại co gi.ật, gào thét đến tê tái mà không ai cứu giúp.
“Cứu tôi, Cẩn Hành, cứu tôi… Đau quá…”
Hắn ta chỉ đứng một bên, sắc mặt bình thản, không hề có chút xao động nào.
Cuối cùng, trong cơn đau tột cùng, tôi ngất lịm đi.
Hoặc có thể, đã bị thiêu rụi thành tro bụi.
16
Tôi rơi vào một giấc mơ dài.
Trong giấc mơ, do bị t.ai n.ạn xe cộ, tôi bước vào một cuốn sách và trở thành một nữ phụ á.c độ.c làm bia đỡ đạn.
Vai nữ phụ tên là Lộ Tranh, là công chúa nhỏ được yêu mến nhất Khương quốc.
Nàng có vẻ đẹp vô song nhưng lại kiêu ngạo, độc đoán và thích làm điều ác.
Cuối cùng, bị hoàng đế khai quốc Cẩn triều là Cẩn Hành xử phạt thành ngư.ời l.ợn, hiện đang làm con tin ở Khương quốc. N.gười l.ợn ư, thật kinh khủng.
Nhưng may mắn thay, tôi có một hệ thống. Hệ thống bảo rằng chỉ cần tôi hoàn thành nhiệm vụ là có thể quay trở lại thế giới thực.
Vì vậy, tôi đã bước lên con đường làm việc cật lực cho hệ thống.
Nhiệm vụ đầu tiên, đó là cứu chuộc bạ.o ch.úa tương lai Cẩn Hành, làm ánh trăng sáng của đời hắn, và nâng mức độ hảo cảm lên một trăm.
Tôi vừa kiểm tra độ thiện cảm hiện tại.
Chà chà chà, tuyệt vời, -100.
Mở đầu tệ hại.
Nhưng không còn cách nào khác, để quay trở lại hiện thực, hơn nữa là để tránh bị biến thành ngư.ời lợ.n, tôi chỉ có thể liều mạng.
Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, trước khi bắt đầu làm việc, tôi quyết định tìm hiểu trước một số thông tin cơ bản.
Nhân vật chính trong sách là Cẩn Hành, một s.át thần bẩm sinh.
Mẹ của hắn là một cung nữ nhỏ trong hoàng cung Cẩn quốc, bị hoàng đế say rượu cư.ỡng hi.ếp nên mới mang thai hắn. Người phụ nữ vốn không được cưng chiều lại qua đời trong lúc sinh nở khó khăn.
Ngày Cẩn Hành ra đời, Khâm Thiên Giám bói cho hắn một lá số tử vi, nói rằng mệnh của hắn xui xẻo, bấy giờ hoàng đế càng không ưa hắn, ném hắn vào một gian phòng có hai cung nhân trông coi, từ đó không bao giờ nhìn hắn nữa.
Hai vị cung nhân biết tiểu hoàng tử bị hoàng đế khinh thường, không có người nào quan tâm đến hắn, cho nên luôn ứ.c hi.ếp, trút giận lên hắn, chỉ cần đảm bảo hắn sẽ không chế.t.
Có lẽ bản tính Cẩn Hành từ nhỏ đã thực sự t.àn nhẫn và kh.át m.áu.
Một đêm nọ, năm sáu tuổi, hắn đã dùng ki.ếm g.iết ch.ết cả hai người.
Vị hoàng đế vốn đã quên mất hắn vô cùng tức giận khi biết chuyện này, liền ném hắn vào lãnh cung tự sinh tự di.ệt.
Cẩn Hành bị sỉ nhục trong cung điện lạnh lẽo, chật vật sinh tồn cho đến năm mười tuổi, Cẩn quốc bị Khương quốc đánh bại, phải phái một hoàng tử làm con tin.
Hoàng đế cực kỳ đơn giản mà b.án Cẩn Hành đi.
Vì lo sợ Khương quốc nghi ngờ thân phận Cẩn Hành, hoàng đế còn đặc biệt phong Cẩn Hành làm thái tử, khiến người ta tưởng rằng ông ta rất coi trọng đứa con trai này.
Thực tế, Cẩn Hành sống hay ch.ết, ông ta hoàn toàn không quan tâm, thậm chí còn mong Cẩn Hành ch.ết quách đi cho rồi.
Bởi vì ông ta cho rằng, Cẩn quốc suy tàn, bại dưới tay Khương quốc chính là do có Cẩn Hành, kẻ mang vận mệnh xui xẻo mang lại.
17
23.
Nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành, nhiệm vụ thứ hai lại bắt đầu.
Nhiệm vụ lần này tàn nhẫn vô tình đến độ ngay cả tôi cũng phải ngả mũ thán phục.
Nhiệm vụ đó chính là lấy được tối đa hảo cảm của Cẩn Hành sau đó vứt bỏ hắn, khiến giá trị hắc hóa của hắn đạt 100, khiến hắn lột xác, triệt để biến thành một tên bạo quân.
Tôi mở khóa giá trị hắc hóa ban đầu của Cẩn Hành, ồ, 80!
Cách hoàn toàn hắc hóa cũng không còn bao xa nữa.
Tuy rằng không đành lòng, nhưng để có thể trở về nhà, tôi chỉ có thể làm những gì hệ thống yêu cầu.
Sau khi từ ngoài cung trở về, tôi liên tiếp một tháng trời không đi gặp Cẩn Hành.
Cuối cùng, hắn không thể ngồi yên được nữa, đi đến trước của cung của tôi mong được gặp mặt.
Tôi sai người ra ngoài chuyển lời, kêu hắn cút đi xa một chút.
Cẩn Hành sửng sốt, căn bản không muốn tin, đứng ngoài cửa cung của tôi cho đến tậm đêm khuya.
Cuối cùng tôi cũng không thể nhìn nổi nữa, vì vậy đã lệnh cho nội thị kéo hắn đi.
Ai mà ngờ hắn lại khỏe đến vậy, tôi phải cử thêm mấy người nữa đến mới có thể đuổi được hắn đi.
Ngày hôm sau, hắn chặn xe tôi lại.
“To gan, dám mạo phạm xe ngựa của công chúa! Còn không mau cút ra!” Giọng nói của Nội thị bén nhọn mang theo ý quát mắng.
Tôi vén rèm ra, ánh mắt thiếu niên hiện ra vẻ mong chờ: “A Tranh…
“A Tranh là cái tên ngươi có thể gọi sao? Người đâu, v.ả miệng!” Tôi thờ ơ nói.
Cẩn Hành sửng sốt, thậm chí quên cả phản kháng.
Đám nội thị tiến lên trước đè hắn xuống, những b.ạt tai liên tiếp rơi xuống cho đến tận khi khóe miệng hắn rỉ m.áu, nhưng hắn lại giống như không cảm nhận được gì, ánh mắt vẫn sống c.hết nhìn chăm chú vào gương mặt mặt tôi.
Trong mắt hắn tràn ngập vẻ mê man, bối rối và thống khổ.
Trong lòng tôi không biết vì sao đột nhiên lại có chút chua sót, chỉ đành vội vã mặc niệm trong đầu, hắn chỉ là một người giấy, người giấy, một người giấy mà thôi.
“A Tranh, nàng sao rồi, nàng rốt cục thế nào rồi…”
“Cẩn Hành, mong ngươi đừng tới quấy rầy bản công chúa nữa, nếu không bản công chúa nhất định sẽ không nhẹ nhàng bỏ qua cho ngươi đâu.” Nói xong, tôi lạnh lùng hạ lệnh: “Đi.”
Tôi hạ rèm xuống, xuyên qua khe hở trên cửa sổ, nhìn thấy Cẩn Hành bị áp giải quỳ ở bên đường.
Nhưng đầu hắn vẫn ngẩng cao, ánh mắt đuổi theo xe ngựa của tôi, không hề nhúc nhích.
24.
Sau đó, Cơ Hành nhiều ngày liên tiếp đến tìm tôi, những mỗi lần đến đều bị tôi sai người đuổi đi.
Tin đồn hắn đã thất sủng nhanh chóng lan truyền khắp nơi, những kẻ xu nịnh trước đây không dám chọc vào hắn nay lại bắt đầu đổi chiều, chẳng được mấy ngày, tôi đã nghe được tin hắn lại bị thương nặng.
Tôi không kìm được lòng, lén lút đến thăm hắn.
Vừa mới bước vào trong, tôi đã rơi vào một vòng tay ấm áp.
Cơ thể thiếu niên nóng đến kinh người, giọng nói gấp gáp mang theo vẻ mừng rỡ: “A Tranh, ta biết nàng sẽ không bỏ mặc ta mà, A Tranh, ta nhớ nàng, rất nhớ, rất nhớ.”
Tôi bỗng nhiên hiểu ra, hắn cố ý bị thương là để lừa tôi đến.
Ta giãy giụa dùng sức đẩy hắn ra, cơ thể thiếu niên loạng choạng, suýt thì ngã ra đất.
Gương mặt hắn đỏ bừng, khí sắc vô cùng kém, có lẽ đang bị sốt.
“Cẩn Hành, lần này ta tới tìm ngươi, là muốn nói với ngươi, về sau đừng đến quấy rầy ta nữa. Trước đây ta đối xử tốt với ngươi đều là để lừa gạt ngươi, ta đang chơi đùa ngươi, ngươi không phát hiện ra hay sao?”
Cẩn Hành hoảng sợ bước tới, lần nữa ôm tôi vào lòng: “Không, không thể nào, nàng lừa ta, ta không cho phép nàng nói như vậy nữa!”
Tôi lại lần nữa vùng ra, đẩy mạnh hắn một cái. Lần này hắn không đứng vững lại được, ngã ra đất.
Khóe miệng tôi hiện lên một nụ cười mỉa mai: “Cẩn Hành, ngươi sẽ không thật sự nghĩ rằng, loại người như con chuột cống như ngươi sẽ có người thích thật đấy chứ? Buồn cười thật đấy. Ta để ngươi lại lâu như vậy chỉ là để xem ngươi có thể buồn cười đến lúc nào mà thôi.”
Hắn mím chặt môi, ánh mắt tràn đầy vẻ không dám tin nhìn chằm chằm về phía tôi.
“Mùi vị bị người khác nâng lên tận trời rồi lại ngã về mặt đất có dễ chịu không?” Tôi bình tĩnh lắc lắc đầu, “Chậc chậc, thật là đáng thương, đáng tiếc cho một món đồ chơi thấp hèn như ngươi, đến nâng giày cho bản công chúa cũng không xứng.”
“A Tranh…” Hắn đau đớn lẩm bẩm, “A Tranh”
“Im miệng! Ngươi cũng xứng được gọi tên khuê mật của ta ư? Lần sau nếu còn tái phạm, bổn công chúa sẽ đánh g.ãy c.hân ngươi!” Tôi tức giận quát mắng: “Sau này nếu nhìn thấy bản công chúa thì cút xa một chút, đừng có lượn lờ trước mặt làm phiền đến ta.”
Tôi nói xong đang định rời đi, mắt cá chân đột nhiên lại bị một bàn tay tóm lấy.
Tôi không thèm ngoảnh lại, một chân đá bay bàn tay đó, sau đó mau chóng rời đi.
Vẫn may tôi chạy đủ nhanh, Cẩn Hành hẳn là không phát hiện ra sự hoảng loạn của tôi.
Đúng lúc này giọng nói của hệ thống vang lên bên tai: “Giá trị hắc hóa 87, tiếp tục cố gắng nha Tiểu Tranh tử, rất nhanh có thể về nhà thôi!”
Tôi rầu rĩ đáp lại một tiếng trong lòng: “Ừ.”
Hắn đúng là một bạo chúa trời sinh, giá trị hắc hóa thực sự rất dễ tăng.
Dù biết đó chỉ là người giấy, nhưng vì sao trong tôi vẫn khó chịu đến vậy?