Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Tiểu Điện Hạ và Xác Ướp Bí Ẩn

Chương 3



11

Cú va đập vào bể suối nóng đêm qua quả là không nhẹ. Vừa nãy, trong lúc vùng vẫy, vết thương lại bị rách ra, m.áu chảy đầm đìa.

Cẩn Hành ngồi bên giường, vẻ mặt nghiêm trọng, lau thuốc cho tôi và băng bó lại vết thương.

Động tác của hắn vô cùng cẩn thận, như thể dưới tay hắn là một vật báu dễ vỡ.

Vừa mới chứng kiến sự hung hãn của hắn, tôi không dám nhúc nhích, chỉ có thể run rẩy chờ hắn làm xong.

“A Tranh, trước đây nàng cũng từng băng bó vết thương cho ta như vậy, nàng có nhớ không?”, hắn ta dịu dàng nói, dường như chìm đắm trong ký ức đẹp đẽ, nụ cười trên môi lần đầu tiên không mang vẻ tà.n nhẫn và khát m.áu.

Tôi không dám nói với hắn là tôi không nhớ, tôi không nhớ cái con mọe gì cả.

May thay, hắn cũng không quan tâm, chỉ tự mình đắm chìm trong hồi ức.

Cuối cùng hắn cũng băng bó xong.

Quay người, nụ cười biến mất, hắn nói với thái y đang quỳ dưới đất:

“Nếu vết thương của hoàng hậu nứt ra lần nữa, mạng ngươi cũng không cần giữ nữa.”

Thái y già đáng thương sợ hãi run rẩy: “Thưa bệ hạ, thần biết rồi.”

“C.út đi.”

“Tạ ơn bệ hạ.” Thái y vừa dứt lời đã trốn chạy như bị ma đuổi.

“Không liên quan đến ông ta.” Tôi cố gắng chịu đựng áp lực và nói.

Cẩn Hành nhìn tôi một cách bình tĩnh:

“Nếu không muốn ông ta ch.ết thì hãy trân trọng cơ thể của nàng. Nếu nàng xảy ra chuyện gì, sẽ có rất nhiều người phải ch.ết theo, nàng hiểu không?”

Giọng điệu hắn nhàn nhã, như thể chỉ đang nói thời tiết hôm nay rất đẹp.

Bỗng nhiên tôi nhớ đến những hố c.hôn tập thể được khai quật trong lăng mộ, cả người không khỏi rùng mình.

Con người trong mắt hắn chẳng đáng giá gì.

Cung nữ mang cháo cá tươi đến, hắn nhận lấy, múc một muỗng, nhẹ nhàng thổi nguội rồi đưa đến bên môi tôi, giọng điệu mang theo sự dụ dỗ:

“A Tranh, ăn chút gì đi, không thì vết thương sẽ không lành.”

Tôi không dám từ chối, ngoan ngoãn ăn hết, nhưng chẳng thấy ngon miệng gì.

Làm sao tôi mới có thể thoát khỏi đây?

Tiếp tục thế này, tôi cảm giác mình có thể bị tên biế.n th.ái này giế.t bất cứ lúc nào.

12

Vài ngày sau, vết thương của tôi đã lành và đóng vảy.

Cẩn Hành đưa tôi đến một nơi giống như đấu trường thú, để xem một n.ô l.ệ chiến đấu với một con báo gấm.

Người đó gầy gò và thấp bé, hoàn toàn không phải là đối thủ của con báo gấm, chỉ trong vài hiệp, hắn đã bị con báo gấm quật ngã xuống đất và cắ.n đ.ứt cổ.

Cảnh tượng quá đẫ.m m.áu, khiến tôi sợ hãi và muốn bỏ chạy ngay lập tức.

Nhưng Cẩn Hành không cho phép, hắn giữ chặt tôi trên ghế.

Tôi run rẩy nhắm chặt mắt lại, nhưng tiếng la hét thảm thiết của n.ô l.ệ vẫn không ngừng vang vọng, khiến tim tôi đập thình thịch như sắp vỡ.

“Mở mắt ra nhìn, A Tranh, các ca ca của nàng hồi xưa cũng đối xử với ta như vậy, nhớ không?”

Tôi đau khổ che tai lắc đầu:

“Tôi không biết, tôi không biết gì cả, cầu xin anh hãy buông tha cho tôi… xin anh…”

“Mở mắt ra,” hắn gầm lên, “đừng ép ta nhét nàng vào trong bình.”

Tôi sợ đến mức lập tức mở mắt ra nhìn hắn:

“Cẩn Hành, đừng ép tôi, đừng ép tôi nữa…”

Hắn đưa tay lau nước mắt trên má tôi:

“Thật đáng thương, A Tranh, trông nàng như thế này thật khiến ta muốn…”

Dưới cái nhìn kinh hoàng của tôi, hắn mỉm cười bình tĩnh.

Đúng lúc này, những n.ô .lệ mới được đưa vào đấu trường, nhưng con báo săn lại buông miếng mồi trong miệng, quay người lao ra!

Con báo được chăm sóc chu đáo, thân hình săn chắc, to lớn, thậm chí cả lông cũng mượt mà bóng mượt.

Ngay khi nó lao ra, nó đã lao nhanh như chớp về phía khán đài, trong hỗn loạn nó lao về phía tôi!

“Cứu giá! Cứu giá!”

Tất cả mọi người xung quanh đều hoảng loạn.

Động tác của con báo quá nhanh, tôi không kịp né tránh, chỉ thấy nó đã đến trước mặt, giương ra những móng vuốt sắc nhọn. Tôi theo bản năng nhắm chặt mắt.

Ngay lập tức, cả người tôi bị ai đó ôm vào lòng, chao đảo.

“Hự……” Người phía sau phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn.

Hóa ra con báo đã vồ một móng vào lưng Cẩn Hành!

“Bảo vệ Bệ hạ! Nhanh! Nhanh lên!” Tiếng la hét chói tai của hoạn quan như muốn xé nát màng nhĩ.

Một đám thị vệ cầm giáo ngắn kiế.m dài ùa vào, đ.âm chết con báo đang phát cuồ.ng trên mặt đất.

Tôi bàng hoàng quay lại, nhìn thấy Cơ Hằng từ từ gục xuống đất.

Một kẻ tàn nhẫn và ham mê tàn s.át như vậy, vậy mà lại cứu tôi.

Lúc đó, tôi choáng váng đến mức không nói nên lời.

Đầu óc tôi trống rỗng.

Hắn đưa tay nắm lấy tôi, khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn nở nụ cười:

“A Tranh, hồi đó nàng cũng bảo vệ ta như thế này, nàng có còn nhớ… không?”

Tôi không nhớ, tôi thực sự không nhớ gì hết.

13

Con báo này mạnh đến mức vết thương trên lưng Cẩn Hành đã sâu đến tận xư.ơng.

Khi được băng bó, mồ hôi lạnh toát ra trên trán hắn, nhưng hắn lại không kêu lấy một tiếng, chỉ nhìn tôi với vẻ mặt trắng bệch, không chớp mắt, như đang tìm kiếm điều gì đó trên khuôn mặt tôi.

Hắn đã ra lệnh xử t.ử tất cả các người huấn luyện thú, tuy sợ lắm nhưng tôi không thể chịu được, cố gắng cầu tình.

Thân mình trần trụi của hắn được quấn một tầng vải trắng.

Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt tôi, ngón tay cái nhẹ nhàng miết trên má tôi: “Được thôi, A Tranh muốn gì, Trẫm đều đáp ứng.”

Nói xong, trên nở một nụ cười nhạt.

Có lẽ vì mới bị thương, trên khuôn mặt hắn bớt đi phần nào hung bạo, thay vào đó là sự yếu đuối và tan vỡ.

Kết hợp với khuôn mặt tuyệt đẹp đó, nếu đặt vào thời hiện đại, không biết sẽ khiến bao nhiêu thiếu nữ ngày đêm nhớ nhung.

Lần này hắn ta lại dễ tính đến vậy, khiến tôi không khỏi hoang mang.

Nghĩ đến chuyện hắn nói rằng anh trai của Lộ Tranh trước đây đã ném hắn vào đấu trường, nhưng Lộ Tranh lại cứu hắn, tôi thầm nghĩ, có lẽ hắn ta cũng có phần nương tay với tôi.

Tuy nhiên, suy nghĩ này chỉ tồn tại được hai canh giờ, tôi mới biết mình đã sai lầm đến mức nào.

Cung nữ mang thức ăn tối đến, một đĩa lớn được đậy nắp, không biết bên trong là gì.

Hắn cười lạnh lùng nhìn tôi: “Mở ra.”

Tôi bỗng có một dự cảm không lành, cẩn thận nhấc nắp lên, bên trong bất thình lình nằm hai bàn tay người đã được hấp chín!

Tôi trợn tròn mắt, cơ thể lạnh toát, như rơi vào hầm băng.

“A!” tôi la lên và ném chiếc nắp xuống đất. Toàn thân ngã nhào về phía sau, hoảng loạn lùi bước, cho đến khi va vào góc tường.

Tôi co quắp đầu gối, ôm lấy đầu, ước gì có thể chui cả người vào trong tường.

Cẩn Hành đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt tôi và ngồi xuống:

“Trẫm nói có thể miễn hắn ta tội ch.ết, nhưng không nói là cho phép hắn ta được sống. Đã nhơ nhớp đến mức không bằng một con sú.c si.nh, đôi tay này giữ lại làm gì?”

“A Tranh, bữa tối hôm nay, nàng có thích không?”, hắn nói với giọng lạnh lùng,

“Trước kia nàng cũng từng như vậy, ch.ặt đ.ứt tay của cung nhân duy nhất bên cạnh ta đưa cho ta phải không? Nàng còn nhớ không?”

Hắn đưa tay ra ôm lấy tôi.

“Tôi không làm! Kẻ đi.ên, đồ đi.ên, bạo chúa! Đừng đụng vào tôi! Cút ngay!”

Hắn ta thật sự quá đi.ên cuồng, tôi chưa từng gặp ai như vậy, khiến cả người tôi rùng mình, da gà nổi khắp người.

Tôi hoảng hốt tột cùng, vùng vẫy, nhưng vẫn bị hắn ta ấn mạnh vào ngực.

Tay tôi vô tình chạm vào vết thương trên lưng hắn, hắn rên khẽ một tiếng, khuôn mặt nhăn nhó vì đau, nhưng vẫn không chịu buông tay.

==> Ủng hộ nhà dịch tại website METRUYEN.ME  nhé cả nhà!!! <==

14

Vết thương trên người Cẩn Hành bị nứt ra, má.u chảy khắp nơi, nhưng hắn không quan tâm, như thể vết má.u trên mặt đất không phải của hắn.

Thái y băng bó lại vết thương cho hắn, dặn dò phải chăm sóc bản thân thật tốt, nhưng lại sợ hãi đến mức nuốt lời còn lại, bò trên mặt đất bỏ chạy.

Đêm dày đặc như mực.

Tôi nằm trong lòng Cẩn Hành, không khỏi có chút run rẩy.

Khi nghĩ đến sự tà.n ác, gi.ết người và tâm trạng thất thường của người đàn ông này, tôi vô cùng sợ hãi.

Tôi chưa bao giờ trải qua nỗi kinh hoàng như vậy trong suốt 22 năm cuộc đời.

Tôi không biết trước đây Lộ Tranh cùng Cẩn Hành có bao nhiêu ân oán, nhưng tôi vô tội.

Tại sao tôi lại phải bị hắn ta tra tấn như thế này chứ?

Tôi chỉ muốn rời khỏi đây. Nhưng tôi lại bị gia.m cầ.m.

Không có sự cho phép của hắn, tôi thậm chí không thể bước ra khỏi phòng.

Cung điện này vô cùng tráng lệ, trang trí nội thất không kém phần xa hoa phi thường.

Vàng ngọc, ngọc dạ quang, lụa, gấm vóc, san hô đỏ, được bày trí khắp nơi trong phòng, ngay cả thảm trải sàn cũng được làm từ lông c.áo thượng hạng.

Những thứ này, vốn dĩ đối với một sinh viên khảo cổ học mà nói là những tài liệu nghiên cứu quý giá vô cùng, nhưng bây giờ tôi hoàn toàn không có tâm trạng để quan tâm.

Tôi mất ngủ đến tận đêm khuya.

Nửa đêm, giọng nói của hắn đột nhiên vang lên: “A Tranh…”

Giọng nói đó lại mang theo sự run rẩy và nức nở.

“A Tranh, nàng có thể yêu ta được không? A Tranh, hãy yêu ta như trước, làm ơn…”
Giọng điệu hắn khiêm nhường, ngoan đạo và đầy khẩn cầu.

Đôi tay xung quanh tôi siết chặt hết lần này đến lần khác, khuôn mặt hắn vùi vào cổ tôi.

Đôi môi nóng bỏng cùng những giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống cùng một lúc.’

“Đừng quên ta, đừng bỏ rơi ta… A Tranh, A Tranh của ta…”

Tôi đã từng thấy hắn tàn bạo vô tình, đi.ên cuồng, lạnh lùng, nhưng chưa bao giờ biết hắn cũng có một mặt như thế này.

Như một đứa trẻ không có kẹo, yếu đuối đến xót xa.

Không biết tại sao, trái tim tôi đột nhiên nhói đau, như bị thứ gì đó bóp nghẹt, đau đớn và nghẹn thở.

Cẩn Hành, hắn là người như thế nào?

Chương trước Chương tiếp
Loading...