Tiểu Điện Hạ và Xác Ướp Bí Ẩn
Chương 8
27
Tôi sốt cao mê man suốt ba ngày ba đêm, khi tỉnh dậy, tôi đang nằm trên giường trong tẩm cung của Cẩn Hành.
Hệ thống nói, độ hắc hóa của Cẩn Hành hiện tại là 99, chỉ cần thêm một chút nữa là sẽ đầy rồi, đến lúc đó tôi có thể rời đi.
Tôi biết, vì vậy tôi cố ý ngất xỉu ngã trước mặt hắn, chỉ để chờ đợi cơ hội này.
“Tỉnh rồi à?” Cẩn Hành thờ ơ nói.
Tôi ngoảnh đầu đi, không nhìn hắn.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười lạnh: “Lục Tranh, lúc đầu, ngươi có từng nghĩ đến bản thân sẽ có ngày hôm nay?”
Tôi không trả lời.
Hắn nói: “Nếu ngươi quỳ xuống cầu xin ta, có lẽ ta có thể cứu ngươi.”
Tôi im lặng một lúc, sau đó thoải mái nói: “Ngài hãy để ta trở lại Vĩnh Hạng cung đi.”
“Hừ.” Hắn cười nhẹ, không nói gì, quay người rời đi.
Đêm xuống, có cung nữ tiến vào trang điểm cho tôi, sau đó tôi được đưa đến bên Cẩn Hành.
Hắn đang uống rượu hưởng lạc, trước mặt là một nhóm vũ nữ đang không ngừng uốn éo thân mình mảnh mai, yêu kiều nhảy múa.
Tôi quỳ xuống bên cạnh hắn, rất lâu sau, hắn đầy thích thú nhìn về phía tôi.
Sau khi uống rượu, ngũ quan xinh đẹp của hắn càng thêm rực rỡ, mỹ lệ đến nghẹt thở.
“Trẫm nhớ, trước đây ngươi múa cũng rất giỏi.”
Đúng vậy, lúc đó tôi từng nhảy trước mặt hắn.
Hắn âm u nói tiếp: “Ngươi có biết có một điệu múa tên gọi là điệu múa trên lửa, vũ nữ nhảy múa trên than hồng, vô cùng uyển chuyển.”
“Nô tì không biết.” Tôi cúi đầu nói.
“Vậy thì trẫm sẽ cho người biểu diễn cho ngươi xem.” Hắn nhìn xuống các vũ nữ bên dưới, tùy ý chỉ vào người đứng đầu: “Ngươi, lên biểu diễn.”
Vũ nữ sợ hãi van xin, Cẩn Hành cười nhạt: “Không múa, chết.”
Khuôn mặt vũ nữ lập tức tái nhợt.
Nội thị mang lên vài chậu than hồng rực lửa, trải trên sàn nhà.
Vũ nữ run rẩy đứng lên, trong không gian phút chốc vang lên tiếng than hồng t/hi/êu đ/ốt da thịt.
Tất cả mọi người có mặt đều sợ hãi không dám nhúc nhích.
Dưới ánh mắt sắc bén của Cẩn Hành, vũ nữ cố gắng kiềm nén cơn đau, thực hiện một vài động tác, nhưng chỉ sau vài giây ngắn ngủi đã không thể chịu đựng được nữa, đau đớn nhảy múa, cả người nhảy loạn trên than hồng, miệng phát ra tiếng kêu t/hảm t/hiết, như một con khỉ p/hát đ/iên.
Cẩn Hành vỗ tay cười lớn: “Tốt! Tốt! Múa đẹp!”
Vũ nữ đó vùng vẫy một hồi, muốn nhảy ra khỏi đám than hông, nhưng tên thị vệ bên cạnh đã chĩa dao ra trước mặt nàng, ép nàng phải lùi lại.
Vũ nữ chỉ có thể tiếp tục vùng vẫy trên than hồng, cuối cùng rơi vào đống than đang cháy, cả cơ thể đ/iên c/uồng v/ặn v/ẹo, trong không khí tràn ngập mùi t/hịt c/háy.
Ngọn lửa đ/ốt c/háy y phục trên người vũ nữ, rất nhanh đã cháy thành một quả cầu lửa.
Tiếng hét chói tai vang vọng một lúc lâu cho đến khi vũ nữ hoàn toàn không còn động đậy nữa.
Sắc mặt của tất cả mọi người, ngoại trừ Cẩn Hành đều tái nhợt như x.ác c.hết, hô hấp hỗn loạn, sợ rằng tiếp theo sẽ đến lượt bản thân.
Cẩn Hành hạ lệnh một tiếng, lập tức có người tiến tới dập lửa, kéo t.hi t.hể vũ công ra ngoài.
Trên môi hắn nở một nụ cười tàn nhẫn, quay đầu nhìn tôi: “Nàng đã nhìn rõ chưa?”
Tôi sớm đã bị dọa đến nỗi run rẩy, đối diện với ánh mắt tôi, nước mắt tôi lập tức không có chí tiến thủ chảy ra.
“Bệ hạ tha mạng.” Tôi quỳ rạp xuống mặt đất.
“Bây giờ đã nguyện ý cầu xin ta rồi sao? Hắn cười nói.
Sống lưng tôi lạnh toát.
“Nô tì biết sai, cầu bệ hạ khai ân.”
Hắn duỗi tay kéo tôi vào trong lòng, bàn tay luồn qua mái tóc của tôi, níu lấy vài sợi quấn quanh ngón tay, thong thả nói: “Biết phải làm thế chưa? hửm?”
“Nô tỳ đã biết, sau này nô tỳ sẽ ngoan ngoãn, sẽ nghe lời người…” Tôi rưng rưng nhìn hắn.
Ánh mắt hắn dừng lại trên môi tôi, tôi run rẩy tự giác dâng hiến đôi môi mình.
Hắn bóp chặt eo tôi, cuồng loạn hôn lên môi tôi.
28
Ngày hôm sau, Cẩn Hành đã phong tôi làm Thục Phi, từ một kẻ thân mang nô tịch của Vĩnh Hạng cung biến thành phi tần được Cẩn Hành sủng ái nhất.
Lúc đầu, Cẩn Hành còn cố tình lạnh nhạt cười nhạo tôi, nhưng tôi lại lôi những mánh khóe khi xưa đã từng dùng để lấy lòng hắn ra, thỉnh thoảng nhắc nhở để hắn về chuyện cũ. Hắn rất nhanh đã buông xuôi đầu hàng, hoàn toàn chìm đắm trong nhuyễn ngọc ôn hương.
Tôi biết hắn thích tôi, vẫn luôn biết.
Mấy tháng sau, hắn phong tôi làm Hoàng hậu.
Ngày phong Hậu hôm đó, hắn hỏi tôi: “Nàng yêu ta không, A Tranh?”
Khi hắn nhìn về phía tôi, trong mắt vậy mà lại mang theo sự hèn mon cùng mong chờ.
“Ta yêu chàng, Cẩn Hành ca ca, ta yêu chàng.”
Hắn phảng phất như đã được thảo mãn mong muốn, lích động ôm chặt tôi rất lâu không chịu buông.
“A Tranh, A Tranh của ta… A Tranh của ta…” Giọng nói của hắn vang vọng bên tai tôi rất lâu.
Đêm thứ hai, tôi cầm lấy con d.ao găm, một đao đâm thẳng về phía Cẩn Hành đang say ngủ, hắn đột ngột mở mắt, tránh thoát khỏi.
Nhưng nhưng cuối cùng cũng không thể hoàn toàn né tránh, nhát dao của tôi đã găm vào cánh tay hắn.
Hắn vung tay đoạt lấy con d.ao của tôi, “đing” một tiếng ném ra ngoài.
Cánh tay hắn chảy m.áu đầm đìa, nhưng hắn hoàn toàn không để ý tới, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía tôi, bên trong tràn đầy đau đớn thống khổ: “Tại sao? Rốt cuộc tại sao phải đối xử với ta như vậy?”
Tôi tức giận nói: “Ngươi đã tiêu diệt đất nước của ta, g.iết c.hết phụ hoàng mẫu hậu và huynh đệ tỷ muội của ta, còn g.iết cả hôn phu của ta, ta phải báo thù cho họ!”
Hắn bóp chặt cằm tôi: “Lục Tranh, ngươi có từng, có một phần chân tâm nào với ta hay chưa?”
Tôi cười lạnh lùng: “Không có, một chút cũng không, ta hận ngươi, hận không thể g.iết c.hết ngươi.”
“Từ đầu đến cuối ngươi vẫn luôn lừa dối ta?”
“Đúng vậy!”
Hắn ta cười, như đ.iên như dại, cười đến mức chảy ra nước mắt: “Ta thật ngu ngốc, vậy mà lại một lần nữa bị ngươi lừa thêm một lần nữa, sao ngươi dám? Sao ngươi dám?”
Hắn ta tức giận ném tôi xuống giường: “Người đâu, bắt đầu từ hôm nay phế truất ngôi vị Hoàng hậu của Lục Tranh, giam vào thiên lao!”
29
Tôi ở trong thiên lao mấy ngày, giá trị hắc hóa của Cẩn Hành vẫn ổn định ở mức 99, không có dấu hiệu tăng lên.
Hệ thống vội vã đến mức xoay vòng trong đầu tôi.
Nhưng tôi lại không chút sốt sắng, trong lòng sớm đã có kế hoạch.
Khoảng nửa tháng sau, đúng như dự đoán của tôi, Cẩn Hành đã vào trong thiên lao.
Hắn đứng bên ngoài nhà lao lặng lẽ nhìn tôi.
“Lục Tranh, trẫm cho nàng cơ hội cuối cùng, chỉ cần nàng nói yêu ta, vĩnh viễn không rời xa ta, trẫm sẽ khôi phục lại vị trí hoàng hậu cho nàng, ban cho nàng đọa vị vinh hoa phú quý nhất thiên hạ.”
Ngữ khí của hắn cao cao tại thượng, giống như đang ban ơn bố thí.
Nhưng tôi biết, hắn ta đang cầu xin tôi.
Hắn ta đang van xin.
Tôi cong môi khẽ nói: “Ngươi mơ đi.”
Hắn im lặng.
Tôi tiếp tục cười nói: “Vĩnh viễn không bao giờ, Cẩn Hành, ta chưa bao giờ yêu ngươi, chưa bao giờ.”
Khuôn mặt hắn theo lời nói của tôi cũng dần trở nên trắng bệch, cuối cùng không thể duy trì được sự kiêu ngạo vốn có, lảo đảo như đang chạy trốn.
Bóng lưng hắn vừa hèn mọn vừa nhếch nhác.
Đêm đó, tôi kiễng chân lấy lửa trên ngọn nến nến trên tường ngoài hành lang, phóng hỏa đốt cháy thiên lao
Tất nhiên, tôi đã yêu cầu hệ thống chặn đi cảm giác đau đớn, nếu không tôi cũng không dám sử dụng đến thủ đoạn này.
Trong biển lửa cháy ngùn ngùn, tôi nhìn thấy Cẩn Hành liều mạng lao về phía tôi, nhưng lại bị cung nhân và thị vệ ra sức ngắn lại.
Tôi cười lớn cao giọng: “Cẩn Hành, ta hận ngươi, ta hận ngươi…”
Lúc này, trong đầu vang lên âm thành của hệ thống: “Hắc hóa trị 100, nam chính đã hoàn toàn hắc hóa, nhiệm vụ của ký chủ hoàn thành, sắp sửa truyền tống về thế giới thực, đếm ngược, 10, 9, 8… 3, 2, 1……”
30.
Cản tượng cuối cùng trong mắt tôi là khuôn mặt bi thương đến tột độ của Cẩn Hành trong biển lửa.
Một tia sáng trắng lóe lên, tôi tỉnh dậy trong một gian phòng bệnh.
Bố mẹ nhìn thấy tôi tỉnh dậy, mừng rỡ đến rơi nước mắt.
“Ông nó, mau đi gọi bác sĩ! Mau đi!”
“Được rồi, được rồi, tôi đi ngay đây, đi ngay đây.”
Nhìn mái tóc lại điểm thêm những sợi tóc bạc của bố mẹ, tôi rơi nước mắt, ôm chầm lấy mẹ khóc nức nở: “Mẹ ơi, con đã về rồi, con đã về rồi…”
Mẹ nhẹ nhàng vỗ lưng cho tôi, vừa khóc vừa nói: “Về nhà là tốt rồi, về nhà là tốt rồi, con làm bố mẹ lo lắng muốn c.h.ết.”
Âm thanh hệ thống lại lần nữa vang lên trong đầu tôi.
“Ký chủ, cô muốn giữ lại hay muốn xóa đi ký ức xuyên sách lần này? Bạn có một cơ hội lựa chọn, hãy cân nhắc kỹ lưỡng.”
Nhớ lại đoạn ký ức nặng nề đó, tôi gần như không thể thở nổi.
Tôi suy nghĩ, cuối cùng quyết định xóa đi.
Xin lỗi, Cẩn hành, cuối cùng tôi vẫn phải quay lại với cuộc sống thực sự của bản thân.
“Hiện tại tiến hình xóa bỏ ký ức, đếm ngược, 10, 9, 8… 3, 2, 2…”