Tiểu Điện Hạ và Xác Ướp Bí Ẩn
Chương 9
30.
Tôi tỉnh dậy từ giấc mơ, vừa mở mắt đã đối diện với đôi mắt của Cẩn Hành.
Tôi nhìn hắn, những chuyện cũ khi trước lại ùa về khiến cổ họng tôi nghẹn lại.
Hóa ra, tôi thực sự là Lục Tranh.
“Nhớ lại rồi sao?” Đồng tử của hắn sâu thăm thẳm.
Tôi mím môi, không biết nói gì.
Cơ Hành đưa tay ôm tôi vào lòng, siết thật chặt, đến mức tôi cảm thấy đau đớn.
Như thể chỉ cần buông lỏng tay, tôi sẽ trốn mất.
Hắn cúi đầu vùi vào cổ tôi, khẽ nói: “Lần này sẽ không để nàng rời đi nữa, ta sẽ giữ nàng lại bên ta suốt đời, A Tranh, đừng nghĩ đến việc chạy trốn, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến.”
“Cẩn Hành.” Tôi nhẹ giọng gọi tên hắn.
“Ừm, ta đây.” Nụ hôn của hắn không ngừng rơi xuống, dịu dàng như thể đang lên viên ngọc quý quý giá, vừa thành kính, vừa hèn mọn.
“Xin lỗi.”
Thực ra, tôi vẫn luôn muốn nói lời xin lỗi với hắn.
Mặc dù tất cả đều không phải là ý muốn của tôi, nhưng tôi thực sự đã hết lần này đến lần khác làm tổn thương hắn.
Thật ra tôi chưa bao giờ thực sự coi hắn là một nhân vật giấy, bởi vì hắn là một người sống sờ sờ trước mặt tôi, có thể chạy nhảy, có thể thở, da của anh ta cũng mang theo độ ấm, sống động.
Chỉ là tôi vẫn luôn tự lừa dối bản thân, giống như làm như vậy có thể khiến cho cảm giác tội lỗi giảm bớt đi.
“Ta tha thứ cho nàng,” Hắn nói, “Đừng rời xa ta nữa có được không? Vĩnh viễn đừng bao giờ.”
Tôi không trả lời, cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Tôi nhớ lại năm đó sau đi vụ tai nạn xe xảy ra, bố mẹ chớp mắt như già đi chục tuổi, mái tóc bạc trắng ngồi trước bàn ăn khiến đôi mắt tôi như bị phỏng.
Nếu không có tôi, họ sẽ thế nào?
Tôi không dám tưởng tượng.
Vì vậy, tôi không thể ở lại.
Tôi phải trở về, tôi yêu họ, giống như họ yêu tôi.
31
Tôi một lần nữa trở thành Hoàng hậu của Cẩn triều.
Cẩn Hành sủng ái tôi như báu vật, yêu thương đến độ điên cuồng, chỉ sợ nếu tôi muốn những ngôi sao trên trời, hắn cũng sẽ thực sự tìm cách hái một ngôi sao xuống đưa đến trước mặt tôi.
Điều này, không có ai phản đối.
Những phi tần lúc trước của hắn đều bị hắn chơi đùa đến c.hết, vô cùng tàn ác. So với trước khi tôi c.hết lần trước của tôi, hậu cung càng thêm trống trải, đến một phi tần cũng không có.
Các vị đạo thần muốn khuyên hắn tuyển tú nhưng lại sợ c.hết.
A, những người không sợ c.hết cũng đều đã bị Cẩn Hành g,iết c,hết rồi.
Hiện tại lại có thêm sự xuất hiện của một “họa quốc yêu cơ” là tôi, các đại thần mừng rỡ đến suýt khóc, vỗ tay tán thưởng, mong mỏi tôi mau chóng giúp Cẩn triều khai chi tán diệp.
Còn tôi ư? Tôi suốt ngày chỉ biết thầm gọi hệ thống trong đầu cả ngàn lần, nhưng đáng tiếc, vẫn luôn không có bất kỳ hồi âm nào.
Thực ra tôi cũng biết khả năng có thể triệu hồi được hệ thống là rất thấp, dù sao nhiệm vụ cũng đã kết thúc từ lâu, lần này cũng không phải nó kéo tôi đến.
Nhưng ngoài cách này ra, tôi không biết bản thân còn có thể làm gì để có thể rời khỏi đây nữa.
Thời gian trôi rất nhanh, thoắt cái đã đến Tết Hoa Triêu.
Cẩn Hành một mình đưa tôi ra khỏi cung du ngoạn, cùng tôi ôn lại những kỷ niệm năm xưa.
Dạo chợ, leo núi, nhảy múa ca hát, thả đèn hoa đăng…
Cuối cùng là thả đèn trời.
Khi ngọn lửa được thắp sáng, Cẩn Hành nhìn tôi nói: “A Tranh, nàng có biết năm đó ta đã ước nguyện điều gì không?”
Tôi lắc đầu.
Ánh mắt hắn sáng bừng: “Ước mơ của ta là có thể cùng A Tranh thiên trường địa cửu, vĩnh viễn không bao giờ xa nhau. Lần này, cũng là như vậy.”
Tôi sững sờ, né tránh ánh mắt của hắn, ép bản thân phải lờ đi sự thất vọng thoáng hiện lên trong mắt hắn.
Thực ra lần này, ước mơ của tôi cũng không hề thay đổi.
Đi quanh một vòng lớn, mọi thứ dường như lại quay về điểm xuất phát.
Số mệnh, đại khái chính là vô thường như vậy.
32.
Đêm hôm đó, khi tôi gọi tên hệ thống lần thứ n, nó cuối cùng cũng xuất hiện.
“Tiểu Tranh Tử, sao cô lại quay lại đây rồi?”
Ngay cả hệ thống cũng có chút ngạc nhiên.
Tôi vô cùng mừng rỡ, tóm tắt lại mọi việc cho nó nghe.
Cuối cùng, tôi hỏi: “Vậy nên, bây giờ tôi phải làm thế nào mới có thể rời khỏi nơi này? C.hết một lần nữa có được không?”
Hệ thống nói: “Không được, bây giờ thân xác ở nơi này chính là thân xác thật của cô. Nếu như ch.ết đi, sẽ là c.hết thật.”
Nếu như ch.ết đi, sẽ là c.hết thật.
Tôi không khỏi rùng mình sợ hãi.
Tôi không thể chết ở đây, tôi còn phải trở về gặp bố mẹ.
“Cô được tế đàn đưa về đây. Cả cô và Cẩn Hành Hành đều là chủ nhân mà tế đàn công nhận, bằng không sẽ không thể xuyên qua tế đàn. Điều đó có nghĩa là cô cũng có thể thông qua tế đàn để quay trở lại.”
Tôi nói: “Nhưng tế đàn ở trong lăng mộ hoàng đế, hiện tại tôi đến cửa tẩm cung cũng không thể bước ra được.”
Hệ thống: “Tôi có thể giúp cô giả c.hết.”
Đúng ha, tôi bỗng nhiên sáng tỏ. Với tình cảm cùng sự điên cuồng mà Cẩn Hành dành cho tôi, nếu tôi c.hết đi, hắn ta chắc chắn sẽ chôn cất tôi trong lăng mộ, để sau này táng cùng hắn.
Nếu vậy, tôi có thể lợi dụng tế đàn để quay về, và khiến Cẩn Hành tin rằng tôi thực sự đã c.hết, cũng coi như giải thoát cho hắn.
“Được, vậy tôi sẽ giả c.hết!”
33.
Đương nhiên, giả c.hết cũng không thể quá tùy tiện được, nếu không Cẩn Hành sẽ nghi ngờ. Phải có một lý do hợp lý mới được.
Tôi vẫn luôn luôn bị Cẩn Hành cấm túc, chỉ khi có hắn ở bên tôi mới có thể ra khỏi tẩm cung.
Để có thể ra ngoài, tôi bắt đầu giả vờ ngoan ngoãn, cam chịu, một lòng một dạ ở bên cạnh hắn.
Mỗi đêm, khi chìm đắm trong tình nồng ý đậm, Cẩn Hành luôn không kiềm được mà hỏi tôi: “Đừng rời xa ta có được không, A Tranh, đừng rời xa ta.”
Tôi chưa bao giờ đáp lại.
Mãi đến nửa năm sau, tôi mới chịu mở lời, đáp lại một câu “Được”.
Cẩn Hành mừng rỡ đến mức không thể kiềm chế, khiến chân tôi mềm nhũn cả mấy ngày.
Lần thứ hai hắn hỏi, tôi tức giận đ.ánh hắn: “Không được! Không được! Không được!”
Hắn cười, nắm lấy tay tôi, hôn lên từng ngón tay, hôn đến mức đáy lòng tôi rối bời, chỉ có thể cởi giáp đầu hàm.
Hôm đó, Cẩn Hành vô cùng vui vẻ, tôi nhân cơ hội đó kể lể bản thân đã phải chịu bao nhiêu tủi thân, ngày nào bị giam trong tẩm cung, quá ngột ngạt, quá nhàm chán. Làm nũng một hồi, cuối cùng hắn cũng đồng ý cho tôi tự do đi lại trong cung.
Lúc đầu, mỗi khi tôi ra ngoài, hắn thậm chí còn tự mình lén theo dõi tôi.
Nếu không có hệ thống báo cho tôi biết, tôi còn thực sự chẳng hay.
Hắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tôi.
Dần dần, có lẽ vì thấy tôi không có gì khác thường, hắn cuối cùng cũng không còn tự mình theo dõi tôi nữa mà chỉ phái ám vệ đi theo.
Có “vũ khí bí mật” là hệ thống, tôi có thể nắm bắt mọi hành tung của những ám vệ đó.
Chờ đợi hơn nửa tháng, tôi cuối cùng cũng bắt được khoảnh khắc sơ bọn họ buông lỏng cạnh giác.
Lúc đó, khi đang chèo thuyền hái sen trên hồ trong cung, tôi giả vờ trượt chân rơi xuống hồ.
Cung nữ, thái giám xung quanh hoảng hốt lao xuống nước muốn cứu tôi lên.
Hệ thống khiển rong rêu dưới đáy hồ quấn chặt lấy chân tôi, khiến bọn họ không thể kéo tôi lên được.
Lúc này, đám ám vệ mới nhận ra, nhưng bọn họ cách trung tâm hồ quá xa, đợi đến khi bọn họ đến nơi, tôi đã thành công giả c.hết dưới sự trợ giúp của hệ thống.
34.
Mặc dù tôi đang ở trong trạng thái c.hết giả, nhưng thực tế mọi nhận thức của tôi vẫn còn đó.
Tôi có thể cảm nhận được có ai đó đang kéo tôi ra khỏi mặt nước, ấn vào bụng tôi, ép tôi nôn ra một lượng lớn nước hồ, cố gắng muốn cứu sống tôi.
Nhưng cuối cùng tất cả đều vô ích.
Tôi được đưa đến chỗ Cẩn Hành, ngón tay lạnh lẽo của hắn chạm vào gương mặt tôi, khẽ vuốt ve từng chút một, hơi run rẩy.
Tôi nghe thấy tiếng khóc nghèn nghẹt trong cổ họng hắn, sau đó ngày càng to hơn, cuối cùng bật khóc thành tiếng.
Những tiếng khóc xé lòng vang lên bên tai, trái tim tôi không nhịn được nhói lên đau đớn.
Hắn bế tôi lên, tôi có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc xung quanh, có lẽ hắn đã đưa tôi về tẩm cung.
Hắn đặt tôi lên giường, cẩn thận chải tóc của tôi.
“A Tranh… A Tranh của ta…”
“Nàng tỉnh lại đi, có được không? Đừng bỏ rơi ta, cầu xin nàng, cầu xin nàng hãy tỉnh dậy đi.”
“Tại sao, tại sao nàng lại làm vậy với ta?”
“A Tranh…”
Những nụ hôn cùng nước mắt của hắn thi nhau rơi xuống.
Cẩn Hành có lẽ đã phát điên, hắn ở cùng tôi trong căn phòng đó suốt bảy ngày bảy đêm.
Ban đêm hắn sẽ ôm tôi ngủ, ban ngày sẽ thay y phục, chải tóc, trang điểm cho tôi, tự huyễn hoặc bản thân rằng tôi vẫn còn chưa c.hết.
Mỗi khi không có việc gì làm, hắn sẽ nói chuyện với tôi, hồi tưởng lại quá khứ hoặc luyên thuyên với tôi về tương lai mà hắn vẫm luôn mong chờ.
Trong tương lai đó, tôi và hắn sẽ cùng nhau già đi, không bao giờ xa cách.
Vì để cái c.hết của tôi thêm chân thật, hệ thống khiễn cơ thể tôi xuất hiện những dấu những hiệu thối rữa mục nát, nhưng cho dù như vậy, Cẩn Hành vẫn có thể hôn tôi như bình thường.
Hắn là một kẻ điên.
Tôi sớm đã biết điều đó rồi.
Cuối cùng, vào ngày thứ tám, tóc tôi rơi trên tay hắn, trên mặt cũng bắt đầu nổi lên những vết lốm đốm. Kỷ Hành hoảng sợ bế tôi đi tìm thầy pháp.
Thầy pháp run rẩy nói: “Bệ hạ, hoàng hậu đã c.hết, thần… thần cũng không thể làm gì được.”
“Rác rưởi! Các ngươi đều là lũ rác rưởi! Ai nói A Tranh đã chết? Trẫn giết chết ngươi!”
Thầy pháp cũng sợ hãi, vội vàng nói thêm: “Bệ hạ, tuy rằng ta không thể cứu sống hoàng hậu, nhưng quan tài trên tế đàn có thể bảo vệ thi thể của hoàng hậu không bị p.hân h.ủy. Bệ hạ, chi bằng…
Những lời này rất có tác dụng, Cẩn Hành vội vàng đưa tôi tới hoàng lăng.
Hắn ôm lấy tôi suốt cả quãng đường đó không buông.
Cuối cùng, tôi được đưa vào trong chiếc q.uan t.ài mà tôi vẫn luôn mong muốn.
Cẩn Hành vẫn ở bên nhìn tôi thêm một đêm, cuối cùng hắn hôn lên môi tôi, bất đắc dĩ nói: “A Tranh, nàng đợi ta một chút, ta rất nhanh sẽ tới tìm nàng, đợi ta.”
Lời này của hắn có nghĩa là gì?
Không ai trả lời câu hỏi của tôi.
Cẩn Hành cuối cùng cũng rời đi, tôi bò ra khỏi quan tài. Chờ đến đêm khuya, tôi tự cắn cổ tay mình đến chảy máu.
Giữa vầng sáng chói mắt, tôi biến mất hoàng lăng.
Tạm biệt, Cẩn Hành.
Tôi hy vọng hắn sẽ quên tôi, sẽ tiếp tục sống thật tốt, trở thành một vị vua anh minh.