Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Tiêu Hi Trương

Chương 5



“Đúng vậy, ta còn chưa báo thù cho Hàn phu tử, chưa lấy lại được Tiêu gia.” Trái tim ta từ trên không trung một lần nữa rơi xuống ngực. Giọng nói lại tràn đầy sức lực.

Hắn dường như luôn có khả năng an ủi lòng người.

Bên ngoài phủ Thượng thư có một đoàn xe ngựa lớn, tổng quản Dương gia mang theo rất nhiều quà đến. Ông ta và Tiêu Tư Viễn đã mật đàm trong thư phòng cả một ngày.

Lão gia Dương gia qua đời, vì Dương thị không còn người nối dõi, nên sau này ta sẽ thừa kế gia nghiệp của Dương thị.

Tiêu Tư Viễn động lòng.

Ông ta mời các bô lão Tiêu gia đến.

“Vị trí tộc trưởng Tiêu gia, tương lai sẽ do Tiêu Hi Trương kế thừa.”

“Dựa vào đâu! Nàng ta là nữ tử!” Nghe tộc lão tuyên bố, Tiêu Lân Tường như phát điên.

“Dựa vào việc con bé là người thừa kế của Dương thị.” Tiêu Tư Viễn lạnh lùng trả lời.

Sau khi sự việc Tiết phu nhân vay một khoản tiền lớn bị bại lộ, Tiêu Tư Viễn đã biết được sự vô dụng của Tiêu Lân Tường, trong lòng ông ta, hắn đã không còn tư cách thừa kế.

Giờ đây, gia sản của Dương thị đã trở thành một quả cân quan trọng, Tiêu Lân Tường càng thua thảm hại.

Đêm khuya, trong viện của Tiết phu nhân.

“Đây là viện của mẫu thân ta, ngươi đến đây làm gì?” Tiêu Lân Tường ngồi trong căn phòng không thắp đèn.

Ta từ từ tiến lại gần. “Đây cũng từng là viện của mẫu thân ta.”

“Ngươi đã là người thừa kế của Dương thị, tại sao còn phải tranh giành Tiêu gia với ta!”

“Tiêu gia không phải ta tranh giành, mà là Tiêu Tư Viễn tự dâng lên.”

Chỉ biết lợi dụng là nguyên tắc của Tiêu Tư Viễn.

Ta tuy là người thừa kế của Dương thị, nhưng Tiêu gia là sự thật không thể thay đổi. Khi ta đồng thời là tộc trưởng của cả hai họ Dương, Tiêu, thì trong mắt người ngoài, tài sản dưới tên ta đương nhiên đều là của Tiêu gia.

Tiêu Tư Viễn muốn chỉ dùng một danh hiệu tộc trưởng họ Tiêu để thâu tóm gia nghiệp của Dương thị.
Tiêu Tư Viễn có vẻ coi trọng Tiêu Lân Tường, nhưng trước lợi ích thực tế, ông ta không chút do dự từ bỏ hắn.

Tiêu Lân Tường hưởng thụ tình phụ tử nhiều năm như vậy, một lần phản bội, đã phủ nhận toàn bộ những gì Tiêu Tư Viễn đã bỏ ra.

Đây chính là nam nhân nhà họ Tiêu, ích kỷ, tàn nhẫn, không từ thủ đoạn.

“Tại sao ngươi không tham gia tang lễ của Tiết phu nhân? Ngươi đã đoán ra đúng không? Vì thân phận con trai độc nhất của nhà họ Tiêu, người thừa kế tương lai, nên đã làm ngơ trước cái chết đáng ngờ của bà ta. Bây giờ bị phụ thân từ bỏ lại nhớ đến những điều tốt đẹp của bà ta đối với ngươi?”

Ta vạch trần sự tự lừa dối của hắn, quay người rời đi.

Phía sau truyền đến tiếng khóc nức nở.

11.
Tiêu Tư Viễn trên triều cũng không được suôn sẻ.

Số tiền Tiết phu nhân vay quá lớn, tiêu hết gia tài cũng chỉ trả được một phần. Nhiều quan viên không nhận được tiền trả nợ, khi thực hiện mệnh lệnh của Tiêu Tư Viễn đểu ra sức khước từ, giảm bớt đi nhiều, dùng cách này để biểu đạt sự bất mãn.

Tiêu Tư Viễn chỉ có thể áp dụng biện pháp quyết liệt hơn để giải quyết tình trạng thâm hụt của
Hộ bộ. Chỉ trong vòng một tháng, đã bức tử mười lăm viên quan phủ huyện.

Trương thừa tướng không buông tha chuyện này, nhiều lần dâng sớ luận tội. Trong tư yến, thậm chí còn nói ra lời muốn kéo Tiêu Tư Viễn xuống ngựa.

Tiêu Tư Viễn nhiều lần cầu kiến, muốn tự mình xin khoan dung, nhưng đều bị cự tuyệt ngoài cửa.

Ta biết rõ nguyên do, nhưng ta không nói cho hắn biết.

Công tử của Trương thừa tướng đã đem đồ cổ giả từ Tiết phu nhân đổi lấy lễ vật quý giá, tặng cho đại thái giám bên cạnh Hoàng đế. Sau khi sự việc Tiết phu nhân bán đồ cổ giả bị bại lộ, chỉ ba ngày sau, đồ cổ giả đã bị trả lại. Sau đó, nhà họ Trương đã phải bỏ ra gấp nhiều lần số tiền trước đó để đút lót, mới có thể che đậy được chuyện này. Tiết phu nhân đã chết, Trương thừa tướng chuyển cơn thịnh nộ sang Tiêu Tư Viễn.

Oán hận này không dễ dàng hóa giải.

Tiêu Lân Tường đã trở lại bình thường, ít nhất là trên bề mặt.

Hắn mỗi ngày đều đến hỏi thăm Tiêu Tư Viễn, cung kính hơn trước.

Ta nhìn hắn mỗi ngày bưng trà rót nước, im lặng không nói.

Ta biết, trong nước trà đó đã được bỏ loại thuốc độc mãn tính mà năm xưa Tiết phu nhân đã đưa cho mẫu thân, chỉ là lúc đó bà không dám bỏ nhiều. Bây giờ Tiêu Lân Tường lại to gan hơn nương của hắn, trong canh bổ mỗi ngày đều có một nửa là thuốc độc.

Đây là sự trả thù của Tiêu Lân Tường vì mất đi quyền thừa kế, cũng là để báo thù cho mẫu thân của hắn.

Ta không vạch trần.

Năm xưa Tiêu Tư Viễn thực sự không phát hiện ra âm mưu của Tiết phu nhân sao?

Ta không tin.

Tiêu Tư Viễn không muốn bị người ta nói là dựa vào công lao của phu nhân để thành danh, sau khi từng bước thăng tiến, ông ta đã xa lánh nhà vợ, thậm chí khi nhìn thấy mẫu thân lại liên tưởng đến cảnh khốn cùng năm xưa.

Ông ta vừa yêu vừa hận mẫu thân, yêu bà vì bà một lòng một dạ, không rời không bỏ, nhưng lại hận thân phận của bà đã mang đến cho ông ta áp lực tâm lý.

Chỉ là tâm lý méo mó của một thư sinh nghèo khó khi đối mặt với tiểu thư nhà giàu mà thôi.

Khi Tiết phu nhân ra tay, ông ta không ngăn cản, ngược lại còn tìm cớ ra khỏi kinh thành. Đến nỗi ngày mẫu thân sinh nở, Tiết phu nhân nắm quyền trong phủ, để bà ta có cơ hội ra tay.

Tang lễ của mẫu thân, ông ta cũng không báo cho ngoại công, làm qua loa cho xong.

Một người như vậy làm sao xứng đáng làm phu quân, làm phụ thân.

Ngoài thì lo lắng chính sự, trong thì bị canh độc hành hạ.

Chỉ vài ngày, Tiêu Tư Viễn đã nằm liệt giường.

12.

“Tiêu đại nhân đã trúng độc.” Vị đại phu run rẩy nói ra kết quả.

“Đi bắt đứa con bất hiếu kia về đây cho ta. Khụ… khụ…” Tiêu Tư Viễn lập tức hiểu ra nguyên do.

Tiêu Lân Tường cười điên cuồng bị áp giải vào. “Báo ứng! Báo ứng! Ngươi hại chết mẫu thân ta, cướp mất vị trí người thừa kế Tiêu gia của ta! Ngươi đáng chết!”

“Lôi ra ngoài đánh! Đánh chết đứa con bất hiếu này cho ta!” Nói xong, Tiêu Tư Viễn tức giận công tâm, ngã vật ra trên giường.

“Các ngươi không nghe rõ sao? Lão gia bảo lôi ra ngoài đánh chết.” Ta lạnh lùng ra lệnh. Không còn phu nhân tiết thị, còn ai cầu xin cho Tiêu Lân Tường nữa?

Nghe tiếng gậy đánh vào da thịt và tiếng kêu thảm thiết ngoài cửa phòng, ta vô cùng hả hê.

Chỉ tiếc mới đánh được ba mươi gậy, Tiêu Tư Viễn đã tỉnh lại.

Nhìn Tiêu Lân Tường bị đánh chỉ còn thoi thóp, ông ta lại đau lòng mắng ta. “Đó là đệ đệ ngươi, sao có thể đánh nó như vậy!”

“Người hồ đồ rồi. Là người bảo đánh chết, chẳng phải con vẫn còn giữ lại một hơi thở cho nó sao?”

Ngoài cửa ồn ào, nha dịch cầm xiềng xích đi thẳng vào phòng. Trước mặt Tiêu Tư Viễn, chúng định khiêng Tiêu Lân Tường đi.

“Các ngươi làm gì vậy?” Tiêu Tư Viễn không ngờ lại có nha dịch dám đến phủ Thượng thư bắt người.

“Tiêu Lân Tường mưu sát cha ruột, ta đã trình báo lên nha môn.”

“Ngươi, ngươi muốn làm mất hết thể diện của Tiêu gia chúng ta sao.”

“Bây giờ ngươi còn tâm trạng nghĩ đến thể diện sao? Thật là ngu xuẩn.”

Ta vừa dứt lời, ngoài cửa đã truyền đến thánh chỉ.

Trương thừa tướng cuối cùng cũng bắt được nhược điểm của Tiêu Tư Viễn, trực tiếp tâu lên thánh thượng, Tiêu Thượng thư dạy con không nghiêm, trị gia vô phương. Hoàng thượng bãi miễn chức Thượng thư của ông ta, giáng chức làm dân thường, vĩnh viễn không được bổ nhiệm.

Tiêu Tư Viễn phun ra một ngụm máu tươi, ngất đi.

Tranh danh đoạt lợi mấy chục năm, giờ đây chỉ trong chốc lát đã tan thành mây khói.

Vụ án con giết cha làm chấn động kinh thành, chỉ mười ngày sau, Tiêu Lân Tường đã bị xử tử lăng trì.

Ta cố ý vào ngày hành hình, sai người hầu dẫn Tiêu Tư Viễn đi gặp hắn lần cuối.

Hai người gặp nhau liền chửi bới om sòm, lời oán trách không dứt bên tai. Giám trảm quan sai người dùng giẻ rách nhét vào miệng hai người.

Tiêu Lân Tường không chịu nổi ba trăm nhát dao đã tắt thở.

Tiêu Tư Viễn xem xong hành hình cũng sợ đến phát sốt cao vào đêm đó, thân thể bị chất độc tàn phá chỉ nửa tháng sau đã đi gặp Diêm Vương.

Giờ đây, Tiêu gia chỉ còn lại một mình ta.

13.

Hàn Ức Chi đến từ biệt ta.

“Tiêu cô nương, ta phải đi rồi.”

“Ta đã đổi sang họ Dương rồi.” Ta cười giải thoát, cười rạng rỡ, tùy ý.

Hàn Ức Chi sửng sốt, cười nói. “Cũng tốt, tùy tâm mà động, tùy ý mà hành.”

“Ngươi định đi đâu?”

“Đi khắp nơi trên trời dưới biển.”

“Vậy thì, chúng ta hãy đến Hoài Âm trước. Ta dẫn ngươi đi xem sản nghiệp của Dương gia chúng ta.”

Gió lớn phá tan sóng, ắt sẽ có lúc.

Cuối cùng chúng ta cũng có thể trở về làm chính mình.

(Hết)


 Hoàn Tiền Shopee

 Metruyen.net.vn chính thức HOÀN TIỀN cho 100% đơn hàng mua sắm tại Shopee.

 🛒 Khi mua hàng trên Shopee thông qua liên kết giới thiệu từ Metruyen, bạn có thể nhận lại từ 10,000 đến 500,000 đồng cho mỗi đơn hàng.

Bấm Đây Để Đăng Ký Hoàn Tiền

Chương trước
Loading...