Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Tiểu Nguyệt Phồn Tinh - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:50:08

Công chúa :

 

“Chuyện của ngươi, bổn cung rõ. Bổn cung sẽ cho cảnh cáo Tiêu phu nhân, khiến ả cắt đứt giao dịch với chồng ngươi, chứ?”

 

Ta sững sờ.

 

Đường đường là Công chúa, nhân hậu đến ?

 

Thế nhưng, đến đây, chỉ vì chuyện

 

“Lý Tiểu Nguyệt, ngươi còn điều gì vướng bận ?” — Mẫn Thư nhẹ giọng nhắc nhở.

 

Ta cắn răng, lấy hết can đảm thưa:

 

“Bẩm Công chúa, nhà họ Hạ tâm địa độc ác, nếu Tiêu phu nhân, họ vẫn sẽ cách khác để hại dân phụ. Dân phụ cả gan cầu xin Công chúa thương xót, giúp dân phụ cùng nữ nhi thoát khỏi hố lửa. Dân phụ nguyện trâu ngựa báo đáp đại ân.”

 

“Ngươi cần phu quân ngươi nữa ?”

 

“Gã chẳng phu quân của dân phụ. Gã là con hổ dữ đang đoạt mạng dân phụ.”

 

“Vậy còn nhi tử của ngươi?”

 

“Hắn chẳng cốt nhục của dân phụ, mà là lệ quỷ mang huyết mạch loài ác hổ, sinh để hại dân phụ.”

 

Ánh mắt Công chúa khẽ đổi.

 

Nàng trầm mặc trong chốc lát, khẽ cất tiếng:

 

“Triệu Tung từng đem lòng yêu một nha bên cạnh bản cung, tên là Lan Cầm.

 

Hắn lén lút qua với Lan Cầm lưng bản cung, khiến nàng mang thai.

 

Lan Cầm sợ chuyện vỡ lở, cuối cùng lựa chọn tự vẫn.

 

Từ đó về , ngừng tìm kiếm bóng dáng của Lan Cầm nơi khác.

 

Phàm là nữ tử vài phần giống Lan Cầm, bất kể phận , đều giữ bên ngoài phủ, nuôi ngoại thất.”

 

“Lưu Tiêu từng là kỹ nữ trong một kỹ viện. Chỉ vì nàng giống Lan Cầm, nên mới gọi là Tiêu phu nhân, từ đó sống trong gấm vóc lụa là, hầu kẻ hạ đông đúc.”

 

“Mà ngươi… ngươi còn giống Lan Cầm hơn cả Lưu Tiêu.”

 

“Giờ ngươi chẳng cần phu quân ngươi, cũng màng nhi tử, chẳng bằng theo bên Triệu Tung, cũng một vị ‘Nguyệt phu nhân’?”

 

Lời nàng vô cùng thản nhiên, như thể Triệu Tung chẳng phu quân của nàng, mà chỉ là một dưng xa lạ chẳng đáng để bận lòng.

 

Ta sững .

 

Làm ngoại thất cho Đông Dương Hầu?

 

Trở thành một kẻ quyền quý như Tiêu phu nhân ?

 

Trước , từng ngưỡng mộ nàng , tưởng nàng là ánh trăng cao cao tại thượng.

 

Thế nhưng… trời thể đến bốn vầng minh nguyệt?

 

Giờ đây, cuộc sống vinh hoa phú quý dường như chỉ cần đưa tay là với tới.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

trong lòng , chẳng chút mừng rỡ nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-nguyet-phon-tinh/chuong-6.html.]

 

Ông trời để sống một , chẳng lẽ là để rời khỏi một nam nhân, tiếp tục chui vòng tay của một nam nhân khác ?

 

Ta ngẩng đầu thẳng Công chúa, giọng kiên quyết:

 

“Bẩm Công chúa, dân phụ theo hầu gia. Dân phụ theo Công chúa.”

 

“Dân phụ giặt giũ, nấu nướng, nhận thuốc, hái thảo dược, may vá thêu thùa, cắt may y phục, cũng chải tóc cho …”

 

Ta liều mạng tự tiến cử, từng điều từng điều .

 

Chợt nhớ đến căn phòng bày đầy sách và trường thương khi nãy.

 

Ta vội bổ sung:

 

“Phụ dân phụ là dạy học, dân phụ chữ. Dân phụ từ nhỏ lớn lên nơi núi rừng, cách sinh tồn giữa hoang sơn cùng cốc.”

 

Ánh mắt Công chúa khẽ sáng lên, trong thần sắc thoáng hiện một tia hài lòng.

 

Ta nàng với Mẫn Thư:

 

“Dù chỉ là một phụ nhân nơi thôn dã, nhưng còn hơn khối tiểu thư khuê các trong kinh thành.”

 

“Việc trong tay ngươi quá nhiều, bằng giao việc bên viện Đường Lê cho nàng xử lý .”

 

Ta viện Đường Lê là nơi nào, cũng chẳng rõ Công chúa việc gì.

 

hiểu — nàng nguyện ý thu nhận .

 

Ta kéo tay Nhị Nha, quỳ xuống đất, dập đầu tạ ân.

 

Ta mơ mơ hồ hồ, liền trở thành trướng của Công chúa.

 

Thế nhưng Công chúa cùng Mẫn Thư , là nữ tử hiếm hoi giữ tỉnh táo giữa cõi đời mờ mịt.

 

Mãi về , mới — Công chúa chính là cùng một sinh với đương kim Thánh thượng, phong hiệu Dung Liên, là vị Công chúa tôn quý nhất triều Đại Diễn.

 

Ta để Nhị Nha ở bên cạnh Công chúa Dung Liên.

 

Còn bản thì một trở về Hạ gia.

 

Khi đến nơi, trời tối đen.

 

Trong phòng chính còn thắp nến, Từ thị và Hạ Thần mặt lạnh như băng ghế dài.

 

“Đi ? Giờ mới mò về!”

 

Bên tay bà đặt sẵn một cành cây táo, hiển nhiên chuẩn từ để dạy dỗ .

 

Ta lập tức òa một tiếng, nhào lòng bà, nắm chặt lấy tay bà, khiến bà cầm nổi cành cây.

 

Sau đó, lạc cả giọng:

 

“Mẫu ơi, trong nhà còn bạc ? Nhị Nha mang ! Con bé là m.á.u thịt của con! Chúng dùng tiền chuộc nó về ?”

 

Từ thị giật :

 

“Sao thế ?”

 

“Là của con… Hôm nay nghĩ đến chuyện học hành của Thần nhi, nên mới để Nhị Nha dìu con lên trấn, định đến tiệm thêu hỏi thử xem nhận việc nào , gấp rút kiếm tiền đóng học phí cho Thần nhi.”

Loading...